Chương :
“Nếu cô đã từng chèn ép, tại sao không thừa nhận cái chét của Hứa Hân có liên quan đến mình?”
“Vậy mọi người có muốn biết, tại sao tôi chèn ép cô ta không?” Giọng nói của Đường Ninh đột nhiên lớn hơn: “Tối hôm đó, Đình đến đoàn phim thăm tôi, sáng sớm hôm sau vì vội vàng trở lại Hải Thụy nên không quấy rầy mọi người trong đoàn.”
“Khi tôi tiễn Đình rời khỏi, Hứa Hân đã chụp được bóng lưng của Đình, cô ta không nhận ra đó là chồng tôi, còn tưởng rằng bắt được quả tang tôi ngoại tình.”
“Vì vậy, Hứa Hân ra điều kiện với tôi, muốn tôi giúp cô ta lấy tài nguyên, còn bắt quản lý của tôi liên hệ với tổng biên tập của tạp chí Global Fashion, để Hứa Hân có thể lên trang bìa tạp chí tháng . Nhưng tôi đã nói thẳng nói với tạp chí là không dùng Hứa Hân. Sau đó, chồng tôi đã đến đoàn phim và làm rõ chuyện đó. Đây là toàn bộ quá trình tôi chèn ép Hứa Hân.”
“Cô ta đe dọa tôi, tôi không bị đe dọa, làm rõ mọi chuyện, không vạch trần thủ đoạn của Hứa Hân, các người còn muốn tôi làm sao nữa?”
“Từ đó về sau, giữa tôi và cô ta không còn bắt cứ liên hệ gì nữa, vậy tại sao Đường Ninh tôi lại phải chịu trách nhiệm về cái chết của cô ta?”
“Nhưng tại sao cô ta đến lúc chết vẫn còn chửi cô?” Phóng viên hỏi tiếp.
“Câu hỏi này các người nên đi hỏi Hứa Hân thì thích hợp hơn.” Đường Ninh trực tiếp trả lời.
“Đường Ninh, cô nên biết hôm nay là ngày gì. Cô mở họp báo là để làm rõ mọi chuyện, cứu vớt sự nghiệp đã rơi xuống đáy vực của cô.”
“Xin lỗi, sự nghiệp của tôi quả thực rất quan trọng, nhưng tôi không thể đi ngược với tâm nguyện của mình để cúi đầu xin lỗi các người, tại sao tôi phải cúi xuống trước các người?” Đường Ninh hùng hồn hỏi đối phương: “Đến cảnh sát cũng không làm khó tôi như vậy, anh là gì chứ?”
“Cô là nghệ sĩ, chúng tôi có trách nhiệm giám sát cô.”
“Vậy với cương vị công dân đã làm được việc tin vào pháp luật, tôn trọng tư pháp hay chưa? Là một nhà báo, anh đã truy tìm chân tướng và tôn trọng sự thật khách quan hay chưa? Các người muốn câu chuyện, tôi viết không nồi, và cũng không biết viết, giám sát tôi? Anh chỉ đến chát vấn tôi thôi…”
“Chúng tôi chính là đang đi tìm chân tướng…”
“Cái chết của Hứa Hân không liên quan đến tôi, đây chính là sự thật.” Đường Ninh rất thản nhiên nói với họ. “Mặc dù tôi biết hôm nay tôi có nói thế nào mọi người cũng sẽ không tin, nhưng sự thật là như vậy, các người không tin thì tôi cũng hết cách.”
‘Còn về sự nghiệp? Đến tôn nghiêm của mình tôi còn không giữ gìn được thì tôi còn cần sự nghiệp gì nữa?”
Hít thở sâu một hơi, Đường Ninh bình tĩnh lại: “Mỗi vị phóng viên ở đây hôm nay tôi đều sẽ nhớ rõ. Chúng ta hãy chờ ba năm sau, sân khấu này các người đứng lâu hơn, hay Đường Ninh tôi đứng lâu hơn.”
“Cô sắp không còn là gì nữa rồi, vẫn còn ở đây lan man với chúng tôi.”
“Tôi nói lần cuối cùng, tôi không có liên quan gì đến cái chết của Hứa Hân, tin hay không tùy mọi người!” Đường Ninh nói xong liền đi xuống bục phát biểu, khiến các phóng viên đều thất vọng.
Các cách quan hệ công chúng thường dùng của Đường Ninh đâu rồi?
Sao đến hôm nay lại không còn chỗ để dùng rồi?
Thực tế đã chứng minh, một nghệ sĩ có xuất thân lớn mạnh đến đâu thì trong giới giải trí đều có thể trở thành một một ngôi sao xuống dốc mà thôi.
Ngay khi buổi họp báo của Đường Ninh được tổ chức hôm nay cũng đồng nghĩa với việc cô mắt đi ưu thế và địa vị tuyệt đối trong các ngôi sao nữ ở Thịnh kinh trong hai năm qua.
Phóng viên vốn muốn làm khó Đường Ninh, nhưng lại phát hiện ra lời nói của Đường Ninh hôm nay khiến họ trở nên vô cùng xấu xa.
Tân ảnh hậu bị phóng viên ép buộc đến tình cảnh như vậy, có thể thấy phóng viên ở Thịnh Kinh tàn nhẫn đến mức nào.
Lâm Xung ngày trước ở phòng làm việc Hoa Vinh, sau khi bị Đường Ninh khuất phục, hôm nay cũng có mặt trong đám phóng viên. Nhưng anh ta đã ngừng việc bức bách Đường Ninh từ lâu rồi.
Chỉ nhếch miệng cười với đám phóng viên xung quanh: “Cô ấy thật sự không bức chét Hứa Hâm.”
“Cô ấy nói gì anh đều tin à.”
“Đương nhiên là tôi tin, bởi vì cô ấy làm người có giới hạn, không giống mấy người, bao gồm cả tôi.” Lâm Xung nói xong, cầm máy ảnh qua về phòng làm việc của mình.
Phòng làm việc mà Đường Ninh sắp xếp giới thiệu, anh ta đã làm rất tốt.
“Những người này, thật là, không biết rằng Đường Ninh không chỉ có giới hạn, mà còn ghi thù.”
“Những phóng viên có mặt ngày hôm nay, có lẽ…sắp gặp họa rồi.”