CHƯƠNG 647: LỜI THỈNH CẦU CỦA NHÀ HỌ CẢNH Bên trong phòng, Ân Thiên Thiên chú ý đến dáng vẻ của Cảnh Liêm Uy, đột nhiên nghĩ đến ánh mắt của anh luôn nhìn môi và mu bàn tay của cô, Ân Thiên Thiên bỗng đưa tay ra lau nước mắt trên mặt mình, quay người xông vào trong phòng tắm, lúc mở cửa hét lên với Cảnh Liêm Uy: “Cảnh Liêm Uy! Anh quay lại nhìn em đây, nhìn em đây!” Không biết có phải là Ân Thiên Thiên có ảnh hưởng quá lớn đối với anh không, mà lúc này lý trí của Cảnh Liêm Uy vẫn còn một chút tỉnh táo, anh chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía của Ân Thiên Thiên. Thấy Cảnh Liêm Uy nhìn sang, Ân Thiên Thiên ngay lập tức mở vòi nước, cho dù là lạnh như thế nào, cô cũng tát nước lên môi mình, hung hăng chà xát, sau đó lại chà lên mu bàn tay của mình, từng chút một, không ngừng nghỉ! Hơn nữa, cả quá trình ấy, ánh mắt của cô vẫn không rời khỏi bóng dáng của Cảnh Liêm Uy! Nhíu chặt mày, trong đôi mắt của Ân Thiên Thiên vẫn còn nước mắt, nhưng cô vẫn luôn nhìn về phía anh. Nước chảy ra không ngừng, động tác của Ân Thiên Thiên cũng không ngừng lại một chút nào, cô vừa chà môi mình vừa nhìn về phía Cảnh Liêm Uy ở cách đó không xa. Cô đang dùng hành động của mình để nói với anh rằng cô không thích Đổng Khánh, và cô cũng không thích cái gọi là nụ hôn đó! Vừa rửa, Ân Thiên Thiên vừa nhìn anh, trong đôi mắt tràn ngập sự quật cường, cô lớn tiếng nói: “Cảnh Liêm Uy, anh nhìn em này! Không được phép quay đầu lại! Nhìn em đi! Nhìn cho rõ đi!” Có lẽ là hơi kháng cự với tình huống trước mặt, Cảnh Liêm Uy gần như là theo bản năng mà quay đầu lại, nhưng cũng không biết lời nói của Ân Thiên Thiên có tác dụng hay không, Cảnh Liêm Uy chỉ nhìn cô như vậy, khẽ sửng sờ, bộ dạng đơn thuần giống như một đứa trẻ, nào còn bộ dạng điên cuồng giống như trước đó! Ân Thiên Thiên không biết mình đã rửa bao lâu rồi, chỉ biết là vừa mở vòi nước thì cô đã hoàn toàn không quan tâm là nước nóng hay nước lạnh, lúc này nước lạnh tạt vào tay cô, lạnh đến thấu xương, bởi vì động tác chà xát của mình mà da thịt của cô cũng đã đỏ ửng! “Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy, anh nhìn em đây! Nhìn em đây!” Ân Thiên Thiên lớn tiếng nói, động tác trên tay vẫn không ngừng lại! Cô phải để anh biết, nhất định phải để cho anh biết! Người cô quan tâm là ai, anh không cần hành hạ bản thân mình vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy! Cảnh Liêm Uy dựa vào tủ quần áo, đôi mắt gần như sắp mất đi tiêu cự, lúc này mới dần bình tĩnh lại, từng chút, từng chút nhìn về phía Ân Thiên Thiên! Không biết từ lúc nào, khóe miệng của Ân Thiên Thiên xuất hiện vết máu, thậm chí đến mu bàn tay cũng có, thế mà cô vẫn không ngừng chà khóe môi và mu bàn tay của mình cho đến khi chảy máu mới thôi! Vết máu kia như đâm thẳng vào đôi mắt của Cảnh Liêm Uy làm anh trở nên đau đớn, vị trí nơi lồng ngực càng thêm nhói hơn! Đừng rửa nữa, đừng rửa nữa! Lời nói trong cổ họng dường như bị kẹt lại, anh không biết vì sao lúc này anh lại không nói được từ nào, chỉ ngồi đó nhìn cô một cách vô hồn, đôi mắt đầy vẻ thương tiếc, một người đàn ông cao lớn như vậy, bỗng rơi nước mắt mà nhìn Ân Thiên Thiên… Ân Thiên Thiên vẫn đang rửa, đôi mắt hơi nhòa đi, nhưng động tác vẫn không ngừng. Đột nhiên, người dưới đất run rẩy đứng dậy, đôi mắt phượng vẫn luôn nhìn chằm chằm bóng dáng của Ân Thiên Thiên, anh lảo đảo đi tới, khoảnh khắc chạm vào người của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy khàn khàn kêu: “Thiên Thiên.” Chỉ là một tiếng kêu đơn giản, nhưng trong đó dường như chứa toàn bộ sự đau lòng của Cảnh Liêm Uy đối với cô, anh đưa tay ra giữ chặt lấy cổ tay của cô, không để cho cô tiếp tục hành hạ mình như vậy nữa, anh muốn ôm cô vào lòng, nhưng anh vừa mới tỉnh táo trở lại, không còn chút sức lực nào, anh muốn vươn tay ra kéo cô, nhưng không cách nào kéo được… Ân Thiên Thiên cứ như vậy đứng trước mặt anh, mở to mắt nhìn anh, ôm bụng của mình cười lên như một đứa trẻ, vết máu chảy ra từ khóe miệng giống như một đứa trẻ vừa ăn vụng tương mà bị người khác bắt được, sự đau đớn trên khóe môi và mu bàn tay làm cho cô cảm thấy khó chịu, Ân Thiên Thiên nhìn anh, khẽ nói: “Cảnh Liêm Uy, em bây giờ, đã sạch chưa?” Vừa nói ra, Cảnh Liêm Uy hận không thể tát vào mặt mình, nhưng điều duy nhất anh có thể làm vào lúc này đó là cố gắng vươn tay ra ôm chặt cô vào lòng, mỗi một tế bào trên thân thể đều đang nói với cô rằng anh đang đau lòng cho cô: “Thiên Thiên, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…” Cứ lặp đi lặp lại như vậy, nhưng anh vẫn không biết mệt, Ân Thiên Thiên nép vào người anh, khóe miệng khẽ cong lên. Cô duỗi tay ôm chặt eo anh, cẩn thận để không đụng vào vết thương của anh, khẽ nói: “Cảnh Liêm Uy, đợi lát nữa em bôi thuốc cho anh, được không?” Cô nói một cách nhẹ nhàng, cô đang rất đau lòng cho anh, vào lúc này, cô chỉ tiếc vì sao mình không học y? Khóe miệng Cảnh Liêm Uy hơi nhếch lên, kéo cô ra vuốt tóc của cô, nhìn đôi môi đỏ mọng sưng tấy của cô, anh khẽ đồng ý đáp lại một tiếng, khuôn mặt anh tuấn cứ như vậy cúi xuống, dán vào đôi môi của cô, dùng lưỡi dò xét đường nét tinh tế của cô, từng chút từng chút một để xoa dịu sự đau đớn của cô, lòng bàn tay thì nắm lấy mu bàn tay bị thường của cô mà nhẹ nhàng xoa bóp… Thiên Thiên của anh… Luôn làm cho anh không nỡ buông tay như vậy. Trong phòng bỗng yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng nước chảy không ngừng, người trong phòng có thể ngửi được vị ngọt của máu khi hôn, mà người ở bên ngoài lúc này cuối cùng cũng yên tâm. Trong phòng khách. Cảnh Nguyên Phước đứng trước mặt Lý Mẫn và Ân Bách Phú, cho đến khi Cảnh Liêm Bình quay đầu lại và dùng ánh mắt biểu thị rằng mọi chuyện đã yên ổn, mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Ân Bách Phú nhìn Ân Thiên Tuấn đang nhẹ nhõm, suýt chút nữa đã không đứng vững mà ngã ngồi trên ghế. Thật sự mà nói, giống như suy nghĩ của Ân thiên Thiên, ông biết Cảnh Liêm Uy bị bệnh là một chuyện, nhưng tận mắt chứng kiến anh bị bệnh lại là một chuyện khác, nếu như Cảnh Liêm Uy thật sự nguy hiểm giống như lời Đổng Khánh đã nói, thì ông sẽ không ngần ngại mà phá vỡ quan hệ của Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên. Dù sao thì ở cùng với một người đàn ông như vậy, cho dù là Thiên Thiên hay con của cô thì cũng là một sự nguy hiểm! Cảnh Nguyên Phước với tư cách là một người cha, và cũng có con gái, lúc này sao lại không hiểu được suy nghĩ của Ân Bách Phú, đây cũng là lần đầu tiên ông làm như vậy, và ông cũng bị kinh ngạc không hề nhẹ. Người nhà họ Ân vì chuyện này mà vẫn chưa phục hồi lại tinh thần,Cảnh Nguyên Phước chợt đi đến rồi khom người xuống trước mặt Ân Bách Phú, Cảnh Liêm Bình đứng trên lầu nhìn thấy ba mình thì lập tức đi xuống dưới và cũng làm như vậy. Một màn đột ngột như vậy làm cho người nhà họ Ân kinh ngạc không thôi, Ân Bách Phú vội vàng đứng lên theo bản năng kéo họ dậy, nhưng Cảnh Nguyên Phước chợt nói: “Thật sự xin lỗi, Liêm Uy nhà tôi… bị chứng rối loạn hoang tưởng, đồng thời tôi là ba của nó, tuy tôi biết tôi không nên nói như vậy, nhưng tôi vẫn mong rằng, ông Ân có thể suy nghĩ lại được không, để cho hai đứa nó tiếp tục ở với nhau.” Vừa nói xong, tay của Ân Bách Phú đưa ra bỗng dừng lại. Ông muốn làm như vậy, nhưng vừa nãy nghe thấy tiếng động trong phòng của Thiên Thiên thì ông cảm giác được rất nguy hiểm, hơn nữa, hiện giờ Cảnh Liêm Uy và Thiên Thiên cũng ly hôn rồi, nhà họ Cảnh không thể nào mà quấn lấy không tha, chỉ là vừa rồi bị họ van xin nên khẽ dao động, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào. Cảnh Nguyên Phước vẫn nhíu chặt mày, cũng không đứng dậy, Cảnh Liêm Bình ở đằng sau cũng thu hồi bộ dạng lưu manh lại, lúc này bày ra tư thái là một người em trai suy nghĩ cho anh trai của mình. “Ông Ân, tôi biết các người lo lắng, nhưng xin các người hãy tin hai đứa nó, bọn nó… nhất định sẽ vượt qua được giai đoạn này.” Cảnh Nguyên Phước tiếp tục nói, trong lời nói mang theo sự tin tưởng không chắc chắn, dường như đến bản thân ông cũng không dám tin, nhưng vẫn nói: “Tôi là ba nó, tôi chỉ mong rằng con của mình sẽ được hạnh phúc, tôi tin mọi người cùng sẽ giống như vậy.” Nhìn người nhà họ Cảnh bỗng nhiên như vậy, người nhà họ Ân đều im lặng, Ân Thiên Tuấn cũng xuống dưới lầu, ánh mắt sáng rực nhìn Cảnh Nguyên Phước và Cảnh Liêm Bình, nhịn không được hỏi: “Bác trai, vậy bác có thể nói thật với cháu, bệnh tình của Cảnh Liêm Uy có khả năng sẽ khỏi hẳn không?” Vừa nói xong, mọi người trong phòng đều nhìn bọn họ. Lúc này Cảnh Nguyên Phước mới đứng dậy, khuôn mặt nghiêm túc nhìn bọn họ, Cảnh Liêm Bình đứng sau cũng biểu thị sự im lặng. Qua một lúc lâu, Cảnh Nguyên Phước mới mở miệng nói: “Nếu như nói khỏi hẳn thì tôi quả thật cũng không dám chắc chắn…” Ông ta vẫn chưa nói xong, thì Lý Mẫn ở bên cạnh đã nhịn không được mà té ngã trên ghế sofa, bà ta không xem Ân Tinh là con gái của bà ta là bởi vì cô ta dù sao cũng không phải do bà ta nuôi lớn, sau khi Ân Nhạc Vy chết, tình thương của bà ta đều chuyển hết sang cho Ân Thiên Thiên, bây giờ bỗng nhiên nghe thấy như vậy, cho dù nhẫn nhịn thế nào, bà ta cũng quay đầu hỏi bọn họ: “Vậy, lúc Cảnh Liêm Uy thật sự phát bệnh thì sẽ…giết người sao?” Không thể không nói, câu hỏi của nhà họ Ân cũng là vấn đề mà các phóng viên đang quan tâm, cho dù bọn họ hỏi bao nhiêu lần thì người nhà họ Cảnh cũng vẫn không nói, đây là một sự tôn trọng, cũng là một loại tin tưởng. Hầu kết khẽ động, Cảnh Nguyên Phước oai phong nhiều năm trên thương trường, sự nghiệp của nhà họ Cảnh cũng kéo dài trăm năm, từ nhỏ ông ta cũng chưa từng căng thẳng như vậy, nhưng hiện giờ đối mặt với tương lai của con mình, ông ta lại căng thẳng, ông ta cũng sợ, sợ một câu nói của mình sẽ chặt đứt tương lai của Cảnh Liêm Uy… Một lúc lâu, Cảnh Nguyên Phước không nói gì, Cảnh Liêm Bình nhìn thẳng vào Lý Mẫn, khẽ nói: “Bác gái, Cảnh Liêm Uy là người như thế nào, anh ấy yêu Ân Thiên Thiên nhiều bao nhiêu, bác hẳn là người biết rõ, một người như vậy, bác cho rằng anh ấy có thể làm hại đến Ân Thiên Thiên sao?” Anh là loại người thà để bản thân mình chết chứ cũng không động đến một sợi tóc của Ân Thiên Thiên! Người như vậy, làm sao có thể ra tay làm hại Ân Thiên Thiên được? Nghe được câu trả lời như vậy, Lý Mẫn dường như theo bản năng muốn mở miệng phản bác, nhưng lại phát hiện mình không thể phản bác được, chỉ quay đầu buồn rầu nhìn căn phòng của Ân Thiên Thiên. Mọi thứ thật sự sẽ dễ dàng như vậy sao?