Kết hôn! Anh dám không? CHƯƠNG 240: ĐỊNH CHẠY TRỐN
Rất tiếc là, đồ vật bên trong đều rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như đều là một số mô hình người, giống như là đồ chơi con nít, công dụng không đáng kể một chút nào.
Ngây ngốc nhìn mọi thứ trước mặt, nội tâm Ân Thiên Thiên dường như cũng muốn sụp đổ.
Những thứ này rất nhỏ rất nhỏ, nhưng toàn bộ ở chung một chỗ trọng lượng kia cũng không thể lường được, cô căn bản dịch không nổi, quay đầu nhìn lỗ thông gió thật cao kia, Ân Thiên Thiên cắn môi của mình sắp chảy máu.
Ánh mắt dò xét qua lại giữa lỗ thông gió và đồ đạc ở chỗ này.
Cuối cùng, Ân Thiên Thiên vẫn hành động.
Mở nút cài cuối cùng của bộ đồ thắt thành một nút ở bụng dưới, bụng hơi nhô lên trở nên không rõ, Ân Thiên Thiên khom người bắt đầu cầm từng món đồ nhỏ bên trong ra ngoài, mặc dù khoảng cách hơi xa, nhưng cô vẫn không ngại cực khổ nhét chật kín tất cả đồ vật ở cửa, hơn nữa rất chú ý tới không để âm thanh phát ra chút nào.
Tới tới lui lui vô số chuyến, cuối cùng Ân Thiên Thiên mới chuyển hết từng cái thùng nhỏ, giờ phút này cô đã không cảm giác được cái lạnh nữa, người cũng nóng hầm hập, không kịp lau chùi mồ hôi trên trán Ân Thiên Thiên tiếp tục bắt đầu tiến quân tới một cái thùng khác, cho đến khi Ân Thiên Thiên gắng gượng dời bốn cái thùng rỗng xong, cô mới ngừng lại.
Đồ đạc lộn xộn đầy đất chất cao thành đống thật cao, bốn cái thùng rỗng vẫn rất to, nhưng không có đồ vật bên trong bây giờ nhìn qua giống như con cọp giấy, Ân Thiên Thiên dễ như trở bàn tay có thể đưa tay cầm mấy thứ đó lên, nhanh chóng cầm thùng giấy đi tới phía dưới lỗ thông gió, chồng mấy cái thùng lên nhau. “ ‘Diêm vương’.” Đột nhiên, cửa truyền đến một trận âm thanh, nghe tiếng bước chân tới dường như không chỉ có một người.
Nhất thời Ân Thiên Thiên cũng có chút luống cuống, vốn còn muốn dời thêm nhiều cái thùng để chắc chắn không chút sơ hở, nhưng bây giờ chân chính cưỡi trên lưng cọp khó mà xuống, bởi vì cô nghe người ngoài cửa nói.
“Người đàn bà kia đâu?” Tiếng của ‘Diêm Vương’ cả đời này đoán chừng Ân Thiên Thiên cũng sẽ không quên.
“Ở bên trong, chúng tôi cũng không làm khó cô ta, chỉ để cô ta một mình ngẩn ngơ ở đó.” Người giữ cửa hướng về phía ‘Diêm Vương’ nói, quay lại hưng phấn mở miệng, “ ‘Diêm Vương’, đây là một người đàn bà đó, trước khi anh muốn hành hạ cô ta có phải nên cho anh em chúng tôi đỡ thèm trước hay không? Anh cũng biết, nơi này phần lớn người đều không có đàn bà.”
Nghe được đối thoại như vậy, Ân Thiên Thiên càng sợ hãi hơn nhìn cánh cửa, hơi sửng sốt hai giây sau đó ngẩng đầu nhìn thùng giấy chồng cao trước mặt, khoảng cách giữa mấy thùng giấy hơi lảo đảo tạo thành hình chữ S, mắt liếc nhìn khoảng cách, cho dù Ân Thiên Thiên leo lên cái thùng cao nhất, cũng còn cách lỗ thông gió một khoảng nhất định…
Nhưng bây giờ căn bản cô cũng không còn đường sống để suy tính.
Bàn tay nhỏ bé của Ân Thiên Thiên vịn lấy thùng giấy, đạp lên mép thùng giấy bắt đầu leo lên.
Vị trí này có hình tam giác, mà hình tam giác có tính vững vàng, trước khi Ân Thiên Thiên bắt đầu động tác đã nghiên cứu qua, những cái thùng này chất lượng đều rất tốt, nếu cô không khống chế sức lực toàn thân ở một thùng, thì những thùng này vẫn có thể chịu đựng trọng lượng của cô giúp cô leo đến độ cao nhất định! Mà độ cao này chính là độ cao Ân Thiên Thiên mong muốn!
Cô muốn bò ra ngoài từ lỗ thông gió!
Đào Ninh vẫn chưa tới, Cảnh Liêm Uy cũng chưa, cô cũng chỉ có thể dựa vào chính mình!
Cho dù chỉ là trì hoãn một ít thời gian cũng được.
Có một số việc, không cố gắng đã dễ dàng buông bỏ, vậy thì đến cuối cùng người có lỗi nhất chỉ là bản thân bạn, mà sau khi cố gắng, cho dù là thất bại cũng sẽ cảm thấy đáng giá, ít nhất sẽ không tiếc nuối.
Ân Thiên Thiên cố gắng leo lên phía trên, tim đập loạn nhịp vô cùng căng thẳng.
Cô thậm chí còn không dám nhìn xuống một cái, khoảng cách không tính là cao, nhưng với tình trạng bây giờ của cô nếu như té xuống, vậy thì đứa con của cô nhất định không giữ được, cho nên một bước cô cũng không thể sai! Không chỉ không thể sai cô còn nhất định phải leo đến phía trên, tốt nhất là trước khi bọn họ vào phải bò ra chạy trốn đi!
Giẫm lên góc thứ nhất Ân Thiên Thiên bắt đầu tiến về góc thứ hai, cứ như vậy vừa bò vừa điều chỉnh vị trí Ân Thiên Thiên cố gắng muốn đưa tay móc vào mép của lỗ thông gió, nhưng đến khi cô leo đến cái hộp thứ tư, tay cô vẫn không có cách nào đụng vào chính xác vị trí lỗ thông gió.
Nằm ở trên tường, tim Ân Thiên Thiên đập rất nhanh rất nhanh, người ngoài cửa cũng sắp nói xong rồi, cô thậm chí nghe ‘Diêm Vương’ nói có cách tốt hơn để hành hạ cô, tròng mắt đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm vào lỗ thông gió trước mặt, Ân Thiên Thiên cắn chặt môi nhìn xuống thùng giấy trên chân, cuối cùng vẫn phải đánh bạo hơi nghiêng đi, hộp giấy vốn cũng không quá kiên cố chỉ một chút nghiêng ngả, thậm chí như muốn gập xuống, nhưng cũng bởi vì như vậy độ cao của hộp giấy hơi tăng lên một ít, thừa dịp này, Ân Thiên Thiên ra sức nhảy lên, hai tay rốt cuộc cũng có thể bám chặt lấy một vị trí, chân cũng tìm được một cái đinh trên vách tường để trợ lực cho mình.
“Được rồi, đến lúc đó rồi hãy nói, mở cửa ra tôi vào phòng nhìn một chút.” Giọng nói của ‘Diêm vương’ đột nhiên truyền tới.
Cùng lúc đó, hộp giấy nghiêng ngã rốt cuộc cũng chống không được ngã xuống đất, tiếng vang nặng nề lập tức thức tỉnh mấy người ngoài phòng, tiếng bước chân vội vàng nhanh chóng đi vào bên trong.
Ân Thiên Thiên ngay cả đầu cũng không dám quay lại cố gắng muốn leo lên, thậm chí nửa người cũng đã dò được vị trí lỗ thông gió.
Cửa kho hàng bị người ta đá dữ dội đồng thời còn kèm theo một loạt tiếng vang ‘đùng đùng’, tiếng vang lớn đến mức có chút kinh người, ngay cả mấy người đàn ông ngoài cửa cũng không tránh khỏi hơi lui về sau một bước, đến khi xuyên qua chút khe hở nhìn thấy đồ vật bên trong, cơn tức của ‘Diêm Vương’ trỗi dậy.
Ân Thiên Thiên! Hừ, hay cho một Ân Thiên Thiên thông minh!
“Mở cửa ra cho tôi!” Một tiếng rống giận, ‘Diêm Vương’ đứng ngoài cửa ra lệnh, nhưng ánh mắt lại xuyên qua mặt nạ nhìn chằm chằm vào Ân Thiên Thiên đang giãy giụa trên tường kia.
Ân Thiên Thiên cũng không nhịn được quay đầu nhìn tình hình sau lưng.
Cô hao phí thời gian dài như vậy dời mấy thứ đồ nhỏ trong thùng giấy đến cửa không phải là bởi vì nhìn thấy nơi đó trống trải, hơn nữa những đồ đạc lộn xộn bừa bãi kia cũng không phải tùy ý trưng bày, Ân Thiên Thiên chọn một số thứ có thể nhét trong khe cửa, lúc này mới dẫn đến cửa không có cách nào bị mở ra ngay lập tức, không chỉ như vậy cánh cửa bởi vì bị ngoại lực lớn tấn công sẽ còn vì quán tính bắn ngược trở về, lúc này có mấy tên đàn ông dựa gần tránh không kịp bị đụng vào nghiêm trọng.
Trừ những thứ này ra, trong phòng chật kín những đồ đạc nhỏ chất ở cửa, muốn quét sạch những vật này cho đến khi tới bắt cô thật sự không phải là một chuyện dễ dàng, mức độ nhất định cũng mang lại độ khó nhất định cho bọn họ.
Quay đầu lại Ân Thiên Thiên bất giác đã nhìn thấy ‘Diêm Vương’, mặc dù ánh mắt anh ta bị che dưới lớp lưới, nhưng Ân Thiên Thiên có thể cảm giác được dưới mặt nạ kia của anh ta là sự phẫn nộ và tức giận.
Lần này, cô dường như thật sự đá phải tấm sắt rồi!
Cố gắng hít thở sâu một hơi, Ân Thiên Thiên nhìn cũng không dám nhìn nữa, quay đầu tiếp tục leo lên.
Người đàn ông phía sau cửa thật vất vả mới phá hỏng cửa đi vào, trước mặt chật kín những món đồ nhỏ, một người không cẩn thẩn bị trượt ngã trên mặt đất, lần này người Ân Thiên Thiên đắc tội ngày càng nhiều, đồ đạc linh tinh làm mấy tên đàn ông bực bội hét lên, trong phòng khắp nơi đều là tiếng kêu nhốn nháo.
Tim Ân Thiên Thiên dường như cũng sắp ngừng đập, cũng không dám nhìn ra đằng sau nữa cố gắng leo lên.
Chỉ còn lại một bước cuối cùng cô đã có thể hoàn toàn leo lên lỗ thông gió, nhưng người đàn ông phía sau lại cũng an toàn tiến vào, có một người đàn ông cao lớn theo bản năng muốn đưa tay níu lấy cái chân đang mượn lực chống đỡ trên cây đinh của Ân Thiên Thiên, trong lúc hốt hoảng Ân Thiên Thiên đã buông lỏng chân, cả người hơi lảo đảo lắc lư treo ở đó, nhìn qua rất nguy hiểm cũng rất chật vật.
“Ân Thiên Thiên!” ‘Diêm Vương’ bước nhanh vào, cơn thịnh nộ lộ rõ trong giọng nói.
Người Ân Thiên Thiên hơi ngẩn ra rồi tiếp tục cố gắng leo lên lỗ thông gió, người đàn ông phía dưới nhìn thấy thùng giấy đổ qua một bên cũng lập tức chồng thùng giấy muốn đi lên kéo cô xuống, ở chỗ kho hàng như vậy, cho dù là đàn ông có ưu thế chiều cao đi nữa, cũng cần ngoại lực mới có thể chạm đến lỗ thông gió trên cao kia…
Chỉ là, thùng giấy kia trước đó chịu đựng sức lực của Ân Thiên Thiên cũng đã là cực hạn rồi, bây giờ phải chịu đựng sức của một người đàn ông căn bản là không thể! Có lúc, thân nhẹ như chim yến cũng là một loại vận may…
“Con đàn bà khốn, lăn xuống!” Phía dưới có người phiền não hét to.
Bọn họ giữ ở cửa lâu như vậy, nhưng Ân Thiên Thiên làm nhiều chuyện như vậy bọn họ lại không biết gì, đây không phải là nói cho ‘Diêm Vương’ biết bọn họ căn bản cũng không có chút năng lực nào sao? Ngay cả một người cũng trông không nổi vậy còn cần làm gì?
Lúc này nửa người Ân Thiên Thiên cũng đã đến chỗ lỗ thông gió, chỉ còn dư lại một cái chân treo ở giữa không trung, hai tay dùng sức, ngay cả hông cũng dùng sức cuối cùng Ân Thiên Thiên cũng leo lên lỗ thông gió.
Ngước mắt nhìn, bầu trời bên ngoài dường như đã đen lại, chỉ là mùa đông buổi tối luôn có chút ánh sáng, Ân Thiên Thiên vẫn không đến mức cái gì cũng không thấy rõ.
Mắt thấy Ân Thiên Thiên sắp rời khỏi cái kho hàng giam giữ cô, ‘Diêm Vương’ lại cười lạnh một tiếng tiến lên một bước đi tới lỗ thông gió ngẩng đầu nhìn cô kiên định nói một câu: “Ân Thiên Thiên, không có tôi cho phép cô tuyệt đối không trốn thoát được!”
Ân Thiên Thiên quay đầu nhìn anh ta, không nói gì xoay người bò đến vị trí lỗ thông gió, khoảng cách rất gần, dường như cô chỉ bò hai bước sẽ đến, kiềm chế hưng phấn trong lòng mình Ân Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Ngay lập tức, huyết dịch cả người dường như đều đông lại…
Bên ngoài, bên ngoài tại sao lại như vậy?
Sắc mặt tái nhợt, bàn tay nhỏ bé của Ân Thiên Thiên gần như cũng sắp khảm vào trong vách tường, trong đôi mắt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi! Cô nằm mơ cũng không nghĩ ra, nhà kho nhỏ này nhìn như không được kết nối với các chỗ khác của ‘Diêm Vương’ lại là một đình viện nhỏ của anh ta, trong sân trống rỗng cái gì cũng không có, cách đó không xa chỉ có xe hơi chở những bộ máy tanh mùi máu nghênh ngang rời đi… Trong nháy mắt đó, Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy thế giới của mình như ngày hôm nay, u tối không nói thành lời!
“Hừ, Ân Thiên Thiên, có bản lĩnh cô trốn nữa đi?” Sau lưng truyền tới tiếng của ‘Diêm vương’, nhưng tràn đầy giễu cợt: “Người rơi vào tay tôi, thật sự cho tới bây giờ không có ai không có sự cho phép của tôi mà có thể rời đi, cô cũng không ngoại lệ!”
Dứt lời, ‘Diêm Vương’ không chút để tâm hạ lệnh: “Tóm cô ta lại cho tôi!”
Khoảnh khắc lời nói rơi xuống, Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy đêm đông gió lạnh đến thấu xương.