Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích

quyển 1 chương 9: tấn công phòng ngự của ngươi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi nàng giúp Tống Tuyết Y lau hết máu mũi, nàng chủ động giúp hắn cởi quần áo, Tống Tuyết Y liền ngăn cản lại: “Để ta giúp Cưu Nhi tắm trước.”

Linh Cưu trừng mắt liếc xéo hắn: “Rốt cuộc ai mới là thiếu gia, ai mới là nô tỳ?” Tuy rằng, nàng không có thật lòng muốn làm nô tỳ, nhưng bản lãnh bên ngoài nàng còn làm được.

Nếu như ban đầu Linh Cưu còn có chút bài xích, sau đó trong tiếng ho khan liên tục của Tống Tuyết Y và bộ dạng chảy máu mũi đáng thương kia, một chút bài xích này đã sớm biến mất không còn thấy tăm hơi.

Hắn chỉ là thiếu niên mười ba tuổi thôi, còn nàng hiện tại chẳng qua là một cô bé bảy tuổi, tắm chung thì có sao đâu.

Rõ ràng người ta rất thuần khiết trong sáng, suy nghĩ của nàng đúng là thật tà ác.

Kiếp trước ngay cả đàn ông ở trần nàng cũng nhìn qua rồi, bây giờ chỉ xem thân thể của thiếu niên mới lớn có cái quái gì phải sợ.

Linh Cưu hoàn toàn không phát hiện trọng điểm của mình đã lệch đi rất nhiều. Đây không phải là vấn đề sợ hay không sợ mà là vấn đề nàng có đồng ý hay không.

“Cưu Nhi không phải là tỳ nữ.” Sauk hi Tống Tuyết Y cởi sạch quần áo, da dẻ tiếp xúc với không khí, trong phút chốc không khí lạnh xâm nhập vào tận xương cốt, khiến cho âm thanh của hắn mang theo run rẩy.

Linh Cưu vội vàng đem hắn kéo vào trong bể nước nóng, nàng cúi đầu xuống mới nhìn thấy giày bẩn của mình đã giẫm dơ mặt đất, liền đem giày vớ cởi ra, thuận miệng hỏi Tống Tuyết Y: “Không phải là nữ tỳ thì là gì?”

“Cưu Nhi muốn là gì?” Tống Tuyết Y hỏi ngược lại Linh Cưu, nhìn thân thể nho nhỏ của bé đang ngồi chồm hổm cạnh bể nước, chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy mềm mại dễ ôm, dễ nựng.

TRước đây tại sao hắn không phát hiện trẻ con đáng yêu như vậy? Hay là chỉ có Cưu Nhi mới đáng yêu?

Linh Cưu không chút suy nghĩ cười nói: “Tỷ tỷ.”

Tống Tuyết Y ngớ người, ngay sau đó hai đầu vai hắn run run lên, hai mắt càng híp càng nhỏ, khóe miệng càng nhếch lên cao, phát ra tiếng cười trong trẻo: “Ha ha ha…”

Trên trán Linh Cưu xuất hiện rất nhiều hắc tuyến. Quả nhiên là vậy, nàng không nên thả lỏng cảnh giác mà.

Ngoài cửa, sắc mặt của Hà Nghiên hiện lên vẻ khó tin, không nhịn được nghiêng tai lắng nghe, đem tiếng cười bên trong càng nghe càng rõ, ánh mắt càng kinh ngạc.

Tiểu cô nương kia rốt cuộc có thân phận gì? Lại có bản lĩnh kinh người như vậy, nàng cư nhiên có thể làm cho đại thiếu gia vui vẻ!

Tống Tuyết Y cười trong một lát liền vui quá hóa buồn, ho khan liên tục, may mắn thật vất vả ho khan một hồi hắn liền nhịn được, nét mặt của hắn vẫn còn tràn đầy vẻ sung sướng.

Linh Cưu đưa tay vỗ vỗ sau lưng hắn, giúp hắn thuận khí, vừa dạy dỗ: “Mặc dù ta rất thích nhìn ngươi cười, nhưng vui quá hóa buồn thì không tốt.”

Nàng thật sự rất thích nhìn bộ dạng vui vẻ của hắn, nhìn hắn cười. Tống Tuyết Y nghĩ vậy, bằng không tại sao nàng lại trêu ghẹo hắn, cũng chưa bao giờ ngăn cản hắn cười.

“Vì sao?” Hắn thốt lên. Rõ ràng là người chưa từng quen biết, mới gặp mặt nhau mấy lần, nàng luôn vì hắn suy nghĩ.

“Hử?” Linh Cưu nghi hoặc nhìn hắn, chống lại đôi mắt chứa đầy tình cảm sâu đậm của hắn, nàng liền không tránh né.

Tống Tuyết Y lắc đầu, thấy tầm mắt của bé không còn ở trên người mình nữa, nàng không hề nhìn thấy động tác của hắn, cười nói: “Cưu Nhi, ngươi thật tốt!”

“…Ta dùng chân đạp lên mặt của ngươi, cái này cũng gọi là tốt à?” Linh Cưu ngây ngốc nói, vừa dứt lời nàng liền hận không thể tát cho mình một cái.

“Tốt.” Tống Tuyết Y không chút do dự nói: “Không phải Cưu Nhi hỏi ta, Cưu Nhi là gì à?”

Linh Cưu rất thích ý nhìn hắn chuyển đề tài, nhưng tại sao lại chuyển tới cái vấn đề này chứ?

Tống Tuyết Y cười nói: “Cưu Nhi là người có một không hai.”

Linh Cưu dò xét mạch đập của hắn, nàng lần mò mạch tượng của hắn: “Có ai không phải là duy nhất đâu.”

Tống Tuyết Y lắc đầu: “Trong lòng của ta, Cưu Nhi chính là người duy nhất. Tỷ tỷ muội muội ở trong lòng ta cũng không bằng một phần của Cưu Nhi.”

Linh Cưu cười cong mặt: “Ta liền tin mấy lời này của ngươi, thật không uổng công ta thương yêu ngươi.” Vừa nói vừa thu hồi tay đang bắt mạch cho Tống Tuyết Y, ngấm ngầm tính toán trong mắt nháy mắt.

Nhìn mạch tượng nàng đoán thân thể của hắn vốn đã kém cỏi từ khi chào đời. Nhưng thân thể yếu kém từ nhỏ cũng không thể rước lấy nhiều tà linh vào cơ thể như vậy, trong chuyện này nhất định có vấn đề.

Tống Tuyết Y cười mà không nói.

Linh Cưu không biết, người hầu đi theo bên cạnh Tống Tuyết Y và Tôn Cốc Lan đều biết, chỉ cần Tống Tuyết Y nói ra thì hắn nhất định sẽ làm được. Vì vậy, hứa hẹn hắn nói ra nhất định là thật. Hôm nay hắn nói, Linh Cưu là người có một không hai ở trong lòng hắn. Như vậy, hắn liền đem nàng coi là báu vật vô giá, so với tỷ muội còn quan trọng hơn gấp trăm lần.

TRong lúc đang suy nghĩ, Linh Cưu cảm thấy có người đang đưa tay hướng về phía cô, nàng tính né tránh theo bản năng, lại nhớ tới chỉ có nàng và Tống Tuyết Y ở trong phòng, nàng liền cố gắng dừng lại động tác né tránh. Sau đó, nàng cảm thấy eo nhỏ bị người ta ôm, bỗng chốc liền rơi vào nước ấm.

Khi Linh Cưu còn đang ngây người, xiêm y còn sót lại trên người đều bị Tống Tuyết Y lột sạch. Tới khi tóc của mình bị người cọ xát, vẻ mặt nàng liền囧, nhìn Tống Tuyết Y: “Ngươi…”

“Đứng ở trên bờ sẽ bị lạnh.” Tống Tuyết Y nhẹ giọng dỗ dành, cẩn thận dùng Hương Cao () gội đầu cho nàng.

() Như dầu gội đầu ấy.

“…” Thật thoải mái! Linh Cưu chuẩn bị ngăn cản hành động của hắn, liền cảm thấy đầu nhỏ của mình bị một bàn tay vuốt ve vô cùng thoải mái, mùi thuốc nhàn nhạt bay vào mũi nàng, trong nháy mắt tính tình lười biếng của nàng lại nổi lên. Thôi, thôi, hưởng thụ một chút cũng được, chuyền sau này để sau này nói.

Tống Tuyết Y mím môi cười, nhìn bé yêu ngồi ở trong lòng mình híp híp mắt, dáng vẻ lười biếng lại vừa hưởng thụ y như một con mèo nhỏ, thật là đáng yêu. Hắn cười nói: “Nói cái gì là tỳ nữ, rõ ràng chính là tính cách thích hưởng thụ, chỗ nào hầu hạ người khác.”

“Ừ?” Giọng mũi lành lạnh mềm mại vang lên.

Tống Tuyết Y lừa dối nói: “Không có gì, thoải mái không?”

“Ừ!” Thật là thoải mái… Nhân viên làm tóc của tiệm nào có kỹ thuật tốt như vậy hửm?

Ách! Ta xỉu!

Đột nhiên, Linh Cưu trợn to hai mắt. Thấy gương mặt xinh trai của Tống Tuyết Y, rồi nhìn cảnh vật xung quanh, phát hiện nàng đã không còn ở trong bể tắm nữa, hiện tại nàng đang ở trên giường đệm.

“Dùng Hương Cao để tắm rửa có thể an thần, lúc này Cưu Nhi mới ngủ gà ngủ gật.” Tống Tuyết Y giải thích nghi vấn của nàng.

Linh Cưu nghe vậy mới đem tầm nhìn từ trên người Tống Tuyết Y thu về, phát hiện hắn đang cầm một bộ xiêm y có vẻ hơi rộng khoác lên người nàng.

Lúc này nàng mới nhìn rõ trạng thái của mình, khuôn mặt bỏ bừng lên.

Con bà nó! Nàng cư nhiên trần truồng như nhộng! Đã vậy còn đứng ở trước mặt người khác!!!

Tống Tuyết Y phát hiện vẻ mặt khác thường của nàng, suy nghĩ một lúc liền hiểu, cười: “Cưu Nhi mắc cỡ à?”

“Xấu hổ cái em gái nhà ngươi!!!!!!!!!!!!!!” Linh Cưu thẫn thờ nói, giật bạch y từ trên tay hắn mặc vào, mắt thấy quần áo dài hơn cánh tay và chân của mình, nàng nghẹn! ==’’’

Tống Tuyết Y liền lấy áo khoác màu xanh lam choàng lên người nàng, nói: “Cưu Nhi rất quan tâm đến em gái của ta à?”

“…Ta sai rồi! Em gái nhà ngươi vô tội xiết bao!!” Linh Cưu đưa tay lên, thọt tay vào cái áo hắn đưa tới.

Động tác của Tống Tuyết Y hơi ngừng lại, nhỏ giọng nói: “Ta hi vọng Cưu Nhi chỉ quan tâm một mình ta.”

Linh Cưu kinh ngạc ngước mắt, lại nghe Tống Tuyết Y nói: “Ít nhất trong thời gian ở bên cạnh ta, chỉ quan tâm một mình ta, không nên đem ánh mắt và tình cảm để ở trên người kẻ khác.”

“Ngươi cho là trên đời này có bao nhiêu người giống ngươi?” Linh Cưu nhịn không được đưa tay nâng mặt của Tống Tuyết Y lên, nét mặt của người này không có một chút khổ sở, so với người bi thương còn khiến người ta lo lắng hơn, dùng ánh mắt và ánh mắt điềm tĩnh an hòa cầu xin, không có một chút áp bách và uy hiếp.

“Vậy ngươi cho rằng ta là thánh mẫu sao, gặp ai cũng đồng tình đồng cảm à?”

Ánh mắt Tống Tuyết Y lóe hào quang, không nói gì.

Thình lình, Linh Cưu nghiêm túc nói: “Tống Tuyết Y, ta cũng không phải người tốt gì cho cam, thật sự đó.”

“Thế thì ta xem như ngươi đã đáp ứng rồi.” Tống Tuyết Y cười nói, lại duỗi tay đem người ở trên giường ôm vào lòng.

Linh Cưu phát hiện mình hình như bị người ta gài hố, đạp đạp chân, nàng cũng cảm giác được nhịp bước của Tống Tuyết Y hơi dừng lại: “Muốn đá người à?”

“Ta cảm thấy ta đã nhìn lầm ngươi.” Linh Cưu không biết nói gì.

Tống Tuyết Y cười khẽ: “Cưu Nhi, ta cũng không phải người tốt gì cho cam, thật sự đó.”

Linh Cưu chẳng nói đúng sai.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio