CHƯƠNG 620: NHÀ HỌ ĐỔNG NHỎ NHEN Một giây sau, Kha Tiềm vốn đang mơ màng bỗng bật dậy, ánh mắt hiếm khi mang theo vẻ nghiêm túc, còn Ân Tinh thì bị động tác đột ngột của anh, mà bất cẩn lăn xuống chiếc giường chật hẹp, khẽ rên lên một tiếng. Á… Nhưng cô ngước mắt lên thì thấy người đàn ông kia không hề liếc nhìn cô, lúc Ân Tinh định nổi điên lên thì nghe Kha Tiềm nói: “Chào ông, chào ông, thư ký Thôi, tôi là Kha Tiềm, tôi có thể giải thích chuyện của cậu Đổng…” Một câu thư ký Thôi, một câu cậu Đổng đã làm lửa giận trong lòng Ân Tinh tan biến lần nữa. Giờ cô là con gái nhà họ Ân, Ân Bách Phú lại có quan hệ làm ăn với nhà họ Đổng, sao cô lại không biết thư ký Thôi là người đáng tin cậy bên cạnh ông cụ Đổng chứ, cộng thêm chuyện lần trước Kha Tiềm bất cẩn làm Đổng Khánh bị thương, trong khoảng thời gian này, hai người luôn sống trong nơm nớp lo sợ, cuối cùng giờ cũng bị tìm tới rồi. Ân Tinh bỗng thấy dáng vẻ Kha Tiềm trở nên căng thẳng. Chẳng lẽ nhà họ Đổng tới gây rắc rối ư? Sao lại nhỏ nhen thế cơ chứ? Cuộc gọi của nhà họ Đổng đã làm Kha Tiềm và Ân Tinh trở nên căng thẳng, thậm chí anh còn vội vàng đứng bên giường cúi đầu khom lưng, như thể người nhà họ Đổng đang đứng trước mặt vậy. “Thư ký Thôi à, tôi không muốn bỏ chạy đâu, ông phải tin tôi, tôi chỉ không biết làm thế nào trong hoàn cảnh đó thôi, ông phải tin tôi…” Kha Tiềm vội nói, giọng điệu đều là sự sợ hãi và lấy lòng: “Thư ký Thôi, ông nhất định phải giúp tôi nói tốt với ông cụ Đổng, cũng thay tôi giải thích với cậu Đổng với, tất nhiên tôi chắc chắn không quên lòng tốt của ông, chỉ cần nhà họ Đổng cần dùng đến tôi, tôi nhất định sẽ bất chấp nguy hiểm mà làm theo.” Không biết đầu bên kia thư ký Thôi đã nói những gì, mà làm Kha Tiềm cảm thấy có chút không chống đỡ được, giờ Ân Tinh hoàn toàn không dám tùy ý mở miệng nói chuyện, đành phải lo lắng nhìn anh, rồi bỗng thấy anh ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay ư?” Nhưng rất nhanh, Kha Tiềm đã thay đổi giọng điệu ngạc nhiên ban đầu: “Không phải, không phải, tôi chắc chắn sẽ đến mà, hai giờ chiều nay, tôi chắc chắn sẽ đến đó, ông yên tâm đi, tôi cũng muốn giải thích rõ với ông cụ Đổng và cậu Đổng mà.” Một lúc sau, không biết thư ký Thôi lại nói gì đó rồi mới cúp máy, mà Kha Tiềm cúp máy xong thì vẻ mặt tràn đầy hưng phấn và kích động, giống như cơ hội tới vào phút chót vậy. “Xảy ra chuyện gì thế? Sao nhà họ Đổng lại gọi cho anh? Bọn họ định làm gì vậy?” Ân Tinh cực kỳ quan tâm, vội tiến lên nắm lấy cánh tay Kha Tiềm bắt đầu hỏi, vẻ mặt tràn đầy cấp bách: “Chẳng lẽ nhà họ Đổng nhỏ nhen đến thế ư? Không phải nói Đổng Khánh không sao hết à? Trông anh ta cũng đâu giống người nhỏ nhen thế đâu.” Nhưng giờ hình như Kha Tiềm hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì, đầu óc anh đang nhanh chóng xoay chuyển. Nhưng Kha Tiềm càng không nói, Ân Tinh càng căng thẳng, nhất thời trở nên vô cùng cấp bách, còn tưởng mình đoán đúng rồi, nên nói lung tung: “Sao tên Đổng Khánh đó lại làm thế chứ, trước đây khi mọi người học chung với nhau, anh ta đâu có như vậy, sao giờ lại nhỏ nhen thế chứ? Anh ta thật sự cho rằng mình là cậu chủ trong gia tộc lớn à, chỉ là một người thay đổi giữa chừng, có gì mà đắc ý chứ, đâu giống như Kha Tiềm, từ nhỏ đã sống trong giới này rồi.” “Đổng Khánh thật quá đáng mà, nếu đổi thành Ân Thiên Thiên, có phải anh ta sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì hết?” Ân Tinh bất mãn nói, giọng điệu mang đậm sự oán hận, rồi nói tiếp: “Kha Tiềm, em thấy anh đừng tới nhà họ Đổng nữa, ai biết người nhỏ nhen như bọn họ sẽ làm chuyện gì…” Kha Tiềm dời mắt nhìn Ân Tinh đang lo lắng cho mình, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười mỉa mai không nói gì, cô vẫn tiếp tục lải nhải, nhưng anh không hề để tâm đến. Cuối cùng anh cũng biết tại sao người như Ân Tinh, lại không tìm được người đàn ông tốt, trong khi cô đã ở nhà họ Ân lâu như thế, chỉ sợ dựa vào một mình cô thì không đời nào tìm được. Bởi vì người phụ nữ này cực kỳ tự luyến, còn tự cho mình là đúng nữa. Như thể mọi chuyện trên đời này đều do cô đoán ra vậy. Trước khi trở về nhà họ Ân, cô không thể sống tiếp nếu không có Trần Vũ, còn sau khi về nhà họ Ân rồi, cô cũng không thể sống tiếp nếu thiếu nhà họ Ân, người phụ nữ vốn là một phiền toái! Nhưng đôi khi con rơi cũng có tác dụng của nó. Hai giờ chiều, Kha Tiềm mặc bộ đồ đẹp nhất của mình, xuất hiện trước cửa tòa nhà Đổng thị. Nhìn tòa nhà nguy nga trước mặt, hai mắt Kha Tiềm lóe lên vẻ tham lam, hai tay siết thành nắm đấm, sải bước đi vào trong, chỉ cần có cơ hội, cho dù phải giao cả linh hồn ra trao đổi, anh cũng không hề do dự mà gật đầu đồng ý. Ông cụ Đổng đã sớm đợi anh trong phòng nghỉ của mình ở tòa nhà Đổng thị. Lúc thấy thư ký Thôi, người luôn mang bộ mặt ngoại giao của ông cụ Đổng khi xuất hiện trước ống kính, đang đứng ngay cửa đợi mình, từ khi nhà anh tụt lại phía sau, lần đầu tiên Kha Tiềm cảm thấy mình sắp vươn mình rồi. Dưới ánh mắt kinh ngạc của nhiều người, Kha Tiềm bước tới, rồi đứng thẳng trước mặt thư ký Thôi cười nói: “Thư ký Thôi, sao ông lại đợi tôi ở đây thế? Thật là, để người khác biết được sẽ không tốt cho lắm.” Dứt lời, thư ký Thôi khẽ nhướng đuôi mày lên, rồi quay đầu nhìn anh, quan sát anh từ trên xuống dưới. Kha Tiềm nhất thời cảm thấy mình bị sỉ nhục. Thư ký Thôi thấy anh mặc đồ nam đã nổi tiếng nhiều năm về trước thì cười mỉa, nhưng không nói gì, chỉ liếc mắt một cái rồi dời mắt nhìn phía trước, một hành động đơn giản này đã làm Kha Tiềm trở thành trò cười trong nơi này. “Ha ha, cậu ta thật sự cho rằng thư ký Thôi tới đón cậu ta à.” “Tôi làm cho Đổng thị nhiều năm rồi, nhưng chưa từng thấy thư ký Thôi ra ngoài đón ai cả.” “Không biết thằng nhóc nghèo hèn này đến từ đâu vậy, còn giả vờ đứng đó nữa chứ!” “Đúng là không biết thân biết phận, còn đắc ý như thế, thật nực cười mà!” … Những lời bàn tán của người xung quanh vang lên bên tai, Kha Tiềm đứng tại chỗ mím chặt môi, không nói được một câu, chỉ có thể đứng ngơ ngác ở đó, anh không dám lên tiếng với thư ký Thôi, vì đây là địa bàn của Đổng thị, nên anh không dám tùy ý nổi giận với người trong này, đành phải kìm nén mọi chuyện trong lòng, không thể nói ra được. Cuối cùng, lúc điện thoại thư ký Thôi vang lên, Kha Tiềm thấy thư ký Thôi nghiêm túc đi về phía thang máy, nhất thời toàn bộ người ở đây cũng quay đầu nhìn về phía thang máy với vẻ mặt chân thành và nghiêm túc. Rất nhanh, thang máy đã đi thẳng một mạch lên trên. Trong nháy mắt khi cửa thang máy mở ra, sự đố kỵ trong lòng Kha Tiềm đã lên đến cực điểm. Mọi người lấy thư ký Thôi làm chủ, đồng loạt cúi người chào thanh niên trẻ tuổi đang bước ra khỏi thang máy kia: “Cậu Đổng.” Hai chữ đơn giản này nhất thời vang vọng khắp phòng, cũng đang vang vọng trong tim Kha Tiềm, chấn động đến mức làm anh khó chịu. Đổng Khánh cũng không ngẩng đầu lên, cuối cùng anh cũng xuất viện sau một tuần nằm viện, cơ thể cũng dần hồi phục lại, nhưng không hiểu sao anh gần như không còn cố chấp với Ân Thiên Thiên như trước lúc bị thương nữa, anh xuyên qua đám người, đi thẳng vào phòng nghỉ ông cụ Đổng, theo sau là thư ký Thôi và trợ lý đặc biệt, để lại mình Kha Tiềm đứng ngoài cửa, thư ký Thôi chỉ nói với anh ta một câu: “Cậu đợi ở đây đi.” Cứ thế Kha Tiềm bị người khác gọi là tới, nói là đợi, giờ cả người anh gần như toát ra hơi thở u ám. Mấy nhân viên phía sau không khỏi nhỏ tiếng bàn tán. “Chậc chậc chậc, không biết cậu Đổng nhà chúng ta yêu người phụ nữ tên Ân Thiên Thiên kia bao nhiêu, mà chặn nhát dao giúp người ta.” “Đúng đó, tôi nghe nói nhà họ Đổng đã dốc hết sức chia rẽ bọn họ đó.” “Vậy người phụ nữ đó là vợ ông chủ chúng ta à?” “Lần trước tôi đã nhìn thấy người phụ nữ đó rồi, ngoại hình cũng không tệ, nhưng sắc mặt khi đó không tốt cho lắm.” … Bên tai đầy ắp những lời kể về sự quan tâm của Đổng Khánh dành cho Ân Thiên Thiên, nhất thời càng củng cố suy nghĩ trong lòng Kha Tiềm hơn, nếu anh thật sự giúp Đổng Khánh cưới được Ân Thiên Thiên, vậy thì giá trị bản thân của anh cũng sẽ nước lên thuyền lên, đến lúc đó còn ai dám mỉa mai anh nữa? Đợi đến khi ông cụ Đổng chết rồi, thư ký Thôi cũng phải nhìn sắc mặt anh thôi. Trong nháy mắt, Kha Tiềm như nhìn thấy tương lai tươi đẹp đang vẫy gọi mình, anh dần trở nên phấn khích, dù bắt anh đợi ở cửa hai tiếng, anh cũng không oán trách một câu, cuối cùng anh cũng đợi đến lúc được đi vào trong, anh hít sâu một hơi rồi mới bước vào. … Trong phòng nghỉ, ông cụ Đổng và Đổng Khánh đang ngồi trên sofa, còn trợ lý đặc biệt và thư ký Thôi thì lặng lẽ đứng phía sau, Kha Tiềm vừa bước vào đã nhạy bén cảm nhận được, bầu không khí trong phòng không tốt cho lắm. Ông cụ Đổng ngước mắt nhìn chằm chằm Kha Tiềm, sâu trong đáy mắt thoáng qua tia chán ghét và ghê tởm không dễ nhận ra. Người đàn ông này đã làm cháu ông bị thương, cũng làm cháu ông vô duyên vô cớ chịu nhiều khổ sở như thế. Tất nhiên Kha Tiềm biết mình không được ông cụ Đổng tha thứ, vì lúc trước mình đã làm cậu Đổng bị thương, không đợi bọn họ mở miệng, anh đã lên tiếng: “Ông cụ Đổng, cậu Đổng, đầu tiên tôi muốn nói lời xin lỗi với hai người, vì lần trước đã bất cẩn làm cậu Đổng bị thương, tôi thật sự không cố ý, lúc đó tôi chỉ muốn đứa bé trong bụng cô Ân biến mất thôi.” Dứt lời, ánh mắt Đổng Khánh bỗng trở nên lạnh lẽo, nhưng trước giờ Kha Tiềm chưa từng tiếp xúc với anh, nên hoàn toàn không để tâm đến anh, thậm chí trong cái nhìn của anh ta, thân phận người thừa kế này của Đổng Khánh là hoàn toàn dựa vào ông cụ Đổng, chỉ cần anh ta dỗ ngọt ông cụ là được, nên không hề chú ý đến vẻ mặt của Đổng Khánh. Ông cụ Đổng khẽ híp mắt lại, không nói câu nào. Kha Tiềm thấy thế thì quay đầu nói tiếp với Đổng Khánh: “Cậu Đổng, tôi nghe nói trước đây cậu là sinh viên trường đại học T đúng không? Đúng lúc bạn gái tôi cũng học trường đó, còn là bạn học với anh và cô Ân nữa, nói chính xác hơn là, bọn họ là chị em ruột đó.” Dứt lời, Đổng Khánh khẽ nhướng mày nhìn anh ta. Anh ta đang thấy sang bắt quàng làm họ à? Chẳng lẽ anh ta không biết anh chưa từng tiếp xúc với Ân Tinh ư? Kha Tiềm thấy Đổng Khánh nhìn mình thì nói tiếp: “Bạn gái tôi nói cô Ân là người rất tốt, thuộc tuýp người vợ đảm đang, nếu cưới được một người phụ nữ như vậy về nhà, chắc chắn gia đình đó sẽ suy nghĩ chu toàn mọi chuyện, hơn nữa tôi và bạn gái tôi cũng có thể giúp anh…” Hàm ý từ giúp này đã hiện lên rất rõ rồi…