CHƯƠNG 615: NHÀ HỌ ĐỔNG XẤU XA NHƯ LỜI ĐỒN Nhìn danh sách số điện thoại, Ân Thiên Thiên biết không thể liên lạc với Cảnh Liêm Uy được, cuối cùng vẫn không hề do dự gọi điện thoại cho Cảnh Liêm Bình, nhưng mà cũng không có cách nào nói chuyện, chỉ đành chờ cơ hội đến, khi điện thoại vừa được kết nối, Ân Thiên Thiên đột nhiên nói với ông cụ Đổng: “Ông cụ Đổng, hôm nay tôi đến là vì cảm ơn cháu nội của ông đã cứu tôi, nhưng mà các người đầu tiên là bỏ thuốc trong nước uống của tôi, bây giờ lại cản trở không cho chúng tôi rời đi, thậm chí còn bắt ép chúng tôi phải để cho bác sĩ nhà họ Đổng các người phẫu thuật, rốt cuộc là có ý gì đây?” Đổng Khánh đứng bên cạnh nhìn và nghe thấy tất cả mọi thứ, anh ta lập tức choáng váng. “Có ý gì hả?” Bây giờ ông cụ Đổng đang rất đắc ý, cười trả lời Ân Thiên Thiên: “Ân Thiên Thiên, tôi còn tưởng rằng cô thông minh lắm, kết quả cũng chỉ đến thế mà thôi, tôi chỉ nói một câu, Ân Thiên Thiên cô không có khả năng dẫn theo con của nhà họ Cảnh gả vào nhà họ Đổng của tôi! Tôi là người nắm quyền của nhà họ Đổng, tuyệt đối sẽ không đồng ý chuyện hoang đường này, nhưng mà cháu của tôi lại chết mê chết mệt cô, vậy thì cũng chỉ đành hy sinh đứa bé trong bụng cô vậy!” Ân Thiên Thiên cố gắng điều chỉnh hô hấp của bản thân, vươn tay bảo vệ bụng, sợ đứa bé sẽ bỏ cô mà đi. Trong mắt toàn là nước, Ân Thiên Thiên quay sang tức giận nhìn ông cụ Đổng nói: “Ông cụ Đổng, ông làm con của tôi, làm con của nhà họ Cảnh xảy ra chuyện ở nhà họ Đổng, không lẽ ông không hề sợ nhà họ Cảnh sẽ trả thù hay sao?” Đây là vốn liếng cuối cùng của cô rồi, nếu người nhà họ Đổng không thèm để ý đến hậu quả, vậy thì cô thật sự chỉ còn đường chờ chết! Vừa mới nói xong, xung quanh lập tức chìm vào yên lặng. Ân Thiên Tuấn và Ân Thiên Thiên nôn nóng chờ đợi câu trả lời của ông cụ Đổng, nhưng mà ngay sau đó bọn họ vẫn phải thất vọng. “Nhà họ Cảnh trả thù?” Ông cụ Đổng lặp lại lời Ân Thiên Thiên vừa mới nói rồi trả lời: “Ân Thiên Thiên, tôi nói cho cô biết, nếu tôi dám làm như thế thì có nghĩa là tôi đã suy nghĩ kỹ mọi chuyện rồi, đúng là nhà họ Cảnh có lẽ sẽ tức giận, nhưng mà chỉ cần Cảnh Liêm Uy còn chưa khỏe lại, nhà họ Cảnh sẽ không dám trở mặt với nhà họ Đổng tôi, ha ha, nên nhớ rằng bây giờ Cảnh Liêm Uy đang bị người của tôi giám sát, thuốc cậu ta đang uống đều có kê thêm đơn khác, chờ đến ngày cậu ta khỏe hẳn, có lẽ cô đã sinh cho nhà họ Đổng của tôi một đống cháu rồi, mà cả đời của Cảnh Liêm Uy cũng chỉ có thể ngồi trên xe lăn mà thôi…” Vừa nói xong, không chỉ Ân Thiên Thiên, ngay cả Ân Thiên Tuấn cũng mặt mày tái mét. Nhà họ Đổng! Đúng là xấu xa như lời đồn! “Người đâu! Dẫn mợ chủ tương lai vào phòng phẫu thuật, phá cái thai của cô ta đi!” Ông ra lệnh, Ân Thiên Thiên lo đến mức phát khóc, ôm chặt lấy anh cô không buông tay, Ân Thiên Tuấn cũng ôm chặt Ân Thiên Thiên lùi vào góc phòng, dùng ánh mắt tức giận nhìn những người nhà họ Đổng đang đến gần. Khi những người đó sắp sửa kéo Ân Thiên Thiên ra khỏi vòng tay của Ân Thiên Tuấn, Đổng Khánh lại đột nhiên đứng cản trước mặt hai người, dùng cơ thể của anh cản mọi người lại, tức giận nhìn ông nội của anh nói: “Ông nội, ông đã hứa với con là sẽ tiếp nhận đứa bé này! Ông lừa con?” Ông cụ Đổng nghe Đổng Khánh hỏi thì lập tức yên lặng, một lúc lâu sau cũng không nói gì. Đổng Khánh cũng không ngốc, nhìn chằm chằm ông nội của anh, lập tức ra lệnh: “Bác sĩ Hạ, bà lại đây khám cho Thiên Thiên, nhất định phải giữ được đứa bé trong bụng cô ấy!” Bác sĩ bị kêu đích danh lập tức thấy khó xử, đứng yên nơi đó không dám nhúc nhích. Đổng Khánh nhìn chằm chằm ông cụ Đổng đột nhiên tức giận, giận dữ gầm lên: “Còn không qua đây!” Tiếng gầm giận dữ đột nhiên vang lên làm cho bác sĩ kia run rẩy, cơ thể theo bản năng nhanh chóng chạy qua đó, Ân Thiên Tuấn có chút đề phòng nhìn thoáng qua bác sĩ Hạ hơi lớn tuổi này, bây giờ ở trong căn phòng này, cho dù là Đổng Khánh đang đứng chắn trước mặt họ, anh cũng không dám tùy tiện tin tưởng! Không có bất cứ người đàn ông nào có thể chịu đựng chuyện người phụ nữ của mình mang thai con của người khác cả, huống chi anh còn nuôi đứa nhỏ này cho Cảnh Liêm Uy nữa, dưới tình huống bình thường thì chuyện này là chuyện không thể nào xảy ra được. Nhưng mà Đổng Khánh lại đồng ý làm như thế. “Đổng Khánh!” Tiếng quát lớn vang lên, ông cụ Đổng nhìn tất cả mọi chuyện đang diễn ra, cực kỳ tức giận, bước lên rống lớn: “Rốt cuộc con muốn làm cái gì hả? Con muốn người phụ nữ dơ bẩn này, ông không có ý kiến, bây giờ cô ta còn muốn gả vào nhà chúng ta khi đang mang thai con của Cảnh Liêm Uy, nói không chừng sau này còn có mưu đồ muốn cướp tài sản của nhà họ Đổng chúng ta, con vẫn cứ cứng đầu như vậy sao? Ông chìu con nhiều chuyện như vậy rồi, con không thể nghe lời ông một lần sao?” Ngực của ông cụ Đổng phập phồng kịch liệt, nhìn chằm chằm Đổng Khánh, không hề có ý nhường nhịn. Đổng Khánh cũng nhìn chằm chằm ông cụ Đổng, thậm chí còn hạ lệnh cho thư ký của mình: “Cậu lái xe của Ân Thiên Tuấn đến đây, tôi muốn đích thân dẫn họ đến Nam Tự! Hôm nay ai dám cản trước mặt tôi, tôi sẽ đâm thẳng qua, tôi cũng muốn nhìn xem có người nào không cần mạng sống nữa không!” “Đổng Khánh!” ông cụ Đổng tức muốn chết, phẫn nộ chỉ vào Ân Thiên Thiên nói: “Con tỉnh táo lại cho ông, con nhìn coi con xem trọng loại phụ nữ như thế nào, con làm nhiều chuyện như vậy mà cô ta còn không cảm động, con còn hy vọng sau này cô ta sẽ chung sống hạnh phúc với con sao? Con đừng có khờ như vậy nữa, trong mắt của cô ta thì con chẳng khác nào kẻ thù, con có biết không hả? Là con ép cô ta ly hôn với Cảnh Liêm Uy, là con ép cô ta trở thành mẹ đơn thân, thậm chí bây giờ, trong lòng cô ta chắc chắn đang nghi ngờ con cũng là người đang có ý định muốn giết chết con của cô ta, con cứ muốn bảo vệ cô ta mãi như vậy sao?” Đổng Khánh mím chặt môi không nói tiếng nào chỉ tiếp tục nói: “Bác sĩ Hạ, nếu như bà không thể bảo đảm được sự an toàn của đứa bé trong bụng Thiên Thiên trước khi họ đến bệnh viện, vậy ngày mai tôi sẽ tự mình dẫn bà đến ngục giam, nhớ lại những chuyện bà đã từng làm lúc trước, đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi!” Vừa nói xong, bác sĩ Hạ vốn còn đang làm cho có lập tức sợ tới mềm chân, vội vàng đứng dậy chạy đến tủ thuốc gần đó cầm thuốc đến cho Ân Thiên Thiên uống, bà ta vẫn còn hoảng sợ chưa thể bình tĩnh lại được. Bác sĩ làm việc ở nhà họ Đổng, ai mà không có chút quá khứ ít người biết đến chứ! Bà cũng là một trong số đó! Ông cụ Đổng nhìn Ân Thiên Thiên, gần như dùng toàn bộ tế bào trong cơ thể để hô hấp, cố gắng khuyên bảo Đổng Khánh: “Đổng Khánh, ông nội đã hại con bao giờ chưa? Con tin ông một lần được không, chỉ cần đứa bé trong bụng Ân Thiên Thiên không còn, vậy cô ta sẽ là người của cô, cho cô ta tịnh dưỡng sức khỏe thật tốt thì sau đó cô ta sẽ mang thai con của con đó!” Từ đầu tới cuối, Đổng Khánh đều không trả lời ông cụ Đổng một câu nào, chỉ luôn nhìn chằm chằm ông, giống như dã thú đang che chở cho con non, mãi đến khi thư ký thở hổn hển chạy đến báo đã chuẩn bị xe xong, Đổng Khánh mới quay đều qua nhìn Ân Thiên Thiên. Khoảnh khắc của cái liếc mắt ấy, hai mắt Đổng Khánh tràn đầy áy náy và đau lòng, hai mắt Ân Thiên Thiên cũng tràn đầy cảm ơn và cảm động. Thật sự, anh cảm thấy rất có lỗi với Ân Thiên Thiên, không cần biết cuối cùng bọn họ có thể sống cùng nhau hay không nhưng chuyện duy nhất Ân Thiên Thiên làm anh tổn thương chỉ là không chấp nhận anh mà thôi, nhưng còn anh, chẳng phải anh đã làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác sao? Đúng vậy, Ân Thiên Thiên cũng rất biết ơn và cảm động vì tất cả những gì Đổng Khánh đã làm cho mình nhưng vẫn chưa đến mức động lòng, người cô yêu đã sớm dựng trại đóng quân, chiễm lĩnh trong lòng cô rồi. Ân Thiên Tuấn ôm chặt Ân Thiên Thiên vào lòng, nhỏ nhẹ an ủi cô, vẻ mặt nghiêm túc. Đổng Khánh đi phía trước mở đường cho bọn họ, ông cụ Đổng không nói gì thì đám bảo vệ cũng không dám tùy ý tránh ra, trong khoảng thời gian ngắn, ông cụ Đổng và Đổng Khánh cứ đứng đối diện nhau. Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều là tia lửa! “Ông nội!” Đổng Khánh gặn giọng, cuối cùng vẫn không hề có ý muốn lùi lại, ánh mắt nhìn thẳng ông. Ông cụ Đổng mím chặt môi, ánh mắt nhìn Ân Thiên Thiên, nửa thân dưới của cô gần như đã nhiễm đầy máu, chỉ cần bọn họ tiếp tục kéo dài thời gian, chỉ cần một lát, một lát nữa thôi, Ân Thiên Thiên chắc chắn sẽ sảy thai! Ân Thiên Thiên cắn chặt môi ôm lấy Ân Thiên Tuấn, phát tiết cảm giác lo lắng và sợ hãi trong lòng cô. Nếu như đứa con của họ thật sự mất đi, vậy thì cô nhất định sẽ không tha thứ cho bản thân! Tình hình của Ân Thiên Thiên đã dần nghiêm trọng hơn, cuối cùng Đổng Khánh cũng không nhịn được nữa, trực tiếp hét lớn với đám bảo vệ: “Có ngon thì các anh cứ tiếp tục cản, ai dám đụng đến tôi, tôi sẽ làm cho người đó tỉnh táo lại, mở to mắt ra mà xem đây là nơi nào!” Nói xong, Đổng Khánh xoay người ôm Ân Thiên Thiên từ trong tay Ân Thiên Tuấn, đám bảo vệ vốn đang áp sát Ân Thiên Tuấn bắt đầu không tự giác tản ra xa một chút, cũng vì động tác này mà miệng vết thương của Đổng Khánh lại bị rách ra lần nữa! “Cậu Đổng, miệng vết thương của cậu không thể rách lần nữa, sẽ xảy ra chuyện đó!” Miệng vết thương của Đổng Khánh bị rách ra, máu nhiễm đỏ băng vải, người xung quanh sợ hãi trợn to mắt, thừa lúc bọn họ đang kinh hoảng, Đổng Khánh nhanh chóng ôm Ân Thiên Thiên xông ra ngoài, Ân Thiên Tuấn hồi phục tinh thần lại cản trở người ở phía sau một chút rồi cũng xoay người nhanh chóng đuổi theo. “Thiên Thiên, đừng sợ, đừng sợ…” Ân Thiên Thiên được Đổng Khánh ôm và lòng, toàn bộ thể xác và tinh thần đều tập trung cho đứa bé, thậm chí không hề nghe thấy Đổng Khánh đang nói cái gì, mà Đổng Khánh cũng không biết bản thân anh đang nói gì, chỉ biết làm mọi chuyện theo bản năng. Ở ngoài cửa, thư ký đã mở cửa xe ra chờ sẵn, Đổng Khánh đặt Ân Thiên Thiên lên ghế phụ rồi nhanh chóng chạy đến ghế điều khiển, thư ký và Ân Thiên Tuấn cũng nhanh chóng ngồi vào hàng ghế sau, ngay lúc ông cụ Đổng rống lớn: “Đuổi theo cho tôi!”, Đổng Khánh cũng không hề do dự giẫm mạnh chân ga! Tiếng động chói tai do lốp xe ma sát với mặt đất vang lên, nhà họ Đổng vốn đang yên tĩnh lập tức rối loạn. Các bảo vệ ở nhà họ Đổng nhận được tin thậm chí còn đứng ra giữa đường cản trở, nhưng mà đợi đến khi bọn họ phát hiện ra người đang lái xe là cậu Đổng, hơn nữa cho dù nhìn thấy có người đứng cản phía trước nhưng vẫn không hề do dự giẫm mạnh chân ga thì rối rít trốn sang bên cạnh, đúng như Đổng Khánh nghĩ, không có người nào dám dùng mạng sống của mình để đánh cược cả, đúng không? Xe Land Rover của Ân Thiên Tuấn chạy như bay trên đường, ở phía sau nhanh chóng có vô số xe hơi màu đen đuổi theo, đông nghịt làm người ta sợ hãi, thư ký vươn tay nắm chặt lấy ghế dựa quay đầu lại nhìn người nhà họ Đổng đang đuổi theo phía sau. Cuộc truy đuổi này, bất luận thế nào đi nữa thì bọn họ cũng đang bị vây khốn trong tình thế bất lợi. Ân Thiên Thiên dần dần mất đi ý thức, chỉ cần đám người nhà họ Đổng đuổi trong chốc lát nữa, chậm trễ thêm một chút nữa, thậm chí là chỉ cần dây dưa thêm một chút nữa thì sẽ không thể giữa lại đứa bé trong bụng Ân Thiên Thiên, nói không chừng ngay cả Ân Thiên Thiên cũng kvậy!