Chương :
Cách đó không xa, Lâm Thiển mang bữa trưa cho Đường Ninh, hai người bắt đầu nói chuyện và cười như không có chuyện gì xảy ra, nhưng… Hứa Hân biết cô ta có bao nhiêu không cam tâm, cô ta không phục.
“Đạo diễn đã vạch trần Hứa Hân. Hứa Hân không chắc sẽ không phản ứng lại. Cô ta nhát định sẽ chờ cơ hội trả thù.”
Đường Ninh trong lúc dùng bữa nói với Lâm Thiển: “Chị phải đặc biệt chú ý.”
“Chị biết.” Lâm Thiển gật đầu: “Loại ruồi bọ đó kinh tởm nhất. Chị biết nó có lực sát thương nhỏ, nhưng chị phải xua nó đi vì nó là ruồi nhặng.”
“Cô ta hoàn toàn có thể chọn đi con đường trong sạch.”
“Tuy nhiên, không có cách nào để tồn tại trong giới giải trí này nhờ đi trên một con đường trong sạch.” Lâm Thiển thở dài: “Đương nhiên là trừ chị ra.”
Đường Ninh không nói nữa, nhưng cảm thây tiệc cho con người chỉ có tài mà không thể suôn sẻ trong cuộc sống.
Hứa Hân nhìn hai người họ trong bóng tối, như muốn xé xác họ ra từng mảnh.
Nhưng cô ta không hề xúc đồng, thay vào đó cô ta tranh thủ giờ nghỉ trưa của đạo diễn, bước đến bên cạnh đạo diễn hỏi: “Ông đâu có dáng vẻ đau khổ? Ông chỉ đang giả vò thôi đúng không?”
“Đừng quên, là cô nói dối tôi trước!” Đạo diễn hừ lạnh.
“Vì vậy, ông nghĩ ra một cách như vậy để dắt mũi tôi phải không? Không, ông không nghĩ ra cách này. Có lẽ là do Đường Ninh nghĩ ra phải không?”
Đạo diễn im lặng.
“Thừa nhận rồi? Tốt lắm.” Hứa Hân chế nhạo, trong lòng thầm nghĩ mình nhất định sẽ để cho hai người phụ nữ kia biến mắt khỏi thế giới này.
“Nếu cô không có việc gì thì có thể báo cáo với đoàn phim mới. Tôi sẽ không thông báo sự việc ra ngoài cũng xem như còn đối tốt với cô, cô đừng có mà liều chết dây dưa.”
Nói xong, đạo diễn đẩy Hứa Hân ra: “Qua một thời gian, cô có thể nói với người khác rằng chúng ta đã chia tay và cô có thể tìm người khác để thể hiện bộ mặt không biết xấu hỗ của mình. Bề ngoài tìm một , nhưng trên thực tế lại lợi dụng vì lợi ích của mình.”
“Nếu không tôi có thể làm gì?” Hứa Hân cười: “Tôi không có lai lịch.”
Đạo diễn chỉ vào Đường Ninh cách đó không xa: “Lúc trước cô ấy cũng bị lừa gạt hết rồi. Còn thảm hơn cô gấp mấy lần?”
Lại là Đường Ninh, cái gì cũng là Đường Ninh!
Nỗi bức xúc ấy, không phải ai cũng có thể hiểu được.
“Bởi vì cô ta quá lợi hại, nên em mới thua trong tay cô ta.”
Nói xong câu này, Hứa Hân cuối cùng cũng rời khỏi đạo diễn. Tuy nhiên, nhìn thấy Đường Ninh được nhiều người kính trọng như vậy, lửa giận trong ngực Hứa Hân đã bùng cháy đến cực điểm.
“Cuối cùng cũng đuổi con ôn dịch này đi rồi……” Đạo diễn nhìn Hứa Hân rời đi, miệng không thương tiếc lắm bẩm một câu.
Đối với một số người, ông ta như vậy là người tàn nhẫn, tất nhiên, nhưng cũng là bởi vì Hứa Hân tự mình có những động cơ không trong sáng và không đáng được thông cảm.
Tuy nhiên, nhưng sau khi Hứa Hân rời khỏi đạo diễn, cô ta không rời khỏi đoàn phim mà đi đến chỗ Đường Ninh, nhìn cô với vẻ căm hận, nói: “Chúng ta vẫn chưa kết thúc.”
“Cô nên đến đoàn làm phim mới đi……” Đường Ninh nhắc nhở cô ta.
“Tôi hận.”
“Cô hận chính mình miếng ăn tới tận miệng rồi mà không được à.” Đường Ninh nói thẳng.
“Đường Ninh, tôi sẽ không cho qua dễ dàng như vậy.”
Hứa Hân hét lên trước mặt mọi người, như thể cô ta thực sự tức giận đến đỉnh điểm. Tất cả mọi người trong đoàn đều hướng mắt về phía ba người họ và dường như đang thảo luận về những gì đã xảy ra, tuy nhiên, Hứa Hân đã giải thích mọi chuyện và nhanh chóng rời khỏi đoàn.
Ngay khi Hứa Hân rời đi, mọi người đều tập trung vào Đường Ninh.
Chuyện gì đã xảy ra?
Tại sao Hứa Hân lại kích động như vậy?