Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Chẳng phải là trò cười sao?
Đêm khuya ở trong phòng tắm khách sạn.
Mặc Đình ôm Đường Ninh nằm trong bồn tắm, hôn vào lưng cô một cách quyền luyến.
Bởi cảnh quay sinh con hôm nay Đường Ninh đã lăn lộn trên đất cả mấy vòng, đôi mắt đỏ ngầu của Mặc Đình bỗng dưng trở nên u ám khi nhìn thấy phía sau lưng có chút vét trầy xước: “Bị thương rồi?”
“Đâu có?” Đường Ninh hoàn toàn không nhận ra được cơn đau: “Chắc là vết thương nhỏ.”
Mặc Đình đặt cằm của mình lên trên vai cô, giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô: “Sau này vết thương nhỏ cũng không được phép bị.”
“Thế nhưng anh rất ngưỡng mộ những người con gái ở bên ngoài kia, đi ra ngoài gây rối, đánh nhau, chồng mình lại đi qua đó giúp đỡ…”
“Lần đầu tiên phát hiện ra, bà Mặc đây cũng có một mặt bạo lực đấy chứ.” Mặc Đình đưa tay ôm chặt lấy Đường Ninh hơn: “Được, nếu như sau này có cơ hội, nhất định phải nếm thử cảnh đánh nhau vì em mới được.”
“Chuyện của Trì tiểu thư, anh định giải quyết như thế nào?”
Đường Ninh tựa lưng vào Mặc Đình, cảm nhận thân thể hoàn mỹ của anh, mặc dù đôi má đỏ ửng, nhưng có lẽ bởi vì nguyên nhân không nhìn thẳng trực diện, vì vậy mà vẫn chưa hoàn toàn có cảm giác bị đàn ông mê hoặc.
“Loại chuyện thế này, mà phải cần ra tay sao?”
Nghe được câu truy vấn của Mặc Đình, Đường Ninh bật cười ra tiếng: “Tốt xấu gì, thì Lục Triệt quả thật cũng đã gọi điện thoại rồi…”
“Thế nhưng cô ta cũng vẫn không có tự trọng.” Đôi mắt của Mặc Đình sâu hơn mấy phần: “Thiên kim tiểu thư đó vốn dĩ có thể làm một người thuần khiết, trong sạch, nhưng lại cứ khăng khăng muốn khiêu chiến với người của giới giải trí…theo như cô ta nghĩ, thì giới giải trí đều là diễn viên hết hay sao.”
“Chỉ cần muốn làm hại đến em…muốn phá vỡ mối quan hệ của chúng ta…thì anh sẽ không bỏ qua một người nào cả.”
Nghe thấy lời Mặc Đình thì thầm giống như một lời thề vậy, đôi mắt Đường Ninh cũng đột nhiên trở nên bối rối…
Ngày hôm sau, có không ít người gọi điện thoại đến Hải Thụy để muốn xác thực sự thật tin tức mà Trì Tâm Nghiên tung ra.
Không ít người cho rằng Đường Ninh chính là kẻ thứ ba, đã làm phá vỡ tình cảm của người khác…
Thế nhưng, chuyện này, người của Hải Thụy đều rất lười trả lời.
Đương nhiên, Lục Triệt vì phải xin nghỉ phép để đưa chị Long đi gặp mặt người lớn trong nhà không có ở mặt ở đây, vì vậy mà chuyện trả lời lại đều rơi lên người Phương Dục, Phương Dục không khỏi than vãn, xin hỏi việc anh ấy thăng chức và trước đó chưa thăng chức, thì có gì khác biệt không?
Hoắc Thanh Thanh khó khăn lắm mới ở nhà, anh chỉ là muốn ăn một bữa cơm với vợ yêu của mình thôi mà, đám phóng viên vậy mà lại vây kín người ở khắp nơi!
Cuối cùng, Phương Dục thực sự bị chặn đến mức thấy phiền luôn rồi, trực tiếp nói với phóng viên: “Vẫn là xin Trì tiểu thư có thể giơ cao đánh khẽ, xin rộng lòng giúp đỡ, cũng tôn trọng thân phận danh giá cao quý của bản thân.”
“Vậy Phương Phó Tổng có thể nói cho chúng tôi biết, Trì tiểu thư có phải là người trước của Mặc Tổng hay không?”
“Bọn họ không quen biết nhau.” Phương Dục trực tiếp nói.
“Vậy không quen biết, thì sao lại có hôn ước? Nếu như Trì tiểu thư không phải vì quá đau lòng, cũng sẽ không chủ động đứng ra thừa nhận chuyện này rồi…”
Đối diện với sự hùng hỗ hăm dọa của truyền thông, Phương Dục chỉnh lại áo vest của mình, sau đó kêu Hoắc Thanh Thanh đi đến khách sạn trước đợi anh.
“Vậy thì là suy đoán chủ quan của truyền thông các người rồi.”
“Vậy vừa rồi sao anh không làm sáng tỏ một lần luôn đi? Còn muốn giữ lại một phần thể diện, theo em thì nửa phần thể diện cũng không cần đâu!” Hoắc Thanh Thanh không kiềm chế được cảm thấy bắt bình cho bạn thân.
“Mèo bắt chuột, làm gì có chuyện trực tiếp chơi cho đến chết chứ? Mặc Tổng giao cho anh xử lý chuyện này chứ không phải là giám đốc của bộ phận quan hệ công chúng, không phải cũng chính là ý này hay sao?”
Mặc dù sớm đã biết được không thể chọc giận Mặc Đình, thế nhưng nhìn ánh mắt của Phương Dục, Hoắc Thanh Thanh vẫn không chịu nổi mà ôm chặt lấy cánh tay anh: “Nghĩ đến chuyện trước đây gây chuyện chọc giận Mặc Tổng, thật sự nghĩ lại còn thấy sợ, may mà…”
Phương Dục dịu dàng nắm lấy tay của cô, cười nửa miệng nói: “Sau này thông minh hơn một chút, hửm?”
Ngày hôm sau, phản hồi của Phương Dục rất nhanh đã truyền đến tai của Trì Tâm Nghiên, rõ ràng lại là kêu cô ta tự trọng !
Điều quan trọng nhất là, chuyện này, Đường Ninh Mặc Đình đều không tham dự vào, bọn họ giống như đang xem người khác diễn kịch vậy.
Loại cảm giác này hoàn toàn đâm vào lòng tự tôn của Trì Tâm Nghiên, từ lúc nào cô ta phải chịu sự đối đãi như thế này chứ?
Cuối cùng, cô ta cũng không kiềm chế được mà lên tiếng với truyền thông, dường như muốn trực tiếp đối mặt với Mặc Đình vậy: “Anh có dám thừa nhận, ngày tháng đã gọi điện thoại cho tôi hay không?”
Đối diện với việc gây sự, Hải Thụy không trả lời lại ngày, mà Mặc Đình còn ở lại đoàn phim cùng với Đường Ninh để cô quay phim hai cảnh cuối cùng.
Cuối cùng, Hải Thụy thấy rằng ảnh hưởng không quá lớn, Phương Dục lúc này mới ra mặt tiếp nhận phỏng vấn, ở trước Ä “ M + ~. ` ^ À : £ công lớn của Hải Thụy, hơn nữa, còn thuộc vệ loại phỏng vân không chính thức, có thể nhìn ra được sự thờ ơ của anh từ trong thái độ, dáng vẻ.
“Phương Phó Tổng, có thẻ…”
“Không cần đưa ra câu hỏi đâu, tôi biết các vị muốn hỏi cái gì.”
Phương Dục lười nghe phóng viên phí lời, trực tiếp nói: “Nếu Trì tiểu thư nhất định muốn kết quả này, vậy thì…chúng tôi cũng chỉ có thể đáp ứng thôi.”
“Ngày tháng , trợ lý riêng của Mặc Tổng, Lục Triệt quả thật từng gọi điện thoại cho Trì tiểu thư, mục đích chính là thông báo cho cô ấy chuyện kết hôn.”
“Hả?” Truyền thống lập tức xôn xao, đồng thời răng rắc răng rắc nhắn nút chụp ảnh.
Chẳng lẽ Mặc Đình muốn công khai rồi?
Phương Dục quan sát biểu cảm của truyền thông, cong môi nở một nụ cười thần bí, đợi đến khi phóng viên bàn tán đủ rồi, mới tiếp tục nói.
“Thế nhưng, nguồn gốc của chuyện này chỉ là Cụ Tổng tài nôn nóng muốn ôm cháu chất, nhất định muốn Mặc Tổng ngày hôm đó mang về nhà cho ông ấy một đứa cháu dâu…vì vậy, Mặc Tổng chính là ngẫu nhiên chọn trúng Trì tiểu thư trong một đống đối tượng đi xem mắt, vốn là muốn đợi sau khi cô ấy đến, xin cô ấy giúp đỡ, tránh khỏi sự cưỡng ép của cụ Tổng tài, thế nhưng không thể ngờ rằng… Trì tiêu thư căn bản là không đến.”
“Vì vậy…Đường Ninh chẳng phải là tiểu tam, Mặc Tổng cũng không quen biết Trì tiểu thư, sự suy đoán hào phóng của truyền thông, có thể dừng lại tại đây rồi.”
“Lúc đó cụ Tổng tài lấy bệnh ra uy hiếp, Mặc Tổng cũng là việc gấp thì phải tùy cơ ứng biến, vốn dĩ còn tưởng rằng Trì tiểu thư không đến là vì không để tâm đến, hóa ra cô ấy nhớ đến tận ngày hôm nay!”
Có nghĩa là hóa ra Trì Tâm Nghiên vẫn luôn tự mình đa tình.
“Chuyện này từ đầu đến cuối chính là như vậy, vốn cho rằng chuyện này là chuyện nhỏ nhặt không cần phải giải thích, không ngờ rằng…”
Hóa ra, Mặc Đình là ngẫu nhiên chọn đại Trì Tâm Nghiên, hơn nữa cũng chỉ muốn xin cô ấy giúp đỡ.
Thảo nào Mặc Đình không thèm ra mặt giải thích, hóa ra từ đến chí cuối là không hề để ý gì đến Trì Tâm Nghiên…
Ngẫu nhiên chọn trúng…
Vốn tưởng rằng đây là một đoạn phim tình cảm tay ba đặc sắc, không ngờ Mặc Đình căn bản chẳng xem Trì Tâm Nghiên là gì cả.
Vậy mà Trì Tâm Nghiên còn nghiêm túc đến như vậy, chẳng phải là trò cười sao?