Chương :
Lục Triệt và Mặc Đình nhanh chóng đi tới bệnh viện mà ba người họ được đưa tới, Lục Triệt có nhiệm vụ chặn giới truyền thông, nhưng trong mắt Mặc Đình không có gì khác ngoài một cơn thịnh nộ tột cùng, chỉ cần một cái nhìn cũng khiến mọi người tránh xa.
“Ông Mặc, bà Mặc đang ở trong phòng này.” Y tá chỉ vào phòng cấp cứu trước mặt nói: “Nhưng anh không vào được bây giờ.”
Cút đi.” Mặc Đình thốt ra từ trong miệng hai chữ.
Cô y tá sợ hãi, toàn thân run lên, Mặc Đình xông thẳng tới, cô không thể ngăn cản.
Ngay trên giường bệnh, bác sĩ đang điều trị vét thương ở cánh tay cho Đường Ninh, nhưng…… rất may, cô không bị thêm vết thương nào khác.
Mặc Đình thẳng tay đẩy bác sĩ ra, tiến đến ôm chặt lấy Đường Ninh, kéo cô vào lòng: “May mà em không sao, may quá……”
“Em không sao.” Đường Ninh nhanh chóng an ủi người đàn ông đang run rẩy: “Thật may là em không sao”.
Nghĩ đến khoảnh khắc đèn pha lóe sáng, Đường Ninh chỉ cảm thấy sợ hãi một hồi, bởi vì lúc đó, cô thật sự nghĩ mình sẽ chết.
Nhưng, cô ấy mà chét, Mặc Đình và lũ trẻ phải làm sao?
Cô ấy mà chết, Mặc Đình và lũ trẻ sẽ sống thế nào?
Nghĩ xong nước mắt liền ứa ra: “Em không sao, em thực sự rất ổn.”
Ông Mặc yên tâm đi, bà Mặc chỉ bị sợ hãi, cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng khác, về phần hai người bị thương kia, vấn đề cũng không lớn, cho nên ông không phải lo lắng quá.”
Lúc này trong lòng Mặc Đình thì làm gì có ai khác nữa?
Đường Ninh cảm giác được, ngay cả trong thời tiết không quá nóng này, trên người Mặc Đình cũng chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Vì anh sợ.
Khi người đàn ông này đứng trước mặt mọi người, anh ngay thẳng và tàn nhẫn như thế nào, chưa từng sợ hãi ai, nhưng lúc này, anh thực sự sợ hãi.
“Em không sao, em thực sự không sao.” Đường Ninh không khỏi lo lắng sợ hãi, cô nghĩ, trước tiên hãy an ủi người đàn ông này đã, cô không nỡ để anh lo lắng nhiều như vậy.
Tuy nhiên, Mặc Đình vẫn không chịu buông tay mà vẫn một mực ôm lấy cô, cho đến một lúc lâu sau, tay của Đường Ninh đã tê dại, Mặc Đình mới buông cô ra.
“Đi gặp Lâm Thiển và Hứa Hân trước.”
Đường Ninh suy nghĩ, muốn xác định xem hai người có bị thương nặng hay không, nhưng Mặc Đình lại vươn tay ngăn cản: “Lục Triệt đã đi xác nhận rồi.”
Chỉ là lúc này, có lẽ Hứa Hân đã được nhận được…
Sáng hôm sau, tại biệt thự Quyền gia.
Sau khi lan truyền suốt đêm, tin đồn về vụ tai nạn xe hơi của Đường Ninh đã lan khắp nơi, Quyền Tử Dạ cũng sẽ không quan tâm nếu đổi là ngày thường, dù sao thì anh cũng không có để ý những bản tin hot, nhưng quản gia cũ lại có được video và đưa cho. Quyền Tử Dạ xem.
“Thiếu gia… cậu nhìn cái này xem.”
Quyền Tử Dạ lười biếng mở mắt ra, trong mắt hiện lên vẻ ủ rũ, giống như một con mèo vừa mới ngủ dậy.
“Cái gì mà loạn hết cả lên?” Quyền Tử Dạ cầm điện thoại mở video, xem xong video hai phút, từ trên sô pha ngồi thẳng người: “Thì ra là chạy tới làm trợ lý của Đường Ninh. Thảo nào tìm không thấy người ở Thịnh Kinh.”
“Gọi điện đến bệnh viện xác định xem sao?”
“Vâng, thiếu gia.” Quản gia sốt sắng gật đầu: “Cũng may Nhị tiểu thư chỉ bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại.”
Quyền Tử Dạ nghe xong, cười tủm tỉm: “Trồn tôi đến mức này, thế nhưng mà có được cái gì đâu này? Không phải vẫn bị tìm thấy sao?”
“Thiếu gia định?”
“Đi bệnh viện.” Nói xong, Quyền Tử Dạ từ trên sô pha đứng dậy, lầy chìa khóa xe Maserati trên bàn cà phê.