Chương :
“Tôi thật sự không hiểu, nhưng tôi nghĩ cô và Quyền Tử Dạ quấn quýt bên nhau bao nhiêu năm như vậy sau khi rời xa nhau thì tìm được gì? Hơn nữa Quyền Tử Dạ có chịu từ bỏ cô không? Quan trọng nhất là tình cảm của cô đối với Quyền Tử Dạ là thế nào? Đừng lừa mình dối người nữa.”
Lâm Thiển không trả lời.
Ở bên cạnh ai cũng sẽ bị cản trở thôi… Đừng ngây thơ nữa.”
Nói xong, Tinh Lam đứng dậy vỗ vai Lâm Thiền: “Ngày mai tôi còn phải luyện tập, không ngồi cùng cô nữa. Ở đây cũng được thôi, nhưng cô vẫn phải về.”
Lâm Thiển vẫn không nói gì, nhưng trong mắt đã vơi đi một chút bối rồi.
Ngay sau đó Lâm Thiển đã nhận được tin nhắn của Quyền Tử Dạ: “Thiển, về nhà đi.”
Về cái đầu anh!
Chuyện của mẹ Quyền cô sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Mặc dù vừa nãy cô cũng tát Quyền Tử Dạ một cái.
Không lâu sau Đường Ninh gọi điện tới, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Thiển: “Chuyện lớn như vậy, lên bản tin rồi.”
“Cái gì?” Lâm Thiển hoảng hốt.
“Chẳng lẽ em quên hai người đều là người trong giới rồi sao? Tin tức nói anh em hai người quan hệ bát chính…”
Đường Ninh cười nói: “Bây giờ Quyền Tử Dạ đã bày tỏ thái độ của mình rồi, còn em thì sao? Có cần quan hệ công chúng giúp Quyền Tử Dạ hay không chỉ cần một câu nói của em thôi…”
Quyền Tử Dạ bị tung tin là cuồng em gái, còn sống chung với Lâm Thiền.
Nhìn thấy những tin tức tầm phào như vậy, Lâm Thiển chỉ cảm thấy trong lồng ngực ngột ngạt, Quyền Tử Dạ đang đánh cược mối quan hệ của bọn họ với tương lai của anh ta sao?
Sau khi ở nhà Tỉnh Lam cả đêm, Lâm Thiển nghĩ suốt đêm, cuộc điện thoại cuối cùng của Đường Ninh nói rõ với cô ấy là sau khi trồn tránh nhiều năm như vậy, bây giờ đã đi vào ngõ cụt, cô ấy nhất định phải lựa chọn.
Cuối cùng, Lâm Thiển nhắc máy, rời khỏi nhà Tinh Lam, quay lại nhà cô ấy và Quyền Tử Dạ đang ở.
Mở cửa bước vào phòng, Quyền Tử Dạ nằm trên sô pha thản nhiên nhìn điện thoại, Lâm Thiển ho nhẹ một tiếng, sau đó nói với Quyền Tử Dạ: “Tắt cả đều lên trang đầu rồi, anh có vẻ không căng thẳng chút nào!”
“Thiển Thiển, đã nghĩ kỹ chưa?” Quyền Tử Dạ không trả lời câu hỏi, xoay người nhìn thẳng vào Lâm Thiền.
Lâm Thiển sững người một lúc, ngồi xuống ghế sô pha đối diện với Quyền Tử Dạ: “Em chưa bao giờ hiểu rõ, em đối với anh rốt cuộc là tình thân hay tình yêu, nhưng tối hôm qua em đã hiểu ra…”
“Anh à… anh theo đuổi nhiều năm như vậy, còn em trốn tránh bao nhiêu năm, thật ra đáp án đã quá rõ ràng rồi. Tất cả tình cảm của em dành cho anh khi còn nhỏ, cho dù tình yêu đã nảy mầm, nhưng bởi vì vết thương của mẹ anh gây ra, tình cảm đã bị xóa sạch sẽ rồi.”
“Anh luôn vượt qua ranh giới, khiến em cảm thấy em cũng có tình cảm sâu đậm với anh. Em luôn nghĩ rằng em cũng yêu anh, nhưng sau khi tin tức lộ ra đêm qua, Đường Ninh đã nhắc nhở em phải lựa chọn, theo lý trí em nghĩ rằng mình nên ở bên nhau, nhưng luôn có một tiếng nói trong trái tim nói với em là em rất không muốn.”
“Em nghĩ tình yêu thì không thể tạm bợ. Nếu trong lòng em có dấu vết không muốn, mối quan hệ này sẽ không tồn tại lâu dài.”
“Em nghĩ đã đến lúc… phân biệt rõ ranh giới giữa chúng ta rồi… Anh suy nghĩ đi, sau đó Hải Thụy sẽ quan hệ công chúng cho chúng ta, nếu anh thích căn nhà này, em sẽ tặng anh.” Nói xong, Lâm Thiển không nhìn biểu hiện của Quyền Tử Dạ, trực tiếp đứng dậy khỏi ghế sô pha trở về phòng của mình và thu dọn một ít quần áo.
Lời nói của Tinh Lam khiến Lâm Thiển cảm thấy sâu sắc nhất.
Nếu cô ấy bỏ lỡ Quyền Tử Dạ, còn có thể có một người tốt hơn?
Câu trả lời là không chắc chắn, nhưng người đó có thể là người cô ấy yêu sâu đậm.
Cô ấy cảm thấy yêu ai thì có thể dành tất cả cho người đó, đối với Quyền Tử Dạ thì không như vậy, cô ấy cảm thấy mẹ Quyền là một khoảng trồng không thể vượt qua.
Nhìn thấy Lâm Thiển thu dọn đồ đạc rồi rời đi, bàn tay đang cầm điện thoại của Quyền Tử Dạ cũng dần buông xuống.
“Cuối cùng… thì anh cũng bị kết án tử hình.”