Chương :
“Cứu quản lý của tôi với… cầu xin mọi người.”
Tinh Lam dù sao cũng có chút danh tiếng vì vậy thu hút không ít người đến xem, sau đó cảnh sát phụ trách khu vực này đã lập tức hành động…
Cả quá trình chỉ khoảng , phút nhưng khi bọn họ quay về bãi đậu xe thì Lâm Thiển đã nằm trên vũng máu…
Nếu như nói Hạ Hàm Mạt có duyên với scandal thì Lâm Thiển lại có duyên với bị thương…
Ca sĩ show tuyển giọng ca vậy mà lại bị ám sát, tin tức nỗ ra nhât định là một trận gió tanh mưa máu nữa.
Chỉ là lúc này Tỉnh Lam không thể quan tâm đến việc khác, cô ấy chỉ quan tâm đến tình trạng của Lâm Thiền.
Vào thời điểm đó thực sự không nên để Lâm Thiển một mình, mặc dù điều đó có thể gây ra thương tích cho cả hai người hoặc thậm chí hậu quả nghiêm trọng hơn, nhưng tốt hơn là cảm thấy tội lỗi lúc này.
Bác sĩ nhanh chóng bước ra khỏi phòng cấp cứu và nói với Tinh Lam đang ngồi ở hành lang: “Cố gắng liên lạc với gia đình cô ấy, cô ấy bị mắt máu quá nhiều và cần truyền máu, máu chúng tôi dự trữ vừa được truyền đi đến bệnh viện khác.”
“Tôi được không? Sử dụng máu của tôi.”
“Nhóm máu của cô là gì?”
“Nhóm máu A.”
“Vậy thì đừng nói nhảm nữa, gọi điện thoại cho gia đình cô ấy, nhóm máu của các cô không hợp.” Nói xong, bác sĩ quay lại phòng cấp cứu.
Lúc này Tỉnh Lam đang cằm điện thoại di động của Lâm Thiển, trong đầu cô ấy chỉ có một ứng cử viên duy nhát, đó là Quyền Tử Dạ, cô ấy không ngần ngại gọi cho Quyền Tử Dạ.
Mười lăm phút sau, Quyền Tử Dạ vội vàng đến bệnh viện, trên người vẫn mặc áo ngủ, đi chân trần.
Khi bác sĩ đi ra một lần nữa, Quyền Tử Dạ nói thẳng với bác sĩ: “Tôi nhóm máu O.”
“Mối quan hệ của anh với người bị thương là gì?” Bác sĩ hỏi ngay lập tức.
“Tôi là anh trai của em ấy.” Quyền Tử Dạ ngắn gọn đáp.
“Chúng tôi đang lấy máu từ các bệnh viện khác, vì vậy anh vào đây trước đi.”
Mặc dù nhóm máu O được gọi là máu toàn năng, nhưng thực ra không thể tự tiện truyền cho những người thuộc nhóm máu khác, vì huyết tương có thể chứa kháng nguyên, nhưng một lượng nhỏ vẫn khả thi.
Tinh Lam nhìn Quyền Tử Dạ vào phòng cấp cứu, nhanh chóng bịt cánh tay bước ra.
Tỉnh Lam tiến lên chào hỏi, giọng hơi yếu ớt: “Anh Quyền…”
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Quyền Tử Dạ hỏi Tinh Lam rất nghiêm khắc, đây là lần đầu tiên Quyền Tử Dạ hoàn toàn bỏ trạng thái ủ rũ và trở nên cực kỳ nghiêm túc.
“Chúng tôi đã bị tấn công…” Tinh Lam trả lời ngắn gọn: “Lâm Thiển bị thương vì bảo vệ tôi…”
Nghe Tinh Lam nói xong, Quyền Tử Dạ đưa điện thoại di động cho Tinh Lam: “Lưu số điện thoại của cô vào.”
“Được rồi.” Tinh Lam nhận điện thoại và tháy tay mình vẫn còn run, rõ ràng là cô ấy đang rất sợ hãi. Lưu số điện thoại xong, cô ấy kính cần đưa lại cho Quyền Tử Dạ.
“Đừng nói với Lâm Thiễn rằng tôi đã ở đây. Chuyện này tôi sẽ điều tra. Ngoài ra Thiển nhi không có người thân nào, nói với Đường Ninh rằng néu có lần sau, Thiển Thiển lại bị thương, tôi nhất định sẽ tìm cô ta tính sổ.”
Tinh Lam có thể cảm thấy Quyền Tử Dạ đang rát đau lòng, đau lòng đến mức với một câu nói, anh ta đã dùng ba cái tên để gọi Lâm Thiễn.
Nhưng tính khí bướng bỉnh của Lâm Thiển chắc chắn không muốn bản thân dính líu quá nhiều đến Quyền Tử Dạ.
Vì vậy, Quyền Tử Dạ muốn trốn tránh, giấu cô ấy.
“Tôi biết rồi anh Quyền.”
Sau đó, Tinh Lam đã liên lạc với Đường Ninh, thực ra lúc này Đường Ninh đã trên đường đến bệnh viện, vì cứu người là điều quan trọng nhất nên Tinh Lam cũng không thể liên lạc với Đường Ninh ngay lập tức được. Như tin tức giấu không được, rốt cuộc thì đã xảy ra ở khu vực trung tâm thành phó.