Đôi môi của Nhạc Yên Nhi bỏng rát.
Cô trợn tròn mắt, không dám tin mà nhìn người đàn ông bên trên mình, quên cả phản kháng.
Khi còn ở hội quán Baker, hắn đã cưỡng hôn mình một lần, giờ lại nữa? Rốt cuộc thì Dạ Đình Sâm xem mình là gì? Chờ khi Nhạc Yên Nhi hồi thần định phản ứng lại thì người đàn ông kia đã nhận ra ý định của cô, tay cô vừa giơ lên đã bị hắn túm lấy, kéo lên đỉnh đầu, tay hắn như gông cùm xiềng xích trói chặt cô.
Bị hôn mãnh liệt lại thêm không thể cử động tay, Nhạc Yên Nhi vô cùng hoảng sợ.
Còn sợ hơn cả lúc ở hội quán Baker, cô ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Nhạc Yên Nhi bất lực, cô chỉ có thể cắn mạnh vào lưỡi Dạ Đình Sâm, tranh thủ lúc hắn rời khỏi môi mình vì đau, cô kêu ầm lên:
- Dạ...
Dạ Đình Sâm...
Anh điên rồi à? Khuôn mặt Dạ Đình Sâm cách mặt cô chưa tới mười cm, thở hổn hển, nghe thấy cô nói thế, hắn cười lạnh, tự giễu nói:
- Chỉ sợ là tôi điên thật rồi.
Dạ Đình Sâm thế này quá lạ lẫm, quá điên cuồng, quá nguy hiểm, Nhạc Yên Nhi thấp thỏm lo âu.
- Chẳng phải cô muốn biết tôi có phải đồng tính luyến ái hay không à? Vậy cứ để tôi tự chứng minh cho cô thấy! Chứng minh? Chứng minh thế nào? Nhạc Yên Nhi chưa kịp hiểu rõ ý của Dạ Đình Sâm, hắn đã tiếp tục hôn.
Lần này, tay hắn không còn quy củ nữa mà giật phăng chiếc chăn đang bao quanh người cô ra, vuốt ve thân thể mềm mại của cô.
Khi nãy, lễ phục của cô đã bị cởi sạch, bây giờ cơ thể gần như bại lộ hết, bàn tay to lớn và nóng bỏng của hắn vuốt ve tới đâu thì như châm lửa tới đó, nhiệt độ nóng rực dâng lên.
Trong nụ hôn này, Nhạc Yên Nhi hiểu ra vấn đề.
Hắn muốn chiếm lấy mình! Chết tiệt, Dạ Đình Sâm không phải gay! Nhạc Yên Nhi vừa cuống vừa tức, cô không kịp nghĩ vì sao Anjoye phải lừa mình, bây giờ cô chỉ muốn phản kháng mà thôi.
Nhưng cho dù cô có cố gắng giãy giụa đến đâu thì cơ thể đàn ông rắn chắc vẫn đè nặng bên trên, sự vặn vẹo cơ thể của cô chẳng khác nào như gió lay cây, hoàn toàn vô nghĩa, ngược lại, nó còn khiến Dạ Đình Sâm điên cuồng hơn, hắn lại càng ra sức hoành hành trên cơ thể cô.
Cô nói hắn là gay, vậy hắn sẽ tự chứng minh cho cô thấy.
Lần này, Dạ Đình Sâm hoàn toàn không còn do dự, hắn muốn có được cô.
Hôm sau.
Nắng ấm dần lên, ánh nắng xuyên qua khe hở của tấm rèm dày và nặng, chiếu vào căn phòng bừa bộn.
Dường như cảm thấy ánh mắt trời chói mắt, người trên giường vô thức nhíu mày, co người vào chăn, khó chịu trở mình rồi lại mơ màng thiếp đi.
Dạ Đình Sâm đã dậy từ lâu, hắn chăm chú ngắm gương mặt say ngủ của Nhạc Yên Nhi, khi cô xoay người để lộ ra những dấu hôn chi chít trên da thịt trắng ngần, vừa nhìn thấy đã giật mình, hắn không khỏi tự trách.
Tối qua là do hắn quá phóng túng, hẳn là nên dịu dàng hơn.
Nhưng không thể hoàn toàn trách hắn được, Nhạc Yên Nhi quá hấp dẫn, vốn chỉ muốn trừng phạt nhưng chẳng ngờ thưởng thức được hương vị của cô hắn mới thấy không thể ngừng lại được, hệt như ăn được món ngon người ta sẽ cứ muốn ăn mãi.
Hắn có chướng ngại tâm lý rất nặng, ngay cả chuyên gia trị liệu tốt nhất ở nước ngoài cũng không thể chữa cho hắn, mỗi khi tới gần phụ nữ là hắn sẽ cảm thấy chán ghét, thế nhưng với Nhạc Yên Nhi hắn chỉ muốn lại gần, chỉ muốn tìm hiểu sâu hơn.
Đây chính là ma lực của em sao? Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén tóc vương bên gò má của Nhạc Yên Nhi ra sau, khuôn mặt nhỏ lộ ra, dáng ngủ yên tĩnh, da thịt trắng nõn như một đứa bé mang theo ngây thơ mê người.
Dạ Đình Sâm động lòng, hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên trán Nhạc Yên Nhi, trong mũi hắn bây giờ đều là hương vị ngọt ngào của cô, thanh đạm và thuần khiết, có một không hai.
Sau đó, hắn rón rén xuống giường, kéo kín lại rèm cửa, chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng, chỉ mong cô có thể ngon giấc.
Nhạc Yên Nhi nằm trên giường, cô ngủ say, hoàn toàn không biết tất cả mọi việc.
Dạ Đình Sâm ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi xuống nhà.
Vẫn còn sớm, quản gia Thẩm đang giao việc cho người hầu, thấy Dạ Đình Sâm đã dậy, ông ngạc nhiên, vội cúi người chào:
Buổi sáng tốt lành, thiếu gia.
Ừ.
Dạ Đình Sâm đáp lại.
- Chuẩn bị bữa sáng cẩn thận cho tôi, phải đủ chất, tối qua Yên Nhi rất mệt, cần bổ sung dinh dưỡng.
Vợ chồng tân hôn mà nói ra mấy lời như "tối qua rất mệt"...
Ngay cả người kiến thức rộng rãi như quản gia Thẩm, nghe vậy cũng không khỏi đỏ mặt.
Quản gia Thẩm khẽ húng hắng hai tiếng rồi mới bảo người hầu mau đi chuẩn bị.
- Lát nữa ăn sáng xong thì mang tất cả đồ đạc của Yên Nhi vào phòng tôi.
Nghe được lời dặn này, quản gia Thẩm vui ra mặt.
Thiếu gia và thiếu phu nhân kết hôn đã lâu mà vẫn luôn chia phòng ngủ, quản gia Thẩm vẫn thầm lo cho quan hệ của hai người.
Ông hiểu tính thiếu gia nhà mình, vừa cao ngạo vừa lạnh lùng, mặc dù IQ rất cao nhưng EQ lại đáng lo, chỉ sợ sẽ không cúi đầu trước phụ nữ.
Thiếu phu nhân thì ngại ngùng nhưng lại cứng rắn, nếu hai người có mâu thuẫn thì sẽ không có ai chịu thua, vậy biết phải làm sao.
Bây giờ thấy thiếu gia như được khai sáng, không chỉ ngủ cùng thiếu phu nhân mà còn chuyển hết đồ của cô sang phòng mình, có thể thấy được quan hệ của họ đã đến một giai đoạn mới.
Vậy là quản gia Thẩm vui vẻ đáp:
- Vâng, thiếu gia có còn dặn dò gì không? Dạ Đình Sâm như nghẹn họng, sắc mặt kỳ lạ như không thể nói thành lời.
Quản gia Thẩm nhìn hắn lớn lên, đã rất lâu rồi không thấy dáng vẻ này của hắn, ông lập tức cảm thấy tò mò với những lời mà hắn muốn nói.
Dạ Đình Sâm do dự, dường như đã hết cách, chỉ đành nói:
Nếu như tôi làm cô ấy tức giận thì phải làm gì?
Khụ khụ...
Quản gia Thẩm hoàn toàn không ngờ Dạ Đình Sâm sẽ nói ra một câu như vậy, ông giật mình đến độ sặc nước miếng, một lúc lâu sau mới hết, đáp lại:
- Thiếu gia làm thiếu phu nhân giận? Dạ Đình Sâm cứng mặt, sắc mặt không tự nhiên nhưng vẫn gật đầu.
Quản gia Thẩm có thể suy đoán từ biểu tình của Dạ Đình Sâm rằng trong chuyện này có nhiều bí ẩn, ông thăm dò:
- Không biết vì sao thiếu gia lại khiến thiếu phu nhân giận? Dạ Đình Sâm nhếch môi nhưng lần này hắn không đáp.
Hắn đâu thể nói với quản gia Thẩm là tối qua hắn đã cưỡng ép Nhạc Yên Nhi, vậy thì ông sẽ nhìn hắn thế nào.
Sáng nay, khi tỉnh dậy, ngay cả bản thân hắn cũng không tin nổi mình từ nhỏ đã luôn tỉnh táo lý trí, nhận được giáo dục cao cấp, quan trọng nhất là luôn tự chủ, là một người thừa kế không có bất cứ ham muốn gì mới có thể dẫn dắt gia tộc đi tới thời kỳ huy hoàng, điểm này hắn luôn làm tốt hơn người thường rất nhiều.
Nhưng tối qua, tự chủ mà hắn luôn kiêu ngạo đã hoàn toàn sụp đổ, hắn như lên cơn điên, cho dù cô cầu xin tha thứ hết lần này tới lần khác nhưng hắn vẫn không dừng lại, hắn tham luyến hương vị ngọt ngào của cô.
Như một tên nghiện đã tốn hết công sức để có được cây thuốc phiện hằng mong, hắn sa vào đó, không có thuốc chữa.
Truyện convert hay : Tìm Đường