CHƯƠNG 605: TẠI SAO TÔI LẠI NỢ CÔ? Ân Bách Phú đang nổi giận, người nhà họ Ân không ai dám nói gì? Ngay cả Ân Thiên Thiên cũng chỉ đành bưng bát cơm ngoan ngoãn ngồi bên cạnh thận trọng ăn cơm của mình. quản lý Hoàng nhìn thoáng qua rồi đưa tay dời tất cả đồ ăn mà Ân Thiên Thiên thích ăn đến một bàn ăn khác trong phòng khách nhỏ, Ân Thiên Tuấn vội vàng đưa tay kéo Ân Thiên Thiên dời qua đó. Ân Thiên Thiên lén thở dài một hơi, liếc nhìn Ân Bách Phú lại cảm thấy trong lòng ấm áp. Ông đã từng ngoài anh trai và Nhạc Vân thì chưa từng quan tâm tới người khác, nhưng bây giờ ông còn thường gọi điện cho em trai ở nơi xa khác hỏi thăm tình hình, cũng quan tâm đến chuyện của cô và anh trai, ngay cả Lý Mẫn cũng càng ngày càng giống một người mẹ, có lẽ cái chết của Ân Nhạc Vy đã là lời cảnh báo đối với bọn họ. Ân Thiên Thiên ngồi cách xa bọn họ một chút, yên tĩnh ăn đồ ăn của mình nhưng không thể che giấu tò mò liếc nhìn bọn họ. Ân Bách Phú tức giận nhìn Ân Tinh, trong nháy mắt đó không ai dám mở miệng nói chuyện. “Ân Tinh, tao nói cho mày biết, làm người nhà họ Ân thì mày phải nhớ kỹ quy củ nhà họ Ân cho tao.” Ân Bách Phú hét lớn nhìn Ân Tinh càng ngày càng bất mãn, nhưng dù khó chịu nữa thì cũng biết đây là con gái mình: “Khi tao đang nói chuyện thì mày đừng có xen vào.” Ân Tinh cắn chặt môi định phản bác, nhưng Kha Tiềm bên cạnh đã đưa tay níu cô ta lại, nhẹ nhàng nói với Ân Bách Phú: “Chú đang quan tâm Tiểu Tinh phải không, cháu hiểu, dù sao cô ấy cũng là con gái không giống đàn ông chúng ta thế nào cũng được.” Thấy Kha Tiềm ra mặt cho mình, ánh mắt Ân Tinh lập tức tràn đầy cảm động, nhưng lại không biết dáng vẻ mình như vậy chỉ khiến người khác cảm thấy rất buồn cười và thương hại. Lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ, Ân Thiên Thiên gần như đã đoán ra được kết cục này của bọn họ. Không phải thế giới này coi trọng môn đăng hộ đối như vậy, nhưng ít nhất hai bên đều phải đối xử chân thành với nhau. Ngay từ đầu, Kha Tiềm đã coi Ân Tinh như bàn đạp, nhưng vận mệnh làm bàn đạp của cô ta cũng đâu tốt hơn chỗ nào đâu? “Chú, xin chú đừng ghét bỏ cháu.” Kha Tiềm hơi cụp mắt rồi lại ngẩng đầu nói tiếp: “Cháu không phải người thành phố T, nhà cháu ở thành phố B, cháu không biết chú có biết khi còn bé Tiểu Tinh có ở đó một thời gian hay không, sau này do công việc ba mẹ nuôi của cô ấy được điều đi nên cô ấy mới tới thành phố T, khi còn bé cháu và Tiểu Tinh đã quen biết rồi, quan hệ rất tốt…” Ân Thiên Thiên đang uống canh gà cũng không kìm được hơi nhướng mày, thanh mai trúc mã sao? “Sau này hoàn cảnh nhà cháu sa sút, Tiểu Tinh lại không chê cháu cho nên cháu mới tới đây, vốn định qua một thời gian nữa sẽ đi thăm hỏi cô chú, nào ngờ hôm nay ở bên ngoài lại gặp…” Kha Tiềm lễ phép nói chuyện, dáng vẻ đó nhìn thế nào cũng thấy hiền hòa, chỉ là trong đôi mắt lại lộ ra vẻ tham lam. Ân Bách Phú là người từng trải, nên chỉ cần nhìn một chút đã nhận ra được, không thèm quan tâm đến lời anh ta nói. “Việc này trách cháu, là cháu không sớm một chút…” “Vậy hiện hai đứa dự định thế nào?” Ân Bách Phú không kìm được ngắt lời anh ta, luôn nhíu chặt mày, hỏi: “Bây giờ cậu đang làm cái gì, hai đứa định kết hôn sao?” Vừa nghe vậy, hai mắt Ân Tinh lập tức sáng rực lên. Sớm biết có thể dễ dàng như vậy thì cô đã sớm dẫn anh ta đến rồi. “Ba, chúng con muốn kết hôn!” Ân Tinh không đợi được nữa, mở miệng nói. Vừa nghe vậy, lông mày Kha Tiềm hơi nhăn lại, trầm mặc một lúc không nói gì. Động tác nhỏ như vậy tưởng không có ai chú ý nhưng đã bị Ân Bách Phú nhìn thấy rõ ràng, một lát sau mới kiên định mở miệng nói: “Nếu có thể, tất nhiên là cháu muốn cưới Tiểu Tinh, nhưng hiện tại cháu…” Dứt lời, Kha Tiềm lập tức có cảm giác xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, lập tức quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên ở phía kia phòng khách nhỏ ăn cơm, nói: “Tôi biết Tiểu Tinh là cô chủ của nhà họ Ân, chắc chắn khi cô ấy kết hôn mọi người sẽ không bạc đãi cô ấy, nhưng tôi không muốn để mọi người tiêu tốn. Tôi cũng biết Thiên Thiên cô là mợ Ba nhà họ Cảnh, dù có ly hôn thì cậu Ba nhà họ Cảnh cũng để lại cho cô không ít tài sản, không biết cô có thể chia chúng tôi một ít hay không. Nếu không cô nhìn người một nhà này, mọi người có tiền như vậy, chúng tôi lại nghèo như vậy, cũng có chút khó coi, người khác cũng sẽ đàm tiếu không dễ nghe…” Nghe Kha Tiềm nói vậy, Ân Thiên Thiên gần như quên mất chuyện ăn cơm, nhìn sang anh ta rồi đặt bát trong tay mình xuống. “Đúng đấy, Ân Thiên Thiên, Cô và Cảnh Liêm Uy đã ly hôn, anh ta yêu cô như vậy chắc chắn để lại cho cô không ít tài sản quý.” Ân Tinh vội vàng mở miệng phụ họa, nếu giành được một số tài sản trong tay Ân Thiên Thiên, có lẽ còn được nhiều tiền hơn nhà họ Ân đấy: “Tôi thấy khi mọi người vừa tới đây, nhân viên ở đây cũng rất quan tâm đến cô, ngay cả quản lý Hoàng cũng đang phục vụ cho cô, chắc không phải hiện ‘Nhà hàng Long Phượng’ này cũng đã sang tên cho cô chứ?” Lông mày Ân Thiên Thiên nhếch lên không nói gì, nhưng Ân Tinh cũng không hề đoán sai. Hiện chỉ cần là tài sản của Cảnh Liêm Uy thì cô đều dám nói là của mình, có người thích tùy hứng như vậy. “Thật sao? Vậy thì quá tốt rồi.” Kha Tiềm vội nói, ánh mắt nhìn Ân Thiên Thiên có thêm mấy phần sắc thái: “Tôi nghe nói ‘Khách sạn Noctune’ cũng là tài sản của cậu Ba nhà họ Cảnh phải không? Đúng là kẻ có tiền…” Ân Bách Phú nhìn hai người trước mặt suýt nữa thì bật cười, nhưng Ân Thiên Tuấn đã đưa tay ra hiệu bảo ông đừng nói gì, để bọn họ nghe rõ ràng một chút, xem Kha Tiềm còn có thể nói ra chuyện mặt dày như thế nào. Kha Tiềm lập tức không hề do dự mở miệng, nói: “Thiên Thiên, không giấu gì cô, khi học đại học tôi đã học quản lý, năng lựng quản lý cũng không tồi, hay là cô để tôi làm quản lý ‘Khách sạn Noctune’ và ‘Nhà hàng Long Phượng’ đi, dù sao bây giờ cô cũng đang mang thai cũng không quản lý được phải không? Giao cho cấp dưới là người lạ chắc cô cũng không yên lòng, nếu chúng ta đã là người một nhà, thì chút việc nhỏ này chắc cô không để ý nhỉ…” Ân Bách Phú tức giận đến tái mặt, từ trước tới nay ông chưa từng gặp loại đàn ông nào có thể vô liêm sỉ đến mức đó. Nếu không phải Lý Mẫn đưa tay ngăn ông, có lẽ ông đã tiến lên tát cho anh ta một cái rồi. Đợi Kha Tiềm nói xong, Ân Thiên Thiên chậm rãi buông đũa gắp thức ăn trong tay xuống, không kìm được hơi nhíu mày, quản lý Hoàng nhìn thoáng qua cũng không khỏi nhíu mày. Ân Thiên Thiên ăn chưa được bao nhiêu thì tâm trạng đã bị ảnh hưởng, đôi nam nữ này thật sự đủ phiền phức, nếu làm bị thương bảo bối nhỏ trong bụng Ân Thiên Thiên thì làm sao bây giờ? Cậu Ba sẽ giết chết anh đấy. “Mợ Ba, hãy ăn thêm chút nữa đi?” Quản lý Hoàng khẽ nói, nếu không phải đây là việc nhà của nhà họ Ân thì anh đã gọi bảo vệ đến rồi. Ân Thiên Thiên lắc đầu bảo người thu dọn đồ ăn trước mặt đi, đồng thời bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho mấy người Ân Bách Phú. Sau khi dặn dò xong mới nhìn Kha Tiềm và Ân Tinh, sắc mặt khá nghiêm túc, nói: “Ân Tinh, đây chính là người đàn ông của cô sao?” Ân Tinh không biết cô định nói gì, nên chỉ nhíu chặt lông mày nhìn cô. “Tôi không phải nói một cái người đàn ông phải thế nào mới tốt, nhưng mà ít nhất anh muốn xây dựng một gia đình, ít nhất anh đã tiêu hao thanh xuân của một người phụ nữ, ít nhất anh muốn người phụ nữ đó cam tâm tình nguyện đi theo anh, thì ít nhất anh cũng phải có một công việc, không cần lương cao, nhưng ít nhất phải có khả năng nuôi sống gia đình, phải có năng lực để cô ấy trông thấy tương lai hi vọng, để cô ấy cảm thấy an toàn, để cô ấy cam tâm tình nguyện ở nhà làm người phụ nữ của gia đình…” Ân Thiên Thiên khẽ nói, cô cũng không nói rõ một người đàn ông ít nhất nên có cái gì, nhưng cô biết, một người đàn ông ít nhất không thể không có lòng cầu tiến, dựa vào phụ nữ mà thành công, cô đảo mắt nhìn Kha Tiềm, nói: “Nhưng cô xem lại xem anh ta có cái gì?” Ân Thiên Thiên không hề nể mặt nói thẳng, cũng chẳng quan tâm sắc mặt Kha Tiềm đã tái đi. “Không có công việc, không có năng lực, không có tương lai.” Ân Thiên Thiên nói tiếp, cô nhìn chằm chằm vào Kha Tiềm: “Anh nói nhẹ nhàng như vậy, bảo tôi đưa ‘Khách sạn Noctune’ và ‘Nhà hàng Long Phượng’ cho anh, vậy anh hãy cho tôi một lý do, tại sao tôi phải cho anh? Tôi nợ anh sao? Anh nói năng hùng hồn như vậy cứ như tôi không cho là tôi sai ấy.” “Ân Thiên Thiên, cô đúng là nợ tôi.” Ân Tinh gầm lên một tiếng, tức giận đứng thẳng lên chỉ vào Ân Thiên Thiên nói: “Chẳng lẽ cô không nợ sao? Nếu không vì người mẹ kỹ nữ của cô thì từ nhỏ tôi đã sống cuộc sống của cô chủ nhà họ Ân, đâu phải theo người khác phiêu bạt ở bên ngoài nhiều năm như vậy. Tôi phải khó khăn lắm mới tìm được ba mẹ của mình. Cô chiếm đoạt nhà của tôi, ba mẹ tôi, anh chị em tôi, chẳng lẽ cô không nợ tôi sao? Thậm chí, nếu không phải cô chiếm đoạt tất cả của tôi thì hôm nay người gả cho Cảnh Liêm Uy đã là tôi, không phải cô. Hiện tại tôi bảo cô bù đắp cho tôi một chút thì tôi sai chỗ nào chứ?” “Ha ha…” Ân Thiên Thiên khẽ hừ một tiếng, rồi bỗng dưng bật cười vì lời nói của Ân Tinh. Nếu là trước kia chắc cô sẽ cho là mình thiếu cô ta, nhưng bây giờ thì không. “Ân Tinh, tôi tại sao lại nợ cô, tại sao cô lại cảm thấy ai cũng thiếu nợ cô?” Ân Thiên Thiên khẽ nói, hoàn toàn không thể lý giải cách suy nghĩ của Ân Tinh: “Tôi cho cô biết, trên thế giới này không có bất kỳ người nào nợ cô cả, ba mẹ nuôi cô mang theo cô sống cuộc sống phiêu bạt ư, tại sao người ta phải nuôi cô, họ làm gì có nghĩa vụ phải nuôi cô; ba luôn tìm kiếm tung tích của cô, sau khi cô trở về cũng chưa từng bạc đãi cô, cũng không phải ông ấy vứt bỏ cô, tại sao ông ấy lại nợ cô; còn tôi, thứ nhất, không phải tôi ôm cô đi, thứ hai, không phải tôi tự nằm ở cửa nhà họ Ân, thứ ba, dù cho cô thật sống ở nhà họ Ân, cô cũng không thể gả cho Cảnh Liêm Uy, trên thế giới này không ai nợ cô cả, cô đừng tự xem mình là người bị hại.” Trên thế giới này ai cũng có thể làm chuyện sai, Tô Nương đã từng sai, Ân Bách Phú đã từng sai, Lý Mẫn đã từng sai, cô cũng từng sai. Nhưng không có nghĩa là mỗi lần sai đều phải dùng cả đời để bù đắp, cô không có nghĩa vụ chịu trách nhiệm đối với cuộc đời của Ân Tinh, cô cũng không cần con cái mình chịu trách nhiệm vì sai lầm của mình, mỗi người đều nên chịu trách nhiệm vì hành vi của mình, ví dụ như Ân Bách Phú, ví dụ như Tô Nương… Dứt lời, Ân Thiên Thiên trầm mặt không chút do dự quay đầu nói với quản lý Hoàng: “Gọi bảo vệ vào mời bọn họ ra ngoài.” “Ân Thiên Thiên!” Ân Tinh lập tức xù lông lên, trừng mắt nhìn cô hoàn toàn không tin tất cả chuyện này là thật: “Ân Thiên Thiên, làm sao cô dám? Cô như vậy mà có thể sống yên tâm thoải mái sao?” “Tôi không hề làm gì có lỗi với cô, thì tại sao tôi không thể yên tâm thoải mái?” Ân Thiên Thiên khẽ nói, rồi chậm rãi đứng dậy đi đến chỗ Ân Bách Phú và Lý Mẫn, nói: “Nếu các người không muốn bị bảo vệ mời đi ra ngoài, thì giờ có thể rời đi.”