Kết hôn! Anh dám không? CHƯƠNG 283: CHO TÔI BIẾT LÝ DO
Cảnh Liêm Bình bị Đào Ninh đẩy ra, lảo đảo vài bước rời khỏi mép giường, không nói tiếng nào, chỉ bình tĩnh nhìn người phụ nữ trên giường.
Một người lúc tức giận thì sẽ như thế nào?
Bây giờ, nếu như có ai đưa cho Đào Ninh một con dao, cô nhất định không chút do dự đâm chết Cảnh Liêm Bình! Cô sẽ không suy nghĩ về bất cứ hậu quả gì, thậm chí cô cũng không thèm quan tâm đ ến hậu quả!
Anh đã gi3t chết con cô!
Bây giờ, trong đầu Đào Ninh chỉ còn lại một sự thật duy nhất này thôi!
“Cảnh Liêm Bình! Cái tên khốn nạn này! Anh lại dám gi3t chết con của tôi!” Đào Ninh tức giận rống to, cơ thể khóc lóc run rẩy, cô duỗi tay cầm lấy cái gối đập mạnh lên người Cảnh Liêm Bình, nhưng mà như vậy còn chưa đủ, Đào Ninh xoay người cầm lấy mấy quả trái cây người khác mang đến đặt trên tủ xuống, quăng từng trái từng trái một lên người Cảnh Liêm Bình: “Cảnh Liêm Bình! Chuyện Đào Ninh tôi hối hận nhất trên đời này chính là quen biết anh! Tôi đáng đời, tôi phải đê tiện lắm mới có thể bò lên giường anh để cho anh chà đạp, thậm chí còn để anh tự tay gi3t chết con của tôi!”
Một đống trái cây quăng lên người Cảnh Liêm Bình, nhưng mà từ nãy đến giờ anh cũng không hề né tránh, có một vài loại quả do dùng sức ném quá mạnh nên đã chảy ra không ít nước trái cây, thấm ướt cả áo sơ mi trắng của anh rồi lăn lông lốc xuống chân, căn phòng bệnh vô cùng hỗn loạn, ngoài của còn có một số phóng viên muốn chạy vào, lại bị ánh mắt của anh cản lại.
“Cảnh Liêm Bình! Anh có còn là người không hả? Đó là con của anh, con của anh đó!” Bây giờ Đào Ninh đã phát điên, điên hoàn toàn rồi, điên đến mức quên rằng bản thân mình vừa mới ra khỏi phòng phẫu thuật, miệng vết thương còn chưa lành hẳn, cô đứng đối diện Cảnh Liêm Bình, cách nhau một chiếc giường, rống giận: “Cảnh Liêm Bình! Anh muốn trả thù thì cứ nhằm vào tôi, vì sao anh lại muốn đụng đến con tôi hả! Sao anh không để tôi chết trong đó luôn đi! Ít ra làm vậy thì con của tôi cũng sẽ không cảm thấy cô đơn!”
Từng câu từng chữ đập thẳng vào lòng Cảnh Liêm Bình, ngực anh bị đập đến đau đớn, thậm chí trên đầu cũng bị trái cây đập trúng, nhưng mà lại vẫn không bằng cơn đau thấu xương trong lòng lúc này.
Lúc anh nói ra mấy chữ “giữ mẹ” đó, tâm trạng anh như thế nào chứ?
Tâm trạng của anh tuyệt đối cũng chẳng tốt hơn Đào Ninh bây giờ chút nào đâu, phải nói ra câu nói để con của mình chết đi, bậc cha mẹ nào có thể nói ra lời chứ? Cho dù lúc đầu anh đúng thật là không chờ mong đứa con này, nhưng mà trong khoảng thời gian sau anh cũng dần dần chờ mong… Mà bây giờ nghe thấy Đào Ninh miêu tả đứa bé đó, anh càng hận không thể trói hết những tên đã làm hại Đào Ninh lại đánh một trận ra trò!
Đào Ninh mặc kệ miệng vết thương trên người đang rách ra, cô chỉ biết bây giờ cô rất hận anh! Cực kỳ cực kỳ hận anh!
Đào Ninh đã ném hết tất cả những thứ có thể ném trong tầm tay mình rồi, mãi đến khi cô không còn thứ gì để ném nữa thì mới ngừng tay lại, nhưng mà người cũng giống như đã chết lặng, Đào Ninh nhìn Cảnh Liêm Bình, đau đớn khóc rống lên.
“Cảnh Liêm Bình, tôi sai rồi không được sao? Tôi đã trốn anh xa đến vậy rồi, tôi cũng đã dẫn theo con gả cho người khác rồi, tại sao anh vẫn cứ không chịu buôn tha tôi? Tôi chỉ muốn dẫn theo con mình sống một cuộc sống thật tốt, vì sao anh lại không chịu buông tha cho tôi hả?” Đào Ninh nhỏ giọng nói, khóc không ngừng: “Tôi hối hận, tôi thật sự hối hận, tôi hối hận lúc trước bản thân mình lại có ý đồ đó, tôi cho rằng gả vào một nhà giàu có là con đường tốt nhất của một người phụ nữ, tôi cho rằng chỉ cần có tiền thì tất cả vấn đề đều sẽ không còn là vấn đề nữa, tôi cho rằng tôi có thể làm một quý bà nhà giàu như Thiên Thiên, nhưng mà bây giờ tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi…”
Không có phúc phần đó, vậy thì đừng nên đua đòi cuộc sống như thế.
Huống chi không phải cứ nhà giàu là tốt, không phải sao?
Đào Ninh khóc xong lại cười, rồi lại ngã bệch xuống đất khóc rống lên.
Cô sai rồi, không nên lui lại phía sau chỉ vì bị hiện thực đả kích, không nên bị xã hội chèn ép đến mức không thể tự bước đi được, không nên cứng đầu tìm đường ngang ngõ tắt để đi…
Nếu như, nếu lúc trước cô không gặp phải Cảnh Liêm Bình, không muốn một bước lên trời thì tốt biết mấy?
Bà nội của cô sẽ còn sống, cô vẫn là một Đào Ninh có cuộc sống vất vả nhưng phong phú, nếu như cô có con nhất định cũng sẽ không xảy ra chuyện như bây giờ…
Thật ra cô biết, cô biết dưới tình huống này thì cho dù là ai thì cũng sẽ chọn bảo vệ người mẹ, nhưng mà cô không cam lòng! Không cam lòng mà! Bất cứ ai cũng có thể nói ra câu nói giữ mẹ đó, nhưng vì sao lại là Cảnh Liêm Bình nói chứ? Anh không phải chồng của cô, thậm chí tình hình lúc đó, cũng không có ai biết anh chính là cha của con cô cả…
Anh chỉ là một người ngoài, vậy mà lại lựa chọn từ bỏ con của bọn họ…
Cảnh Liêm Bình đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm Đào Ninh một lúc lâu không hề nhúc nhích, cổ họng anh khô khốc khó chịu, anh mở miệng hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng Cảnh Liêm Bình vẫn gọi y tá vào chăm sóc cô thật tốt, chỉ là sau ngày hôm đó, Cảnh Liêm Bình không còn xuất hiện trong bệnh viện nữa, cũng không còn xuất hiện trước mặt Đào Ninh…
Đoạn tình cảm này, hình như cũng đã tan thành mây khói theo sự biến mất của đứa bé rồi…
Tụy Đề Uyển Nam Uyển.
Mấy hôm nay Đào Ninh vẫn luôn ở trong bệnh viện, Ân Thiên Thiên lo lắng một người đàn ông như Đổng Khánh không biết chăm sóc người bệnh như thế nào, gần như ngày nào cũng chạy đi thăm, cũng dặn dò thím Lưu ngày nào cũng phải chuẩn bị những thức ăn bổ dưỡng phong phú để Đào Ninh nuôi cơ thể, nhưng mà mặc kệ Ân Thiên Thiên bồi bổ cô cỡ nào, Đào Ninh vẫn cứ dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được gầy xộp đi.
Lại cố tình chuyện bên Đào Ninh còn chưa xử lý xong thì chuyện bên Trần Vũ lại càng quậy lớn ra.
… Theo tin tức, về chuyện Trần Vũ đánh nhau với thành viên của nhóm nào đó đã trải qua thời gian mấy ngày, hai bên có thái độ hoàn toàn khác nhau, bên phía Trần Vũ từ trước đến giờ đều áp dụng thái độ không quan tâm, không nhắc đến, mà thành viên của nhóm nào đó thì liên tục trách móc Trần Vũ vừa mới vào nghề đã giở thói siêu sao, tính tình tệ, hành vi nhân phẩm rất kém, lần đánh nhau với đàn anh này là một ví dụ rất tốt, hiển nhiên là muốn truy cứu đến cùng…
… Hôm nay, khi hiện trường của một hoạt động có sự xuất hiện của Trần Vũ, fans của thành viên nhóm nào đó đã bày tỏ thái độ vô cùng khó chịu với hành vi của Trần Vũ, ném trứng gà vào người Trần Vũ trước mặt bao người, Trần Vũ bị chọi trúng trứng gà, hiện trường có chút mất khống chế, làm cho hoạt động bất đắc dĩ phải bị hủy bỏ…
… Mấy ngày gần đây, phóng viên của chúng tôi luôn ngồi canh dưới chung cư nhà Trần Vũ, nhưng chưa từng nghe cậu ta nhắc đến sự kiện đánh nhau này lần nào, không biết là do cậu ta cam chịu hay là không còn lời nào để nói…
Lúc Ân Thiên Thiên đang dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị đi thăm Đào Ninh thì nhìn thấy tin tức trên TV, vốn còn tưởng rằng có Ân Thiên Tuấn nhúng tay vào rồi thì chuyện này sẽ nhanh chóng lặn xuống, nhưng bây giờ xem ra càng lúc càng ồn ào hơn rồi.
Ân Thiên Thiên cau mày cầm điện thoại xem thử Trần Vũ có gọi cuộc điện thoại nào cho cô mà cô không có nghe máy không.
Đối với Trần Vũ, Ân Thiên Thiên luôn có cảm giác thân thiết không thể nói rõ, hai người bọn họ ở chung với nhau rất vui vẻ, luôn làm cho cô có cảm giác mình có thêm một đứa em trai vậy, chỉ là cô không biết Trần Vũ đang suy nghĩ điều gì, cho nên cũng không dám xen quá nhiều vào chuyện riêng của cậu.
Nghĩ một lát, lúc Ân Thiên Thiên đi đến cửa rồi vẫn quay lại bảo thím Lưu nấu thêm một vài món canh bổ, định bảo Ân Thiên Tuấn tìm người đưa sang cho Trần Vũ, xem trên TV thì thấy cậu đã ốm đi rất nhiều rồi, chỉ là cô không ngờ rằng, người cô vừa mới suy nghĩ một giây trước, một giây sau đã xuất hiện ở trước cửa nhà cô.
Trần Vũ cũng không ngờ rằng Ân Thiên Thiên sẽ ra ngoài, chỉ là hôm nay rảnh rỗi không có việc gì, lại nghĩ đến việc lâu rồi chưa đi thăm chị cho nên định đến thăm, nhưng mà đi đến cửa rồi thì lại không dám vào, chỉ có thể ngồi xổm trước cửa yên lặng nhìn, chính cậu cũng không biết cậu đang nghĩ gì nữa.
Nhìn Trần Vũ cô đơn như một chú cún con, tim Ân Thiên Thiên mềm xuống, vội vàng gọi: “Trần Vũ.”
Trần Vũ hoảng sợ lập tức ngẩng đầu lên, sau đó vội vàng đứng ngay ngắn hệt như học sinh tiểu học gặp giáo viên vậy, hai tay còn không tự chủ dấu sau lưng, bộ dáng này trông đáng yêu muốn chết.
Ân Thiên Thiên gọi điện thoại cho Thừa Phó Lân, bảo anh đưa canh bổ sang cho Đào Ninh, chính cô lại kéo Trần Vũ quay về, thím Lưu nhìn thấy Trần Vũ thì kêu lên, Trần Vũ ở ngoài đời còn đẹp hơn trong TV nhiều, làm cho Trần Vũ ngượng ngùng đỏ mặt, Ân Thiên Thiên vội vàng bảo thím Lưu ngừng lại đi hầm canh, còn cô thì dẫn Trần Vũ vào trong phòng sách.
Trong phòng sách, Ân Thiên Thiên vác theo cái bụng to ngồi xuống ghế sofa, dạo gần đây cô rất hiếm khi vào trong này, mới quay đi quay lại mà bụng đã to hơn một chút, muốn ngồi vào cái ghế sofa nhưng mà cái bàn trà nhỏ phía trước lại không biết nể mặt cô, Trần Vũ thấy vậy lập tức mạnh mẽ dọn cái bàn trà này sang một bên, làm cho Ân Thiên Thiên dở khóc dở cười.
Trần Vũ khi đứng trước mặt Ân Thiên Thiên thì có chút ngượng ngùng, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn vào mặt cô, thấy dạo gần đây khí sắc của cô rất tốt nên cũng yên tâm, bây giờ cảm thấy cho dù một lúc nữa có bị mắng thì cũng sẽ không quá khó chịu.
“Trần Vũ, chị không biết em xem chị như thế nào, nhưng mà chị chỉ muốn nói cho em biết rằng chị xem em như em trai mình vậy.” Ân Thiên Thiên vào thẳng vấn đề, không quanh co lòng vòng chút nào: “Chị muốn thấy em phát triển thật tốt, chị cũng muốn nhìn em nhanh chóng nổi tiếng, nhưng mà bây giờ em vừa mới vào giới giải trí, chân còn chưa đứng vững đã gây ra chuyện lớn thế này, có phải là em quá nóng vội rồi không? Nếu như em còn coi chị là chị, vậy em có thể nói cho chị biết là vì lý do gì không?”
Trần Vũ nghe thấy Ân Thiên Thiên nói rằng xem cậu như em trai ruột thì trong lòng cậu vô cùng phức tạp, vốn dĩ là em trai ruột mà, nhưng mà bây giờ giống như là cách một tầng vậy, làm thế nào cũng cảm thấy khó chịu, nhưng mà cố tình cậu lại không thể nói ra được.
Ân Thiên Thiên đang chờ đợi câu trả lời, Trần Vũ cũng đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào, thím Lưu đột nhiên gõ cửa nói rằng Cảnh Liêm Uy đã đến.
Ân Thiên Thiên sửng sốt một lát, còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì Cảnh Liêm Uy đã bước vào, anh ẩn ý liếc mắt nhìn Trần Vũ rồi duỗi tay đỡ Ân Thiên Thiên dậy nói: “Thím Lưu nấu canh xong rồi, em đi uống một chén trước đi, anh nói chuyện với cậu ta.”
Ân Thiên Thiên nhìn Trần Vũ, chắc chắn giữa hai người không có chuyện gì rồi mới xoay người rời đi, trong đầu cô vẫn cảm thấy có một số chuyện giữa đàn ông với nhau thì sẽ dễ nói chuyện hơn, để Cảnh Liêm Uy thử một chút cũng không có gì
Sau khi Ân Thiên Thiên đi ra ngoài rồi, Cảnh Liêm Uy cẩn thận tự mình đi ra đóng cửa rồi quay sang nhìn Trần Vũ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, không còn chút mềm mại nào nữa.
Trong lòng Trần Vũ đột nhiên căng thẳng, ánh mắt nhìn anh có hơi đề phòng.
Cảnh Liêm Uy đi lại bàn đọc sách, tùy ý ngồi lên trên bàn, anh ngẩng đầu nhìn cậu trai trẻ trước mặt hỏi: “Vì sao lại ra tay đánh người, cho tôi biết lý do.”