Chương :
“Chỉ dựa vào cô?” Kiều Sâm khinh thường nhìn Đường Ninh: “Cô muốn đầu tư vào phim của tôi sao?”
Tôi muốn tham gia sản xuất.” Đường Ninh nói thẳng.
“Miệng còn hôi sữa…”
“Tôi biết rằng trong lòng đạo diễn Kiều, tôi chỉ là một kim chủ nhàm chán, nhưng xin ông hãy xem những bộ phim tôi đã tham gia. Nếu ông tiếp tục nói chuyện với tôi với thái độ ngạo mạn như vậy, tôi nghĩ giữa chúng ta cũng sẽ không có kết quả gì, vậy nên vợ chồng tôi sẽ về khách sạn chờ tin tức của ông.” Nói xong, Đường Ninh viết ra tên những bộ phim cô đã tham gia rồi đặt dưới chân lão đạo diễn.
“Đình… đi thôi.”
Mặc Đình rất không vừa lòng với cách nói chuyện của ông lão, nhưng cũng không có chuyện gì xảy ra, anh trực tiếp đưa Đường Ninh về khách sạn, bởi vì Đường Ninh buỏi chiều đã hứng gió lạnh rất lâu, anh không muốn vợ anh bị cảm lạnh.
Ông Kiều lúc đầu không di chuyển.
Không, cần phải nói là ông ấy không định nhặt mảnh giấy đó, là con gái của ông ấy nhặt nó lên và tìm kiếm xem.
Phim đầu tiên cô ta xem là “Kỳ Phu” vì cô ta thích xem phim thảm họa.
Muốn chế giễu diễn xuất giống như một cái bình hoa của Đường Ninh.
Tuy nhiên, sau khi xem vài phút, cô ta không thể dừng lại…
Sau đó, ông lão cầm con cá bắt được vào phòng khách, không nhịn được liếc con gái đang xem phim.
“Đây là phim gì?”
“Chính là phim của người lúc chiều đưa danh thiếp cho cha. Phim Đường Ninh đóng chính tên là “Kỳ Phu”. Kỹ năng diễn xuất rất tốt.”
Sau khi ông lão đặt giỏ cá xuống, ông ấy cũng ngồi trên sô pha xem hai tiếng đồng hồ.
“Bây giờ không dễ tìm thấy được vài người có kỹ năng diễn xuất tốt như cô ta ở trong nước phải không cha.” Con gái Kiều Sâm không khỏi cảm thán, nhưng lại thấy lông mày của Kiểu Sâm cau lại.
Bởi vì ông ấy cảm nhận được sự nghiêm túc trong diễn xuất của Đường Ninh có thể so sánh với mức độ cố chấp của ông ấy.
Vì vậy, ông ấy cảm thấy có lỗi vì sự kiêu ngạo của mình.
“Còn có máy bộ khác, cha muốn tiếp tục xem không?”
“Xem!” Ông lão trực tiếp ra lệnh, bởi vì ông ấy cảm thấy được Đường Ninh đã khiến cho ông ấy dáy lên một suy nghĩ nào đó.
Nếu có người sẵn sàng giống như ông ấy, có chấp niệm với việc quay những bộ phim bom tấn khoa học viễn tưởng rồi còn có chút đầu tư, thì… ông ấy tin rằng trong nước chắc chắn sẽ có thể tạo ra những bộ phim bom tấn khoa học viễn tưởng đủ tiêu chuẩn, chứ không nhát thiết phải dựa vào đoàn đội Hollywood.
Đường Ninh còn đồng ý trở thành người đầu tư?
Nếu đúng như vậy thì có lẽ lịch sử điện ảnh của Thịnh Kinh sẽ ghi nhớ tên cô.
Tắt nhiên, ông ấy có niềm tin vào các bộ phim của mình.
Nhưng nếu quay hỏng thì sao? Không chỉ ông ấy, Đường Ninh cũng hoàn toàn trở thành một trò cười.
Cô gái này có gan lớn!
“Cha, cha nghĩ thế nào?” Con gái của Kiều Sâm hỏi ông:Con nghĩ rằng Đường Ninh có vẻ là một người nghiêm túc. Con nhất định sẽ không đồng ý để người khác mời cha, nhưng cha nên cân nhắc lời nói của Đường Ninh”.
Kiều Sâm khoanh tay xem phim.
Xem đi xem lại mấy bộ phim mà Đường Ninh diễn chính cả một buổi tối, cuối cùng, ông không thể không thừa nhận, ít nhất với vai trò diễn viên, Đường Ninh đã làm ông cảm động.
“Giúp cha liên hệ với cô ấy.”
“Xời, con đã đoán trước được thế nào cha cũng hối hận, cho nên con đã nhặt lại danh thiếp của cô ấy từ trong thùng rác lên.” Nói xong, con gái của Kiều Sâm đặt tấm danh thiếp nhàu nát trước mặt Kiều Sâm.
Kiều Sâm do dự rất lâu, cuối cùng, sáng sớm ngày hôm sau đã gọi số của Đường Ninh……