Chương :
Hứa Hân cũng không nói gì về cách đối phó của Đường Ninh, quả thực so với trước còn sợ hãi hơn, người ta đồn rằng Đường Ninh sẽ không bao giờ động lòng với kẻ thù, vậy cô ta còn biết cầu cứu ai đây?
Sau khi suy nghĩ về nó một lúc lâu, Hứa Hân tìm tháy Lâm Thiển.
Nhìn thấy Lâm Thiển đang ăn cơm, cô ta khóc lóc đi tới, ngồi xuống bên cạnh Lâm Thiển: “Trợ lý Lâm…”
“Làm sao vậy?” Lâm Thiển thuận miệng hỏi cô ta: “Buỏi sáng cô còn uy hiếp Sơ Ninh rất đắc ý. Sao bây giờ cô lại khóc?”
“Tôi hiểu lầm chị Ninh, có thể để chị Ninh đừng có nhớ được không? Nếu sự việc này lan ra, sẽ không tốt cho bộ phim phải không?” Hứa Hân cố gắng dùng bộ phim để khoác lác.
“Đừng lo lắng, chị Ninh chắc chắn sẽ đặt đại cục lên hàng đầu.” Lâm Thiền trả lời Hứa Hân.
“Có thật không?”
Tôi nói, cô cứ yên tâm.” Lâm Thiển cười rất tự tin, trong mắt hiện lên một tia đắc ý.
Hứa Hân nuốt nước bọt, biết rằng mình đã phạm phải sai lầm lớn, không có dũng khí ở trước mặt Lâm Thiển, mà đi thẳng về khách sạn. Và khi quay phim vào ban đêm, Đường Ninh không đề cập đến bất cứ điều gì, điều này khiến Hứa Hân đang chột dạ mà không khỏi buông lỏng vài phần nhưng mà…
Nhưng khi trước khi Lâm Thiển đi ăn, cô một mình đi tìm đạo diễn.
“Giám đốc, chị Ninh bị uy hiếp, anh có biết không?” Lâm Thiển hỏi đạo diễn: “Anh có biết ai đã làm chuyện đó không?”
Mặc dù đạo diễn đoán là Hứa Hân, nhưng anh ta không thể chủ động nói ra cái tên này.
“Đường Ninh công nhận sự chuyên nghiệp của cô ta trong việc quay phim, và cuộc sống riêng tư của anh không phải là vấn đề của chúng tôi. Nhưng, xin hãy giữ đầu óc tỉnh táo. Hứa Hân thậm chí còn dám uy hiếp chị Ninh, để đạt được mục đích của mình, căn bản không từ thủ đoạn.”
“Đạo diễn, xin hãy lấy đại cục làm chính, và bảo vệ danh tiếng của bộ phim. Đây là điều mà anh đã nói nhiều nhất khi gọi điện cho Mặc tổng của chúng tôi trước đây.”
Đạo diễn nghe xong, sắc mặt đỏ bừng, hiển nhiên có chút mắt tự nhiên, rốt cuộc là lộ ra ngoài.
“Về phần làm thế nào để bảo toàn đại cục, tôi tin rằng đây là một vấn đề rất đơn giản đối với anh, mà cái này về sau, Đường Ninh của chúng tôi cũng sẽ quên chuyện này cho đến khi kết thúc cảnh quay.”
Đạo diễn biết Lâm Thiển đang nhắc nhở điều gì, Hứa Hân chắc chắn không phải là người có thể ở lại lâu dài.
Và những lời của Lâm Thiền, đối với anh ta mà nói, giống như một lời cảnh tỉnh…
Đã đến lúc phải kết thúc.
Ngay cả Đường Ninh cũng dám uy hiếp, không nghỉ ngờ gì nữa, quả thực là kẻ thù của Đường Ninh và toàn bộ Hải Thụy.
Hứa Hân này lá gan thực sự quá lớn rồi.
Và Đường Ninh chỉ để Lâm Thiển ám chỉ rằng đã cố gắng hết sức để giữ gìn thể diện của anh ta, và anh ta nên chấp nhận lòng tốt này.
“Yên tâm đi, tôi sẽ cho Đường Ninh một câu trả lời thỏa đáng.”
“Rời khỏi chỗ này, tôi sẽ quên hết mọi chuyện, nhưng đạo diễn cứ việc yên tâm.”
Đạo diễn gật đầu, anh ta rất biết ơn Lâm Thiển và Đường Ninh.
Nếu mọi chuyện mà Hứa Hân làm ra mà bị đưa ra ánh sáng, hậu quả sẽ không thể lường trước được..
Vì vậy, tròng mắt của đạo diễn cũng phóng ra ánh sáng khôn ngoan.
Buổi tối, Mặc Đình đưa Đường Ninh đi ăn cơm, thấy tâm trạng không bị ảnh hưởng bởi Hứa Hân chút nào, anh không khỏi cười hỏi: “Em biết không? Hôm nay có người vư khống vợ anh, cho nên anh có chút tức giận.”
“Chuyện này không có gì đáng giận, cũng không phải là sự thật, và nó cũng không làm cho vấn đề trở nên tồi tệ hơn.” Đường Ninh trả lời Mặc Đình: “Không cần lãng phí thời gian cho những người không quan trọng.”
“Anh tức giận, cô ta dám uy hiếp em.” Mặc Đình đặt miếng bít tết đã cắt trước mặt Đường Ninh: “Cũng dám.”
Đường Ninh cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên ngẳắng đầu nói với Mặc Đình: “Đình… Trong lòng em có một ý tưởng, em đã định từ lâu, nhưng em không biết anh có ủng hộ em hay không.”