CHƯƠNG 610: TÂM TƯ CỦA ÂN BÁCH PHÚ Thoáng chốc cô sợ đến giật thót, vội vã chạy xuống đến bên cạnh Lý Mẫn rồi nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, sao vậy? Có chuyện gì sao? Sao lại khóc vậy?” Lý Mẫn không trả lời Ân Thiên Thiên, cứ nhìn chăm chăm vào màn hình tivi mà khóc, Ân Thiên Thiên trông thấy dáng vẻ của bà thì khó hiểu nhíu mày lại, thay vì nói Lý Mẫn đang khóc, bà lúc này trông giống đang mừng rỡ đến rơi lệ hơn. Bà đang vui mừng? Nhưng vui vì điều gì chứ? Từ sau cái chết của Ân Nhạc Vy thì cô chưa bao giờ trông thấy tâm trạng của Ân Bách Phú và Lý Mẫn dao động mạnh bao giờ. Ân Thiên Thiên quay đầu nhìn về ngọn nguồn tạo nên những cảm xúc đó của bà, lúc này trên tivi đang chiếu bản tin. “Theo như tin tức ghi nhận được, buổi sáng chín giờ hôm nay là thời điểm tổ chức đại hội cổ đông của tập đoàn Đổng Thị, thế nhưng đến tận chín giờ bốn mươi lăm phút thì người thừa kế của Đổng thi là Đổng Khánh vẫn chưa đến, khiến các cổ đông vô cũng tức giận, thậm chí có người còn trực tiếp bỏ về, mọi người đều rât giận dữ…” “Đến tận lúc này, phóng viên của chúng tôi có mặt ở tòa nhà của Đổng Thị vẫn chưa thấy người thừa kế Đổng Thị, đồng thời nhà họ Đổng cũng không đề cập gì đến chuyện này, việc đó khiến nhiều cổ đông bắt đầu nghi ngờ khả năng lãnh đạo để phát triển Đổng Thị của anh..” “Có ngồn tin hành lang cho rằng người thừa kế gia đình họ Đổng không phải cố ý bỏ qua cuộc họp lần này, mà là vì anh hôm qua đột nhiên bị thương rất nghiêm trọng nên hôm nay mới không thể tham dự cuộc họp, tuy nhên tin này chưa được sự xác nhận từ phía gia đình nên chứ xác mình được là tin thật hay giả…” … “Thiên Thiên, Thiên Thiên, có phải là Đổng Khánh sắp chết rồi đúng không? Có đúng vậy không?” Lý Mẫn đưa tay túm lấy Ân Thiên Thiên, mắt bà vẫn chăm chú vào bản tin, lần đầu tiên bà thẳng thắn thốt nên những suy nghĩ sâu trong đáy lòng lâu nay: “Có phải Đổng Khánh sắp xuống dưới với con gái và hai cháu trai cháu gái của mẹ không? Cuối cùng cũng đến ngày nó phải chết sao?” Khuôn mặt Ân Thiên Thiên trắng nhợt, cô ngơ ngác nhìn chằm chằm Lý Mẫn mà không thể thốt nên lời. “Ha ha, tốt hơn là Đổng Khánh nên chết đi, nên chết luôn đi! Nhẽ ra tên Kha Tiềm kia phải đâm sâu hơn mới phải, hoặc là đâm thêm mấy nhát, người như tên Đổng Khánh đó không nên sống trên đời làm gì…” Lý Mẫn nói, giọng thì thào, chẳng thèm để tâm đến việc bộ dạng bà lúc này khiến Ân Thiên Thiên sợ hãi cỡ nào: “Con gái của mẹ còn trẻ như vậy mà phải chết trước cửa nhà nó…” Ân Thiên Thiên nuốt khan rồi đưa tay ôm Lý Mẫn vào trong lòng, miệng vẫn không thể nên lời, chỉ biết lặng lẽ dỗ dành bà. “Hu hu, Nhạc Vy của mẹ chỉ mới hai mươi mấy tuổi thôi, Khiết cũng mới mấy tuổi, còn các cháu trai chưa kíp ra đời nữa…” Lý Mẫn vẫn lẩm bẩm, khoảng thời gian đó nếu không có Ân Bách Phú ngăn cản thì có lẽ ngay khi trông thấy Đổng Khánh bà đã cầm dao xông tới rồi: “Sao Nhạc Vy của mẹ lại tội nghiệp vậy chứ? Hu hu…” Ân Thiên Thiên im lặng không nói gì, thế nhưng khi nghe thấy tiếng bản tin phát ra từ tivi và những câu nói ‘hàm hồ’ của bà thì đôi mày cô nhíu lại. Cửa nhà đột nhiên mở ra, Ân Thiên Thiên cảnh giác ngước mắt lên nhìn thì thấy đó là Ân Bách Phú, lúc này cô mới thở phào một hơi. Hiện giờ trong nhà họ Ân vẫn còn người của nhà họ Đổng, những lời này của Lý Mẫn nhất định không thể để cho bọn họ nghe được, nếu không sẽ to chuyện… “Mẹ con bị sao vậy?” Ân Bách Phú vừa trông thấy Lý Mẫn đang khóc lóc thì liền vội vàng để cặp hồ sơ xuống rồi bước đến gần, ông chau mày đỡ bà, nhẹ giọng hỏi: “Sao lại khóc rồi? Có phải là thấy khó chịu ở đâu không?” Ân Thiên Thiên nhìn Ân Bách Phú, cô im lặng một thoáng rồi mở miệng nói: “Ba, ba đưa mẹ về phòng đi đã, con đi rót cho mẹ li nước.” Ân Bách Phú đáp lại lời cô rồi mau chóng đỡ Lý Mẫn đi vào trong phòng, Ân Thiên Thiên nhìn hai người họ từ phía sau, lòng đột nhiên trở nên trĩu nặng. Thông qua hành vi của Lý Mẫn nãy giờ, bỗng nhiên cô đã hiểu ra tại sao dạo này Ân Bách Phú và Lý Mẫn dù khó chịu trong người cũng không để bác sĩ của nhà họ Đổng đang ở tại trong nhà khám qua, thà rằng phải lái xe đi đến bệnh viện Nam Tự ở xa để khám cũng không có ý muốn để ông ta khám, hơn nữa đối với người của nhà họ Đổng hai người họ đều thờ ơ vô cùng…. Ân Thiên Thiên thẫn thờ rót nước cho Lý Mẫn, đôi mắt trong trẻo thoáng nhìn khắp phòng. Bình thương nếu không có chuyện gì thì người nhà họ Đổng rất ít khi xuất hiện, thế nhưng một khi cô có mặt thì xung quang sẽ luôn có vài người nhìn cô chằm chằm, may là ban nãy giọng của Lý Mẫn nhỏ nên không ai nghe thấy. Ân Thiên Thiên cố gắng trấn an bản thân, sau đó cô bưng ly nước bước tới phòng ngủ của Ân Bách Phú. Có vài chuyện cô muốn hỏi rõ. Ân Thiên Thiên gõ cửa rồi bước vào, vừa vào liền thấy cảnh Ân Bách Phú đang an ủi Lý Mẫn, Lý Mẫn thì đang tựa trên giường, miệng vẫn cứ lầm bà bầm bầm nói điều gì, Ân Thiên Thiên đứng khá xa nên không nghe rõ nhưng cô vẫn có thể đoán được nội dung đại khái. Ân Thiên Thiên đi tới đưa ly nước trong tay cho Ân Bách Phú, rồi cô nhìn ông hồi lâu không nói gì. Mãi cho đến khi Lý Mẫn uống xong ly nước rồi mệt mỏi khép mắt lại thì Ân Thiên Thiên mới nhìn Ân Bách Phú rồi hỏi ông: “Ba, vì sao ba phải hợp tác với nhà họ Đổng vậy?” Bàn tay cầm ly nước của Ân Bách Phú chợt cứng đờ, ngày thường Ân Thiên Thiên không bao giờ để ý đến những chi tiết nhỏ như vậy, thế nhưng bây giờ vì cô đang để tâm nên đã chú ý tới điều đó, thoáng chốc lòng cô thấy hồi hộp vô cùng. Ân Thiên Thiên hít một hơi thật sâu, cô vẫn nhìn chằm chằm vào Ân Bách Phú, miệng hỏi: “Có phải… Là vì Nhạc Vy không?” Ngay khi hai chữ ‘Nhạc Vy’ được thốt ra từ miệng cô thì Lý Mẫn đang nhắm mắt cũng không kìm được mà rơi lệ, nhưng lúc lâu sau bà vẫn cứ nhắm chặt hai mắt, có lẽ vào giây phút này bà chẳng hề muốn mở mắt đối diện. Ân Thiên Thiên đã biết đáp án, song đáp án đó khiến cả người cô trở nên lạnh toát, cứ mãi nhìn Ân Bách Phú không nói nên lời, hiện tại cô thậm chí không còn đủ sức để miêu tả lại tâm trạng lúc này của mình, chỉ biết đứng đó nhìn ông trân trân Ân Bách Phú buông ly nước xuống rồi đưa tay lay đi những giọt lệ trên mặt Lý Mẫn, đôi mắt linh hoạt thường ngày nay lại đong đầy sự đau thương, ông nhẹ giọng nói: “Thiên Thiên, ba không ngại cho con biết, trong nhà có nhiều con cái như thế, nhưng ba với mẹ con vẫn thương Nhạc Vy thất, cho dù bây giờ con bé đã… mất.” Những lời này không là Ân Thiên Thiên cảm thấy quá ngạc nhiên, đây cũng là chuyện mà tất cả mọi người trong nhà họ Cảnh đều biết rõ, Ân Bách Phú và Lý Mẫn vô cũng cưng chiều Ân Nhạc Vy, nếu không thì hồi đó cũng chẳng xảy ra nhiều chuyện phiền toái như vậy, không phải sao? Ân Bách Phú ngồi ở đầu giường, ông đưa tay ôm lấy Lý Mẫn vào lòng, lần đầu tiên Ân Thiên Thiên nhận ra đôi vợ chồng mà trước giờ cô vẫn luôn cho rằng họ vô cùng khỏe mạnh hay thậm chí là trèn trề sức sống không biết tự bao giờ đã già đi rồi, già đến nỗi những sợi tóc bạc trên đầu Ân Bách Phú đã lộ rõ, những nếp nhăn nơi đuôi mắt của Lý Mẫn cũng trở nên sâu hơn… Giờ phút này Ân Bách Phú và Lý Mẫn cứ ôm nhau vậy thôi, như thể họ là nỗi vấn vương cuối cùng của nhau vậy… Ánh mắt Ân Bách Phú lơ đễnh nhìn vào khoảng không vô định, rồi ông lại nhẹ giọng nói: “Nhà chúng ta có nhiều con, thế nhưng trong số các con thì ba mẹ vần quan tâm Nhạc Vy nhất, ba mẹ chưa bao giờ bận lòng vì anh trai con, vì thằng bé có thể tự chăm sóc bản thân mình, còn con thì dù gì cũng có Cảnh Liêm Uy, dù bây giờ hai đứa đã ký giấy ly hôn, thế nhưng ba tin rằng cậu ta vẫn sẽ chăm sóc con trong mọi tình huống, còn Thành Vũ đi học xa nhà cũng là một đứa trẻ hiểu chuyện từ nhỏ, lại có con và Thiên Tuấn trông nom nên ba mẹ cũng không lo. Về phần Ân Tinh, ba mẹ cũng chỉ biết dốc hết sức để con bé sống tốt hơn, duy chỉ có… Chỉ có mỗi Nhạc Vy là ba mẹ đã chẳng thể làm được gì nữa…” Nhắc đến Ân Nhạc Vy, những giọt lệ trong mắt Ân Bách Phú cuối cùng cũng không thể kìm được mà tuôn trào. “Cả đời của ba thiếu nợ rất nhiều thứ ba biết mình sẽ trả không hết được, thế nhưng đến cuối cùng ba vẫn muốn đòi lại công bằng cho con gái mình.” Ân Bách Phú nói, giọng điệu toát lên vẻ đau xót: “Thiên Thiên, chuyện này con cứ coi như không biết gì hết đi, đợi vào hôm bên Nhã Uyển sửa sang xong con hãy qua đó ở, từ nay về sau không cần để tâm chuyên nhà họ Ân nữa…” Bỗng nhiên nghe Ân Bách Phú nói vậy, lòng Ân Thiên Thiên như trăm mối tơ vò, không hiểu sao cô lại đột nhiên thấy hâm mộ Ân Nhạc Vy đã sớm qua đời kia, có người ba người mẹ như vậy, dù ở đâu hẳn cô ta cũng sẽ an lòng thôi. Đôi mắt cô đong đầy mước mắt, Ân Thiên Thiên lại nhẹ giọng hỏi: “Ba tính làm gì?” Ân Bách Phú chỉ nhếch môi không nói gì, đôi mắt ông ta lại vô cùng kiên định! Ông ta không biết rằng dáng vẻ này của mình càng khiến cho Ân Thiên Thiên bất an vô cùng, lòng sợ ông sẽ làm điều gì tổn hại kẻ địch mười phần lại hại thân tám phần, cô vội vàng nói: “Anh hai có biết không?” Ân Bách Phú lắc đầu, rồi ông ta hít một hơi thật sâu, miệng nói: “Anh con không biết, cũng không cần phải biết.” Ân Bách Phú đứng đậy, ông đư mắt nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại nói: “Thiên Thiên, các con không ai được phép dây vào chuyện này biết chưa!” Trong thoáng chốc đó, Ân Thiên Thiên cảm thấy bóng hình ông to lớn vĩ đại biết bao, thế nhưng cũng đã già nua như vậy rồi… Ân Thiên Thiên biết không thể hỏi thêm gì từ ông, thế là cô cũng quay người bước ra khỏi phòng ngủ, vừa bước ra liền gặp ngay bác sĩ của nhà họ Đổng, vốn đang chú ý cô nãy giờ, ông ta thấy đôi mắt cô đỏ au liền vội vàng bước tới hoi: “Cô Ân à, cô có ổn không? Có phải là đang khó chịu ở đâu không? Nếu thấy không ổn thì nhất định phải nói cho tôi biết đây.” Ân Thiên Thiên đưa tay lên dụi mắt, rồi cô cúi mắt không thèm nhìn ông ta, miệng nói: “Không có gì, tôi chỉ đang lo cho mẹ thôi.” Ông bác sĩ kia nhìn về phía phòng ngủ của Ân Bách Phú, trong mắt toát lên vẻ khinh thường, rồi ông ta nói, giọng điệu lộ vẻ mỉa mai: “Vậy sao? Tiếc là tôi không phải bác sĩ của bọn họ, nếu không tôi cũng sẽ…” Ân Thiên Thiên ngẩng đầu, cô nhìn thoáng qua người đang đứng trước mặt, đột nhiên thấy cơn giận dần chiếm cứ tâm trí mình. Mặt Ân Thiên Thiên đanh lại, rồi chợt cô xông lên lầu, không hề do dự gì chạy ngay vào phòng tập trung của các bác sĩ của nhà họ Đổng, đám người trong phòng đang nhàn rỗi tám chuyện nhưng vừa trông thấy cô tiến vào liền vội vàng đứng dậy, đang lúc bọn họ định lên tiếng nịnh cô vài câu thì Ân Thiên Thiên đã mau chóng duỗi tay túm lấy đống đồ nghề của bọn họ rồi thẳng tay vứt xuống lầu. Tình huống thay đổi quá bất ngờ khiến bọn họ chỉ biết đứng ngây ra như phỗng, đợi đến lúc hoàn hồn lại thì có rất nhiều đồ đều đã rơi xuống bên dưới, cùng lúc đó thì tiếng ồn lớn này cũng đánh thức tất cả mọi người trong nhà họ Ân, Ân Thiên Tuấn mơ màng bước ra ngoài, Ân Bách Phú cũng đi ra khỏi phòng, đập vào mắt họ là Ân Thiên Thiên với dáng vẻ vô cùng giận dữ. Ân Thiên Thiên nhìn thoáng qua ba mình, sau đó cô hít một hơi thật sâu rồi lại xoay người đi vào trong cầm đồ đạc vứt xuống, đến tận khi thấy mấy tên bác sĩ kia ai nấy đều kinh ngạc tụ tập ở phòng khách thì cô mới dừng tay lại. “Cô Ân ơi, có chuyện gì thế? Có phải chúng tôi làm gì không phải với cô rồi không?” Ông bác sĩ vội vàng tiến lên hỏi, giọng điệu ông tỏ rõ sự lo lắng, đây chính là cô gái mà người thừa kế nhà họ Đổng yêu mến, sao bọn họ dám đắc tội cô chứ.