Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

chương 191: quyết đấu cuối cùng!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit & Beta: Spum-chan

Trên đời này có rất nhiều người xui xẻo, nhưng xui xẻo đến mức như Chu Giác, cũng xem như hiếm thấy.

Đương nhiên, nếu để ám vệ giải thích, vậy thì sẽ lại quy công cho Thẩm tiểu thụ — tóm lại chỉ cần có phu nhân ở đây, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Bởi vì nam tử mặc hắc bào bày trận trong thôn hoang này, lại chính là Ngũ Quỷ lão đạo đã biến mất từ hai mươi năm trước, trước đây toàn giang hồ liên hợp lại cũng không tìm ra lão, ai ngờ đánh bậy đánh bạ lại gặp được lão ở đây.

“Rùa đen lão đạo?” Thẩm Thiên Lăng bị danh hào này làm chấn động, đại thúc ngươi thật ngây thơ.

(Ngũ quỷ五鬼 [wǔguǐ] đọc giống với Ô quy乌龟 [wūguī] – rùa đen)

“Năm đó lão làm nhiều việc ác, còn tưởng là không chịu nổi áp lực nên nhảy xuống biển tự sát rồi chứ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đúng là vẫn đánh giá cao độ dày da mặt của ngươi rồi.”

Ngũ Quỷ lão đạo tỏ vẻ khinh thường, hiển nhiên cũng khá cứng đầu.

Trên thực tế, lão chính là tên có cốt khí nhất trong cả đám phản quân ở đây.

“Mê trận trong Tuyết Nguyên cũng là do ngươi bày ra?” Diệp Cẩn hỏi.

Ngũ Quỷ lão đạo cười lạnh một tiếng, không thèm trả lời, vô cùng cao ngạo.

Ngay sau đó, lão liền bị Diệp Cẩn đè ra đánh cho một trận.

Thẩm Thiên Lăng:……

“Ngươi !” Trên mặt Ngũ Quỷ lão đạo dính đầy đất, hiển nhiên rất tức giận.

“Ta làm sao?” Diệp Cẩn xắn lên tay áo, hai mắt trừng to, “Có ý kiến gì? !”

Ngực của Ngũ Quỷ lão đạo phập phồng kịch liệt, “Ngươi biết ta là ai không? !”

Diệp Cẩn dứt khoát lưu loát nói, “Không biết !”

Thẩm Thiên Lăng suýt nữa bật cười.

Ngũ Quỷ lão đạo tức ngực, hơn hai mươi năm trước, lão ta trên giang hồ cũng được xem là uy danh hiển hách, dù là môn phái nào, nhìn thấy lão cũng phải nể mặt mấy phần. Ai sẽ ngờ đến hôm nay, lại bị một người trẻ tuổi nhục nhã như thế.

Từ khi bị chính đạo liên hợp thanh trừ năm xưa, nội lực của lão đã bị tổn hao rất nhiều, nên luôn trốn trên hải đảo dưỡng thương. Một năm trước không biết Chu Giác từ đâu nghe được tin tức này, lại tự mình tới cửa rào đón, còn hứa sẽ báo đáp hậu hĩnh cho lão, nên lão mới theo đến Đông Bắc, lão cũng không biết rõ võ lâm Trung Nguyên đã thay đổi ra sao, đối với đám người danh chấn giang hồ như Tần Thiếu Vũ, lão cũng chỉ cho là đám hậu bối chỉ có hư danh, không mấy để trong lòng.

Chỉ là dù thế nào cũng không ngờ được, cuối cùng lại vì vậy mà chịu thiệt.

“Xem ra là không chịu nói rồi.” Diệp Cẩn vỗ vỗ tay đứng lên, “Làm thịt đi.”

“Ngươi đang uy hiếp ta?” Vẻ mặt Ngũ Quỷ lão đạo lạnh nhạt.

“Ta uy hiếp ngươi?” Diệp Cẩn khinh thường, “Mơ đẹp thật.”

Ngũ Quỷ lão đạo:……

Tần Thiếu Vũ rút kiếm ra khỏi vỏ, thuận tay kề ngay cổ lão. Xích Ảnh kiếm như cảm nhận được hương vị máu tươi sắp đến, hưng phấn đến mức cả thân kiếm đều run lên, lắng tai nghe còn có cả tiếng ong ong phát ra.

“Giết ta, các ngươi cũng đừng mong ra khỏi được Tuyết Nguyên!” Không ai muốn khi không chịu chết, Ngũ Quỷ lão đạo cũng không ngoại lệ.

“Cái này cũng đã gián tiếp thừa nhận ngươi chính là người bày trận.” Diệp Cẩn nói, “Trận khói mê trong thung lũng, chắc cũng là do ngươi gây ra.”

Ngũ Quỷ lão đạo cười dữ tợn, “Thì sao?”

“Đúng là ngươi rồi.” Diệp Cẩn bĩu môi nhìn Tần Thiếu Vũ, “Ra tay đi.”

“Ngươi chắc chứ?” Tần Thiếu Vũ nói, “Nếu giết rồi, tướng sĩ trúng độc trong trận khói mê phải làm sao đây.”

Hắn vừa dứt lời, vẻ mặt của Ngũ Quỷ lão đạo cũng càng thêm kiêu ngạo, ngay cả Thẩm tiểu thụ nhìn thấy cũng nhịn không được muốn đánh người.

“Sợ cái gì, dù sao cũng lấy được thứ này rồi.” Diệp Cẩn lấy một đóa hoa từ trong túi ra, “Ta nhất định có thể chữa hết cho mọi người. Lão đạo này từ hai mươi năm trước đã đáng chết rồi, cũng không cần giữ mạng ông ta lại, giết đi cho sạch sẽ.”

“Chỉ sợ không đơn giản như vậy.” Ngũ Quỷ lão đạo cười lạnh, “Cho dù có lấy được Tuyết thược dược, muốn làm thành thuốc giải cũng không phải chuyện dễ!”

“Thì ra đây đúng là thuốc giải a.” Diệp Cẩn cất hoa về chỗ cũ.

“……” Ngũ Quỷ lão đạo trợn to hai mắt.

“Hồi nãy còn chưa chắc chắn, chúng ta lừa ngươi thôi.” Thẩm tiểu thụ ở bên cạnh nhắc nhở, đúng là vô cùng tri kỷ.

Ngũ Quỷ lão đạo phun ra một ngụm máu, hiển nhiên bị tức muốn chết rồi.

“Cái nên hỏi đã hỏi xong rồi, để ngươi sống tiếp cũng không có ích lợi gì.” Diệp Cẩn nói, “Cách chế thuốc giải như thế nào, ngươi có nói hay không, ông đây cũng có thể tìm ra cách. Còn về mê trận trong Tuyết Nguyên, nếu ngươi không muốn nói, vậy cũng chẳng ai cần, huống hồ không chừng làm thịt ngươi rồi, trận pháp sẽ tự động phá giải, cũng có thể bớt việc.”

“Vậy các ngươi cứ giết ta đi!” Ngũ Quỷ lão đạo cứng cổ nói.

Tần Thiếu Vũ giơ tay đánh ra một chưởng, khóe miệng Ngũ Quỷ lão đạo tràn ra một dòng máu tươi, cả người mềm nhũn ập xuống, không nhìn ra là chết hay hôn mê.

“Các ngươi, ai biết làm cách nào để đi ra ngoài?” Diệp Cẩn hỏi.

Sắc mặt của đám phản quân đều trắng bệch, hiển nhiên chưa bao giờ thấy qua danh môn chính phái nào như vậy, thẩm vấn mà còn vừa lừa vừa gạt thì cũng thôi đi, đến giờ làm sao ra khỏi Tuyết Nguyên cũng chưa biết mà đã đánh người ta chết tươi rồi là thế nào?!!!!

“Chúng ta thật sự không biết mà.” Trong đám phản quân có người lớn gan, run cầm cập nói, “Luôn là Ngũ Quỷ dẫn đường, bọn ta chỉ đi theo sau lão thôi, trên đường đi vòng không ít lần mới tới được đây, trước kia bọn ta chưa từng tới chỗ này.”

“Đi vòng?” Diệp Cẩn sờ sờ cằm.

“Đúng vậy.” Phản quân gật đầu như giã tỏi.

“Còn nhớ được cái gì thì nói ra hết.” Diệp Cẩn nói, “Chắc các ngươi cũng chưa làm ra chuyện thương thiên hại lý gì đâu, nếu thành thật phối hợp, bọn ta có thể chừa một mạng cho các ngươi.”

Đám phản quân nơm nớp lo sợ nửa ngày, chính vì chờ một câu này thôi, sau khi nghe Diệp Cẩn nói có thể tha mạng cho mình, thoáng chốc ai nấy cũng thở phào một hơi, vì thế đều cố gắng vắt hết óc nhớ lại, sợ sẽ nói sót một chi tiết nào đó.

“Không dùng la bàn?” Diệp Cẩn như có chút đăm chiêu.

“Đúng vậy.” Phản quân nói, “Trước lúc xuất phát còn có người cố ý hỏi Ngũ Quỷ, lão lại nói không cần mang theo.”

“Còn có gì khác thường không?” Diệp Cẩn hỏi tiếp.

“Lúc gấp rút tới đây, từng ngừng lại một ngày.” Phản quân nói, “Ngày đó không có gió tuyết lớn, chỉ là thời tiết có hơi âm u, theo lý mà nói hẳn là không đến mức phải dừng lại mới đúng.”

“Cần nhờ mặt trời để tìm đường, trời âm u tất nhiên không thể đi tiếp.” Diệp Cẩn nhếch khóe miệng, nhìn Tần Thiếu Vũ, “Thử một phen?”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, huýt sáo một tiếng, Đạp Tuyết Bạch và Lục Thông Ngọc vẫn quanh quẩn ngoài thôn lập tức nhanh chóng phóng tới. Diệp Cẩn trói Ngũ Quỷ lão đạo lại rồi ném lên ngựa, Tần Thiếu Vũ cũng ôm Thẩm Thiên Lăng xoay người lên ngựa. Phản quân nhìn thấy tình hình này thì ngơ ngác nhìn nhau, cứ vậy mà đi sao?

“Tần cung chủ.” Trong phản quân có người hỏi thử, “Bọn ta……”

“Trong thôn có còn lương thực không?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Có.” Phản quân gật đầu.

“Nếu có thể xông ra Tuyết Nguyên, vậy thì tự mình tìm đường, nếu có bản lĩnh chạy đến đại doanh Sở quân, tự nhiên sẽ có người dẫn các ngươi tới gặp ta.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nếu không xông ra được, vậy cứ trốn ở trong này, không chừng Chu Giác sẽ đến đón các ngươi về.”

“Xin Tần cung chủ dẫn chúng ta ra ngoài đi.” Phản quân ào ào quỳ xuống. Với tình hình hôm nay, cho dù có thể trở về địa cung, chỉ sợ cũng chỉ còn đường chết, huống chi ngay cả Ngũ Quỷ lão đạo cũng không ở đây, bốn phía là truyến trắng mênh mông vô bờ, lại có thêm mê trận quấy nhiễu, sao có thể đi ra đây?

“Xác định hướng mặt trời mọc mỗi sáng, sau đó đi thẳng về phía Nam.” Diệp Cẩn nói, “Trong Tuyết Nguyên sẽ có hiện tượng mặt trời giả, ngoại trừ sáng sớm, những lúc khác thì nhìn thấy mặt trời ở đâu, cũng không được rối rắm, cứ như vậy nhất định có thể ra ngoài.”

(Xem thêm về hiện tượng mặt trời giả ở đây)

“Tần cung chủ –” Đám phản quân kia còn định nói gì đó, nhưng Đạp Tuyết Bạch đã ngửa mặt lên trời hí dài một tiếng, lao vút ra ngoài, Lục Thông Ngọc theo sát phía sau, chẳng bao lâu đã biến mất ở cửa thôn.

“Đây là lần đầu tiên nhìn thấy tù binh như vậy.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Khóc lóc đòi chúng ta dẫn bọn họ về.”

“Chỉ đơn giản là hạng người sợ chết mà thôi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chút khó khăn còn không chịu nổi, đừng nói chi đến đánh nhau.” Kỳ thật nếu đổi thành bình thường, dẫn theo bọn họ ra ngoài cũng không phải không thể, có khi còn hỏi ra được vài thứ. Nhưng nay mấy trăm tướng sĩ trong đội tiên phong còn đang hôn mê, so sánh hai bên, bên nào quan trọng hơn vừa nhìn là biết.

“Liên Thành thiếu chủ làm sao đây?” Thẩm Thiên Lăng hỏi, “Hắn còn đang ở trong Tuyết Nguyên đó.”

“Yên tâm đi, có sói tuyết ở đó, hắn sẽ không lạc đường đâu.” Tần Thiếu Vũ nói, “Mê trận trong Tuyết Nguyên không phải chỉ mới được bày bố, chắc cũng không phải nhằm vào chúng ta, chỉ là trùng hợp gặp phải mà thôi. Lúc đến nếu không có sói tuyết dẫn đường, chỉ bằng chúng ta tự mình đi, phỏng chừng sẽ không thuận lợi tìm thấy Tuyết thược dược như thế.”

Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, rúc mặt vào trong áo choàng.

Trong Tuyết Nguyên mênh mông, hai con tuyệt thế lương câu lao vút trên đường dài, tốc độ như sét đánh sấm chớp. Vài ngày sau, Thẩm Thiên Lăng phát hiện lời tẩu tử nhà y nói rất đúng, ngoại trừ sáng sớm, phương vị của mặt trời trong Tuyết Nguyên sẽ tường xuyên xuất hiện phản chiếu, mà la bàn không biết có phải bị từ trường gì quấy nhiễu hay không mà cũng xuất hiện hiện tưởng rối loạn giữa Nam Bắc, khó trách lúc trước bọn họ lại đi nhầm hướng.

Buổi chiều ngày thứ năm, ở tiền phương rốt cuộc xuất hiện khói bếp lượn lờ quen thuộc, còn có một bóng dáng quen thuộc.

“Đại ca?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, sao hắn lại xuất hiện ở đây.

Diệp Cẩn cũng có chút khó hiểu, xoay người xuống ngựa, nhưng không đợi y lên tiếng, Thẩm Thiên Phong đã chạy đến, nhanh chóng ôm người vào trong lòng.

Thẩm tiểu thụ chậc chậc, cảnh tượng người hữu tình gặp lại nhau thật sự rất cảm động.

“Làm sao vậy?” Diệp Cẩn vỗ vỗ lưng hắn.

“Ngươi nói xem.” Giọng của Thẩm Thiên Phong có hơi khàn khàn, “Sáng nay Liên Thành thiếu chủ trở về, nói các ngươi vốn nên về từ bốn ngày trước mới phải. Hiện giờ Thiên Phàm đang điểm binh, chuẩn bị giết vào Tuyết Nguyên tìm người.”

Diệp Cẩn:……

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Thiên Phong áp tay lên hai má bị gió thổi hồng của y.

“Có thu hoạch.” Diệp Cẩn chỉ chỉ Lục Thông Ngọc ở phía sau, “Trong Tuyết Nguyên có mê trận, may mà đại quân không tiếp tục đi vào. Ngoại trừ chuyện đó, chúng ta còn tìm thấy Ngũ Quỷ lão đạo.”

“Ngũ Quỷ lão đạo?” Thẩm Thiên Phong ngạc nhiên, “Người đã mất tích từ hai mươi năm trước?”

“Ừ.” Diệp Cẩn gật đầu, “Tìm thấy trong một thôn hoang, bị Thiếu Vũ đánh ngất.”

Lục Thông Ngọc cõng lão cả một đường dài, đã bực mình hồi lâu, vất vả lắm mới đến nơi, nó liền lắc người quăng lão xuống dưới, đến bên cạnh Thẩm Thiên Phong cầu an ủi.

“Đại ca.” Hai người Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ cũng đi tới.

“Đi về trước đi.” Thẩm Thiên Phong xoa xoa đầu y, “Trễ chút nữa chắc đại quân đã khởi hành rồi.”

“Chúng ta làm sao mà có chuyện được chứ.” Diệp cốc chủ vẫn là tiểu ngạo kiều không hề thay đổi.

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, tính tình người này a……

Trong đại doanh Sở quân đã sớm huyên náo ồn ào, giờ nghe đoàn người của Tần Thiếu Vũ đã trở về, ai cũng có thể thở phào một hơi. Diệp Cẩn cũng không giải thích nhiều với mọi người, vội vàng rửa mặt rồi đi phối thuốc. Thẩm Thiên Phàm nghe kể lại chuyện mê trận trong Tuyết Nguyên xong, cũng thầm thấy có chút may mắn. Theo những gì đám phản quân kia nói lúc trước, thì Chu Giác vốn định bày thêm nhiều mê trận trong Tuyết Nguyên, chỉ tiếc hắn không được may mắn lắm, vừa làm được một cái đã bị phá vỡ, đúng là không thể xui xẻo hơn được nữa.

Sau khi ám vệ nghe xong, ai nấy đều lén lút ưỡn ngực kiêu ngạo, thật không hổ là phu nhân nhà ta, lạc đường mà cũng có thể phá nát âm mưu của phản quân, rất đáng để mọi người được sờ tay chia may mắn.

“Còn có một chuyện cần nói.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Chúng ta tìm thấy suối nước nóng dưới lòng đất.”

“Thật sao?” Thẩm Thiên Lăng giật mình.

Thẩm Thiên Phàm gật đầu, “Mộ vương tìm thấy, nghe nói hắn thấy trong khe núi có một con thỏ tuyết, vì thế liền vui vẻ nhảy xuống bắt, ai ngờ đánh bậy đánh bạ lại tìm đến được chỗ mấy hồ nước.”

Thẩm Thiên Lăng:……

Vua của một nước nhảy xuống khe núi bắt thỏ…… sẽ mất nước đó……

“Vậy tiếp theo có kế hoạch gì không?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Hiện giờ Sở quân đang đào đường thoát nước.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Hơn một tháng nữa là có thể đào thông, dẫn suối nước nóng chảy vào địa cung.”

Đao Hồn nói, “Đại quân từ nơi này đi tới vị trí chủ điện của địa cung, nhanh nhất cũng phải hai mươi ngày. Tuy còn chưa biết cửa vào của chủ điện ở đâu, nhưng cũng không cần phải tìm nữa, suối nước ngược dòng, nhất định sẽ khiến Chu Giác tự mình xuất hiện.”

“Vậy thì đừng kéo dài nữa.” Tần Thiếu Vũ nói, “Tránh lại xảy ra sơ sót.”

Thẩm Thiên Phàm gật đầu, cùng mọi người bàn bạc bước kế hoạch tiếp theo. Quyết định để Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn ở lại doanh, những người khác thì dẫn quân khởi hành đến khu vực của chủ điện trước, đợi đến khi suối nước chảy ngược khiến phản quân tháo chạy thì cũng tiện để một lưới bắt hết.

Đến chiều, thị vệ đi đến bẩm báo, nói Ngũ Quỷ lão đạo đã tỉnh, đang la lối đòi ăn cơm.

“Bị đói sao.” Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nói, “Lúc đại quân xuất phát lương thảo quan trọng tới mức nào, làm gì còn có thứ cho lão ta ăn.”

Thẩm tiểu thụ yên lặng khen nam nhân nhà y một câu, nói rất hay !

Vì thế Ngũ Quỷ lão đạo kiêu ngạo nửa ngày, cuối cùng chỉ có được nửa cái màn thầu và một chén nước ấm.

Ngũ Quỷ lão đạo cũng không thèm nhìn tới, phất tay một cái liền ném ra ngoài, hiển nhiên cực kỳ khinh thường.

Màn thầu lăn lông lốc trên mặt đất, Thẩm Thiên Phong khom lưng nhặt lên, ánh mắt băng lãnh.

“Ngươi chính là Thẩm Thiên Phong?” Ngũ Quỷ lão đạo đánh giá hắn từ trên xuống dưới. Tuy mấy năm gần đây lão chưa từng bước vào võ lâm Trung Nguyên, nhưng cũng xem qua không ít tranh vẽ, bởi vậy liếc mắt một cái liền nhận ra ngay.

“Nếu ta là ngươi, thì sẽ ăn cái màn thầu này.” Thẩm Thiên Phong nói, “Bởi vì nếu không ăn, vậy thì chỉ có bị đói.”

Ngũ Quỷ lão đạo cười lạnh, “Từ thôn hoang đem ta đến đại doanh Sở quân này, chỉ vì để ta đói chết sao? Bớt sàm ngôn đi, mau chuẩn bị chút đồ nhắm rượu đến đây.”

“Đem ngươi tới đây, là vì Tiểu Cẩn làm người cẩn thận.” Thẩm Thiên Phong đứng ở trước mặt lão, “Hắn tuy có nắm chắc, nhưng không thể hoàn toàn xác định có thể tìm được thuốc giải của khói mê, cho nên mới đem ngươi về đây. Nhưng giờ xem ra, hắn là lo lắng nhiều rồi, không bằng cứ một đao làm thịt ngươi cho gọn.”

Ngũ Quỷ lão đạo cuồng vọng nói, “Chỉ sợ ngươi không nỡ thôi, tác dụng của ta, không chỉ có giải độc.”

“Cái này thì sai rồi, tác dụng duy nhất của ngươi chính là giải độc, nhưng hiện giờ tác dụng này cũng không còn quan trọng, bởi vì Tiểu Cẩn đã tìm được thuốc giải của khói mê.” Thẩm Thiên Phong nói, “Hoặc là nói vốn không cần chế thuốc, Tuyết thược dược vốn có thể giải độc, chọn ba năm đóa hoa mới hái ăn vào xong, hiện giờ tướng sĩ đội tiên phong đã tỉnh táo hơn phân nửa.”

Ngũ Quỷ lão đạo nghe vậy, sắc mặt lập tức có hơi trắng bệch.

“Về phần ngươi còn có tác dụng gì hay không, không ai cảm thấy hứng thú.” Giọng điệu Thẩm Thiên Phong băng lãnh, “Nói ngược lại, cho dù ngươi có thật lòng muốn đầu hàng, nhưng với vô số chuyện xấu trước kia ngươi làm ra, những gì ngươi nói cũng sẽ chẳng ai tin. Tùy tiện chọn ra một người trong tướng sĩ Đại Sở ta cũng đáng giá hơn chủ tử nhà ngươi nhiều, ta sẽ không dùng bọn họ để mạo hiểm chỉ vì nghiệm chứng lời ngươi nói là thật hay giả.”

Môi Ngũ Quỷ lão đạo giật giật, nhưng cũng không nói câu nào, đáy lòng có chút hoảng sợ.

Nói thẳng ra, lão vẫn luôn cảm thấy mình chính là người thân cận nhất bên cạnh Chu Giác, nếu Sở quân muốn tấn công phản quân, không thể không muốn lấy được tin tức từ miệng mình, mà Diệp Cẩn hao tâm tổn trí đem lão từ thôn hoang tới đây, cũng vừa lúc chứng mình điểm này, cho nên vừa rồi mới kiêu ngạo ương ngạnh như thế, nhưng vạn vạn không nghĩ tới là, ở trong mắt Thẩm Thiên Phong, mình lại chẳng có chút giá trị nào.

“Người tới!” Thẩm Thiên Phong nói.

“Đại thiếu gia.” Vài ám vệ lần lượt đi vào.

“Tìm hai người, bí mật áp giải lão ta về Sở quốc, tạm thời giao cho Vô Tuyết Môn chủ.” Thẩm Thiên Phong nói, “Nếu chết giữa đường, thì cứ chôn ngay tại chỗ là được.”

“Dạ!” Ám vệ lĩnh mệnh, tìm sợi dây thừng trói lão lại rồi kéo ra ngoài. Ngũ Quỷ lão đạo còn muốn nói gì đó, nhưng Thẩm Thiên Phong đã xoay người đi rồi, chẳng chừa cho lão một cơ hội nhỏ nhoi.

(Bình thường anh rất dễ nói chuyện nhưng đụng tới vợ anh là anh xử đẹp ngay và luôn =v=~)

Ám vệ quăng người lên lưng ngựa, thu dọn hành lý phóng nhanh ra khỏi quân doanh, đi thẳng về phía Nam.

Vật biểu tượng giang hồ vốn đang luyện võ so chiêu với binh lính từ xa nhìn thấy, đều cảm thấy rất kinh ngạc, vì thế đồng loạt vây lại, hỏi thăm tiểu đồng bọn Nhật Nguyệt Sơn Trang xem hai người kia đi làm gì vậy, kết quả tất hiên không có được đáp án, vì thế trong lòng rất buồn bực.

Sao có thể như vậy chứ, thái độ chẳng thân thiết gì hết.

Nếu còn tiếp tục như vậy, sao có thể tạo dựng một giang hồ hòa đồng được chứ.

Chẳng suy nghĩ cho Thẩm minh chủ chút nào, đúng là khiến người sốt ruột.

“Tiểu Cẩn.” Xử lý xong mọi chuyện, sắc trời cũng đã gần chạng vạng, Thẩm Thiên Phong đi vào doanh trướng, chỉ thấy Diệp Cẩn đang nằm sấp trên bàn ngủ gục.

“Cũng không sợ cảm lạnh.” Thẩm Thiên Phong bế y lên.

“Giờ nào rồi?” Diệp Cẩn mơ mơ màng màng hỏi.

“Sắp ăn cơm chiều.” Thẩm Thiên Phong lắc lắc y, “Đi ăn vài thứ rồi ngủ tiếp.”

“Ta đến y trướng xem đã.” Diệp Cẩn ngáp dài đứng lên.

“Ta đã xem qua rồi, mọi người đều đã tỉnh, sức khỏe cũng không có gì đáng lo.” Thẩm Thiên Phong giữ chặt y lại, “Ngược lại là ngươi đó, trên mặt chẳng có chút máu.”

“Không sao là tốt rồi.” Diệp Cẩn đi đến bên giường, “Ta ngủ thêm một lát.”

Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ, “Còn chưa ăn cơm mà.”

“Không ăn.” Diệp Cẩn chui vào ổ chăn, kéo chăn che đầu.

Thẩm Thiên Phong thầm thở dài, bảo nhà bếp đưa tới một ít món canh, mạnh mẽ ôm người ra đút hết một chén, rồi nhìn y súc miệng xong mới cho về ổ chăn.

Lo lắng nhiều ngày như vậy, vất vả lắm mới giải được độc của khói mê, Diệp Cẩn chỉ cảm thấy dây thần kinh buộc chặt rốt cuộc cũng thả lỏng, thay vào đó là mệt mỏi phủ trời che đất ùa tới, cả mắt cũng không muốn mở, tất nhiên cũng chẳng còn lòng dạ nào mà ngạo kiều nửa, vậy nên lúc bị lay tỉnh cũng không tức giận, chỉ bất mãn hừ hừ vài tiếng, rồi ngoan ngoãn ăn hết một chén cơm, rất nhanh đã lại tiến vào mộng đẹp.

Tuy lúc trước bị trúng độc, nhưng dù sao trong đội tiên phong cũng toàn là hán tử xốc vác, ngày xưa đều đã quen dãi nắng dầm mưa, bởi vậy sau khi uống thuốc giải xong, chẳng được mấy ngày đã khôi phục sức khỏe. Thẩm Thiên Phàm cũng theo đó hạ lệnh, ba ngày sau đại quân chính thức khởi hành.

Mà trong ba ngày này, đại quân cũng không nhàn rỗi, một nhóm người viết giấy, một nhóm khác bọc sáp, khí thế ngất trời làm đến hơn cả ngàn viên thuốc sáp. Trong mỗi viên thuốc sáp đều có một tờ giấy nhỏ, đại ý sơ lược như sau — tuy rằng các ngươi nhất thời ngu muội gia nhập phản quân, nhưng Sở hoàng có lòng nhân hậu, cho nên nếu không phản kháng mà ngoan ngoãn đầu hàng, thì có thể tha cho các ngươi tội chết, hơn nữa nếu ai bắt được Chu Giác, còn có thể lĩnh được ngàn lượng hoàng kim, cực kỳ có lời.

Thẩm Thiên Lăng vẫy vẫy cổ tay bị mỏi, cười tủm tỉm nói, “Chu Giác nhìn thấy không chừng sẽ tức chết.”

“Ừ.” Tần Thiếu Vũ giúp y xoa bóp tay, “Đừng viết nữa, cũng đủ rồi.”

“Mong là sẽ có tác dụng.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Bằng không rất có lỗi vì khiến mọi người phải sống trong cảnh tối lửa tắt đèn.” Gần đây khi trời tối không có ai thắp nến, toàn tiết kiệm để làm thành thuốc sáp.

“Tối lửa tắt đèn cũng không tệ.” Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm.

Thẩm tiểu thụ ghét bỏ nhìn hắn, “Hạ lưu !” Thừa dịp trời tối liền sờ mông người khác, đáng khinh lắm biết không!

“Ta chưa nói gì hết nha.” Tần Thiếu Vũ bật cười, “Rõ ràng là do Lăng nhi nghĩ nhiều.”

Thẩm tiểu thụ đá đá hắn, lười so đo.

“A Hoàng viết chữ thật đẹp.” Bên phía khác, Mộ Hàn Dạ đang tán thán.

Hoàng Đại Tiên thổi khô vết mực, thuận tay dán lên trán Mộ Hàn Dạ.

Thất Tuyệt Vương cảm khái, “Gần đây đúng là càng ngày càng ngỗ nghịch.”

“Cho nên?” Hoàng Đại Tiên nhìn hắn.

Mộ Hàn Dạ bình tĩnh nói, “Bổn vương tất nhiên rất vui mừng.”

“Số lượng chắc cũng đủ rồi.” Hoàng Đại Tiên buông bút, “Đi thôi, đưa qua bôi sáp đi.”

“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ từ phía sau ôm lấy hắn.

“Lại làm sao vậy?” Hoàng Đại Tiên bất đắc dĩ, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay hắn, “Đừng lộn xộn.”

“Chiến tranh rất nhanh có thể kết thúc.” Mộ Hàn Dạ nói, “Ngươi dẫn ta đến Giang Nam được không?”

“Đến Giang Nam làm gì?” Hoàng Đại Tiên khó hiểu, “Ngươi muốn đến Nhật Nguyệt Sơn Trang sao?”

“Ta muốn đến quê của A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ nói.

Hoàng Đại Tiên ngẩn người, nói, “Ngay cả chính ta cũng chưa bao giờ đi qua.”

“Vậy vừa lúc, hai chúng ta cùng đi.” Mộ Hàn Dạ ghé vào tai hắn cọ cọ, “Ta muốn đi.”

“Chỉ là một thôn xóm bình thường thôi mà.” Hoàng Đại Tiên nói.

“Ừ.” Mộ Hàn Dạ càng ôm hắn chặt hơn, “Nhưng ta vẫn muốn đi.”

Hoàng Đại Tiên có hơi buồn cười, quay đầu nhìn hắn.

Hai mắt Mộ Hàn Dạ sáng long lanh.

Trên đời này, chỉ sợ không tìm được Hoàng đế nào bốc đồng như vậy nhỉ…… Hoàng Đại Tiên đưa tay xoa xoa sườn mặt hắn, “Được, đánh xong trận này, chúng ta sẽ cùng đến Giang Nam.”

Mộ Hàn Dạ kề trán mình vào trán hắn, đáy mắt cô đọng ý cười dịu dàng.

Màn đêm trong Tuyết Nguyên rất tĩnh lặng, tinh tú lấp lánh đầy trời. Cực quang nơi chân trời cực phập phồng như hỏa diễm, cuối cùng dần dần nấp vào trong ánh mặt trời. Sương mù sáng sớm bị gió nhẹ thổi tan, tiếng kèn vút lên cao, vang vọng mỗi một góc trong đại doanh Sở quân.

Thẩm Thiên Phàm mặc chiến giáp màu bạc trên người, cầm trường thương giục ngựa đứng phía trước thiên quân vạn mã, trong mắt ngập tràn ánh nắng.

“Đại Sở tất thắng!” Mấy vạn tướng sĩ cùng chung mối thù, tiếng hô chấn trời.

Thẩm Thiên Phong cùng Diệp Cẩn đứng ở phía trước doanh trướng, nhìn theo bóng đại quân khởi hành, cho đến khi biến mất trong Tuyết Nguyên.

Vì tránh lại rơi vào mê trận trong Tuyết Nguyên, lúc mọi người đi chỉ dựa vào mặt trời ban sáng để tìm phương hướng. Mấy trăm con sói tuyết theo sát phía sau đại quân, cực kỳ đông đảo, Cục Bông ghé vào trên người vua sói, thoải mái ngủ khò khò, rất có phong cách của con nhà giàu.

Đương nhiên, cho dù là con nhà giàu, cũng nhất định là con nhà giàu cực kỳ uy mãnh.

Dù sao mấy loại kỹ năng cao cấp như mắt bắn ra sét này, cũng không phải một con chim bình thường nào cũng có được đâu……

Trong hai mươi mấy ngày kế tiếp, đường xá đều vô cùng thuận lợi, nhưng vào một buổi sáng, mọi người lại bị bầy sói chặn đường lại, Đạp Tuyết Bạch và Tử Yến Quang cũng có chút bất an, cứ đứng tại chỗ giẫm chân.

(Chỗ này trong nguyên văn là Đạp Tuyết Bạch và Lục Thông Ngọc nhưng anh Phong không có đi theo, lại có anh Dạ, nên tui nghĩ nên là Đạp Tuyết Bạch và Tử Yến Quang mới đúng ^^~)

“Làm sao vậy?” Thẩm Thiên Lăng khẽ nhíu mày.

“Thung lũng đằng trước có vấn đề.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bằng không bầy thú cũng sẽ không khác thường như thế.”

“Có mai phục?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Không chắc.” Tần Thiếu Vũ ôm y xoay người xuống ngựa, mấy người Thẩm Thiên Phàm cũng chạy tới.

“Có chuyện gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Không biết.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Bầy sói vẫn cứ chắn ở phía trước, đội tiên phong muốn đi vào xem xét cũng bị vua sói ngăn cản.”

“Ta vào xem thử.” Mộ Hàn Dạ nói.

“Ta đi cùng Mộ vương.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Hẳn là sói tuyết đã phát hiện được gì rồi.”

Thẩm Thiên Phàm gật đầu, “Chư vị cẩn thận.”

Mộ Hàn Dạ quay đầu nhìn Hoàng Đại Tiên.

“Ta cũng đi theo ngươi.” Hoàng Đại Tiên nói.

Mộ Hàn Dạ lại lắc đầu, “Ta thật không nỡ.”

Đang ở trước mặt mọi người, Hoàng Đại Tiên có chút xấu hổ.

“Chờ ta trở lại.” Mộ Hàn Dạ vỗ vỗ vai hắn, xoay người cùng Liên Thành Cô Nguyệt đi vào núi. Hoàng Đại Tiên nhìn bóng dáng hắn dần dần biến mất, trong mắt khó nén sầu lo.

“Yên tâm đi.” Thẩm Thiên Lăng nhẹ giọng an ủi, “Mộ vương không sao đâu.”

Hoàng Đại Tiên gật gật đầu, thầm thở dài.

Sau khi Mộ Hàn Dạ và Liên Thành Cô Nguyệt vào thung lũng, cũng không cảm thấy có mai phục, định tiếp tục đi vào trong lại bị sói tuyết cắn áo kéo lại, vì thế hai người trực tiếp đi theo nó, đi đến một đồi núi.

“Chỗ này có gì khác thường?” Mộ Hàn Dạ khó hiểu.

Liên Thành Cô Nguyệt lắc đầu, ngồi xổm xuống xoa xoa đầu sói tuyết.

Vua sói đứng trên nham thạch, đầu tiên là cúi đầu xuống kêu ử ử, sau đó thì quay đầu nhìn hai người, vẻ mặt có chút hung hăng.

“Bên dưới có chỗ khác lạ.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Chắc là vua sói cảm nhận được khí tức nguy hiểm.”

“Chẳng lẽ thực sự có mai phục?” Mộ Hàn Dạ nói, “Nhưng hai người chúng ta đều chẳng cảm thấy gì, trong phản quân không thể có người sở hữu nội lực cao thâm như vậy.”

“Vậy thì không phải người.” Liên Thành Cô Nguyệt nhìn nhìn xung quanh, thấy phía trước có một tảng băng cực lớn, vì thế thả người nhảy lên, ngưng tụ toàn bộ nội lực đạp một cước xuống.

Tảng băng bị ngoại lực trùng kích, sau khi lắc lư mấy cái liền nổ tung bắn vào vách núi, trên đường đi cuốn lên vô số vụn băng hạt tuyết, bụi mù đất đá nện xuống thung lũng.

Chỉ trong chốc lát, một tiếng nổ cực lớn từ dưới đất truyền lên, đá băng thoáng cái đã bị nổ đến chia năm xẻ bảy, ngay cả vách núi cũng bị chấn đến run lên. Tuyết đọng trên núi lộp bộp rơi xuống, tiếng nổ trong thung lũng chấn động trời cao, hiển nhiên là do dưới lòng đất có chôn một lượng thuốc nổ lớn.

Sở quân bên ngoài cũng bị tiếng động này làm hoảng hốt, sắc mặt Hoàng Đại Tiên trắng bệch, theo bản năng muốn lao vào trong, lại bị Tần Thiếu Vũ ngăn cản, “Mộ huynh không sao đâu.”

Tiếng nổ mạnh không dứt bên tai, lòng bàn tay Hoàng Đại Tiên lạnh lẽo, cả đại não như bị nước rửa qua (ý là đầu óc trống rỗng), chỉ biết gắt gao nhìn chằm chằm vào lối ra của thung lũng.

Sau một hồi, thung lũng lại khôi phục im lặng, mà đường đi ở giữa đã bị triệt để chắn kín, băng tảng pha lẫn bùn đen, gần như chất đống thành ngọn núi nhỏ.

Vua sói trắng tuyết thả người nhảy ra, trở vào bên trong bầy sói, Cục Bông chíp chíp sà vào chân nó, nghiêm túc tỏ vẻ khen thưởng. Liên Thành Cô Nguyệt cũng theo ra, trên người phủ đầy vụn tuyết, trông có chút chật vật, mà Mộ Hàn Dạ cùng vào với hắn lúc nãy lại hoàn toàn biệt tăm. Thân thể Hoàng Đại Tiên mềm nhũn, thoáng chốc cả đôi môi cũng mất đi huyết sắc.

Thẩm Thiên Lăng hỏi, “Mộ vương đâu?”

Liên Thành Cô Nguyệt rối rắm nói, “Còn ở bên trong.”

“Vì sao không ra?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Đang sửa lại tóc tai.”

Những người khác cảm thấy có vẻ mình bị chứng lãng tai rồi.

“A Hoàng !” Một âm thanh quen thuộc vang lên, Mộ Hàn Dạ từ xa chạy tới, quần áo chỉnh tề tóc tai đẹp đẽ, khác xa với Liên Thành Cô Nguyệt.

Hoàng Đại Tiên vừa muốn khóc vừa muốn cười.

Vừa rồi hắn suýt nữa cho rằng…… nhưng mà may quá, là do mình nghĩ nhiều.

“Sao sắc mặt A Hoàng lại tái nhợt như thế?” Mộ Hàn Dạ nắm tay hắn.

Những người khác đều nghẹn họng nhìn hắn, với cái tình hình vừa rồi, không ngất xỉu đã may lắm rồi đó.

Đừng nói chi ngươi còn ở trong đó sửa lại tóc tai!

“Đã nói dọc đường sao lại thuận lợi như thế.” Tần Thiếu Vũ nói, “Thì ra là ở đây chờ chúng ta.”

“Cũng chỉ biết mấy thủ đoạn hạ cấp này thôi.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Một người cũng không có, chôn một đống thuốc nổ đánh lén.”

“Mắt thấy đại quân đã sắp tràn đến cửa nhà, tất nhiên hắn phải nghĩ cách ngăn lại rồi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Tên hề nhảy nhót thôi mà, không đủ gây sợ hãi.”

Ám vệ lập tức kiêu ngạo vỗ tay, phu nhân nói đúng!

“Đi đường vòng đi.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Hôm nay mọi người vất vả rồi, nhưng đã hẹn với Thẩm minh chủ, một ngày cũng không thể chậm trễ.”

Thẩm Thiên Phàm gật đầu, hạ lệnh đại quân đi nhanh hơn, đi đường núi vòng qua thung lũng, tiếp tục thẳng tiến đến địa cung cực Bắc, cố gắng không làm chậm trễ thời gian.

“Đến phút cuối cùng, có khi nào Chu Giác làm một trận cá chết lưới rách với chúng ta không?” Thẩm Thiên Lăng hỏi Tần Thiếu Vũ.

Tần Thiếu Vũ nói, “Nếu hắn thật sự có dũng khí này, cũng xem như là hán tử, nhưng chỉ sợ hắn đến chết cũng sẽ trốn trong địa cung kia thôi. Đám phản quân kia chẳng qua cũng chỉ là một đám ô hợp, sao có thể đánh đồng với binh tài tướng giỏi của Sở quốc, chỉ sợ còn chưa đánh đã tiểu ra quần rồi.”

“Bọn chuột nhắt nhát gan như thế, lại có thể khiến Sở quân xông pha Tuyết Nguyên thế này, sau này cũng đủ khoe khoang rồi.” Thẩm Thiên Lăng bĩu môi.

“Nếu hắn vẫn an an phận phận ở trong Đông Bắc, chỉ sợ dù Sở Uyên biết rõ hắn là hậu duệ của Chu thị thì cũng sẽ mặc kệ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng hắn lại cố tình không chịu an phận, ỷ vào mình có chút gia sản tổ tiên, lại thêm một cái miệng biết lừa gạt người khác mà đã muốn mưu triều soán vị, còn rải rác tai mắt khắp giang hồ và triều đình, Sở Uyên tất nhiên không thể nhịn được nữa. Cho dù chỉ là ruồi muỗi nhỏ bé, nhưng cứ bay ong ong bên tai cũng khó chịu mà.”

“Hắn cũng chỉ có cái bản lĩnh lừa dối người khác thôi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nhưng mà nghĩ kĩ lại, cái loại bản lĩnh này không có còn hay hơn.” Tóm lại đã không có sở trường gì rồi, thì cứ sống yên ổn ở địa cung đi, không chừng còn có thể được chết yên lành. Nhưng hắn lại cố tình có thêm mấy cái bản lĩnh bàng môn tả đạo, nên mới giống như bây giờ cứ tự mình tìm chết, muốn kéo cũng không kéo lại được.

“Cho nên có kết cụ hôm nay, cũng chẳng trách được người khác.” Tần Thiếu Vũ nói, “Tất cả đều là tự làm tự chịu mà thôi.” Nói xong, giơ roi xé gió, tạo ra một tiếng vang thanh thúy trong không khí. Đạp Tuyết Bạch hí dài một tiếng, phóng nhanh bốn vó lao thẳng tới phía trước, như một tia chớp màu trắng.

Sau khi lặn lội đường xa, rốt cuộc vào một buổi chiều mọi người cũng đến được vị trí chủ điện của địa cung. Giống như những nơi khác, phóng mắt nhìn chỉ toàn là tuyết trắng bao la, chút màu sắc nhỏ nhoi nào khác cũng không nhìn thấy.

Thẩm Thiên Phàm hạ lệnh đại quân ngừng lại nghỉ ngơi, lập doanh dựng trại tại chỗ. Thẩm Thiên Lăng đứng ở trong doanh nhảy lên nhảy xuống, vừa vặn bị Tần Thiếu Vũ nhìn thấy, vì thế cười nhéo nhéo mặt y, “Sắp hiện nguyên hình ?”

“Cái gì chứ.” Thẩm Thiên Lăng đánh hắn, hỏi, “Có khi nào Chu Giác ở ngay phía dưới không?”

“Có đó.” Tần Thiếu Vũ rất nghiêm túc, “Cho nên Lăng nhi nhất định phải thời thời khắc khắc rúc trong lòng tướng công, tránh bị người xấu bắt đi.”

Thẩm Thiên Lăng:……

Ngươi còn nhàm chán hơn chút nữa được không.

“Yên tâm đi.” Tần Thiếu Vũ rót ly trà cho y, “Địa cung là do đá tảng xây thành, cho dù Chu Giác muốn chui lên bắt ngươi, còn phải ngẫm nghĩ xem có khi nào vì đào một cái hố lớn mà khiến toàn bộ địa cung sụp đổ hay không.”

“Mấy vạn Sở quân ở phía trên, đêm nay chắc hẳn phản quân không ngủ được rồi.” Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nói, “Không chừng còn gặp ác mộng!”

“Hù chết luôn là tốt nhất.” Tần Thiếu Vũ đè y lên giường, “Không thì xx chút đi?”

Ủa ủa sao tốc độ chuyển đổi đề tài mau quá vậy! Thẩm Thiên Lăng trừng to mắt, “Bây giờ?” Trời còn chưa có tối, thiếu hiệp ngươi có quá phóng túng rồi không.

“Ngươi nghĩ xem, phía dưới chính là phản quân đang lo sợ bất an.” Tần Thiếu Vũ búng búng mũi y, “Mà chúng ta lại đang xx, có cảm thấy rất sảng khoái không?”

“Hoàn toàn không có a!” Thẩm tiểu thụ rơi lệ đầy mặt, cái loại biến thái như thần này!

Tần Thiếu Vũ hiển nhiên không định bỏ qua cho y, vẫn đè lên người y dây dưa, thậm chí còn ý đồ đùa giỡn tiểu tiểu Lăng.

Thẩm Thiên Lăng liều mạng kháng nghị, rất có tư thế thà chết chứ không chịu khuất phục. Cục Bông lắc lư chạy vào nhìn nhìn cha mẹ nó, sau khi phát hiện hai người quả nhiên lại đang ôm thành một cục, lập tức phát ra tiếng thở dài từ tận đáy lòng.

Thật là khiến chim thất vọng mà…… Hoàn toàn không có chuyện gì khác để làm sao!

“Cứu ta !” Thẩm tiểu thụ vươn tay về phía con trai.

Cục Bông nhảy nhót chạy tới.

Tần Thiếu Vũ thuận tay xách nó lên, suy xét xem có cần ném ra ngoài không.

“Dám!” Thẩm Thiên Lăng căm tức nhìn nam nhân của y.

Tần Thiếu Vũ nhướn mày, đặt con trai xuống bên gối.

“Chíp?” Mắt đậu đen của Cục Bông đầy nghi hoặc, bởi vì nó đã chuẩn bị sẵn để bị ném ra rồi, thậm chí còn xòe ra hai cái cánh bé bé xinh xinh.

Thẩm Thiên Lăng nhân cơ hội ôm con trai lăn vào tuốt trong cùng, nhưng y hiển nhiên đã xem nhẹ một chuyện, đó chính là doanh trướng không chắc chắn như vách tường, tùy tiện lăn lăn một vòng cũng sẽ bị biến dạng, vì thế sau một tiếng thét đầy sợ hãi, y ôm theo con lọt xuống khe hở giữa giường và vách ngăn doanh trướng.

“Chíp!” Cục Bông rất hưng phấn, tuy còn chưa biết xảy ra chuyện gì, nhưng hình như chơi khá vui nha.

Tần Thiếu Vũ hoảng sợ, nhanh chóng kéo y ra, thuận tiện rất không có đạo đức mà bật cười.

“Ngươi còn cười!” Thẩm tiểu thụ bi phẫn.

Tần Thiếu Vũ nghiêm túc nói, “Ta không có cười.”

“Ngươi không cười mới là lạ.” Thẩm tiểu thụ tát cho hắn một bạt tay, cực kỳ hung dữ.

Tần Thiếu Vũ kéo y vào trong lòng, cúi đầu hôn hôn.

Cục Bông nằm ụp trên chăn, lười biếng ngáp một cái.

Một nhà ba người gì đó, thật là vô cùng ấm áp.

Một đêm này qua đi rất yên tĩnh, trên trời lấp lánh ánh sao, có cả dãy ngân hà rực rỡ.

Buổi sáng ngày hôm sau, Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy đánh ngáp.

“Chưa tỉnh ngủ sao?” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo hai má y.

“Nằm mơ.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Mơ thấy Chu Giác đến đánh lén.”

“Đã sớm nói với ngươi hắn không có lá gan này rồi mà.” Tần Thiếu Vũ lau mặt cho y.

“Chưa mơ thấy diện mạo của hắn.” Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn ngửa đầu.

Tần Thiếu Vũ lau mặt xong, đưa tay nhéo mũi y, “Ngươi mặc kệ hắn có diện mạo gì đi!”

“Tóm lại là tò mò.” Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nói, “Đây là chuyện thường của con người.”

“Nếu nhanh, ngày mai là có thể thấy được rồi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hoặc là nếu Chu Giác bị hư não đột nhiên chạy ra, chỉ hôm nay là ngươi gặp được hắn thôi, không thì chúng ta đánh cược đi?”

“Không cược.” Thẩm Thiên Lăng lập tức cự tuyệt.

Tần Thiếu Vũ bật cười, “Ngươi còn chưa hỏi ta muốn cược gì mà.”

“Ngươi còn có thể cược gì chứ.” Thẩm tiểu thụ tỏ vẻ khinh bỉ với nam nhân nhà mình, không phải cởi quần áo thì chính là sờ bụng, nói không chừng còn phải thêm xx, dùng đầu suy nghĩ một chút là biết rồi!

“Lần này có thể thay đổi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đổi thành ngươi sờ bụng ta.”

Ta mới không có cái loại đam mê kỳ kỳ quái quái này! Thẩm tiểu thụ giơ tay tát hắn, mình thì ra ngoài tìm những người khác.

Trong quân doanh khói bếp lượn lờ, có vẻ rất yên tĩnh. Thẩm Thiên Lăng ôm Tiểu Phượng Hoàng đi dạo một hồi, nhìn nhìn Sở quân đông nghìn nghịt trên bãi đất trống, cảm thấy…… Trận này thật sự là đánh không cân sức a. (chém TvT~)

Chỉ bằng mấy tên binh tôm tướng cua bắt được trước kia, thì dù có đến mấy vạn cũng không sao cả, vốn dĩ không cùng cấp bậc vói Sở quân.

“Lăng nhi.” Thẩm Thiên Phàm từ xa đi tới, “Sao lại chạy lung tung vậy.”

“Đi ra ngoài hít thở không khí.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Xung quanh có gì khác thường không?”

Thẩm Thiên Phàm lắc đầu, “Cái gì cũng không có.”

“Có khi nào Chu Giác chạy trốn rồi không?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Dựa theo tính tình của hắn, chắc sẽ không đâu.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Mưu tính hơn hai mươi năm, nếu bây giờ chạy trốn, xem như mất tất cả. Huống hồ hắn cũng không biết chúng ta muốn khiến suối nước nóng dưới lòng đất chảy ngược mà, chắc là còn đang ở trong địa cung bày bố cơ quan đợi chúng ta đây.”

Thẩm Thiên Lăng thành thật nói, “Nghe qua có vẻ rất ngu.”

“Đúng là rất ngu, nhưng đó cũng là lời thật.” Thẩm Thiên Phàm cười cười, “Với ta mà nói, ước gì hắn càng ngu càng tốt.”

Mà ở bên kia doanh trướng, Mộ Hàn Dạ đang hỏi Hoàng Đại Tiên, “Ra ngoài dạo một chút không?”

“Bốn phía toàn là tuyết, có cái gì đẹp mà đi.” Hoàng Đại Tiên rõ ràng không có hứng thú.

“Dù sao cũng là nơi ngươi từng sống mà.” Mộ Hàn Dạ nói, “Ta muốn nhìn thử một lần.”

Hoàng Đại Tiên trải đệm giường cho hắn.

Mộ Hàn Dạ lại nói, “Hơn nữa không chừng còn có thể gặp Chu Giác.”

“Trừ phi đầu hắn bị hư, bằng không chẳng thể nào tự mình chạy ra đâu.” Hoàng Đại Tiên ngồi ở bên giường, “Ngươi không khỏi đánh giá cao hắn quá rồi.”

“Ta không đánh giá cao hắn.” Mộ Hàn Dạ biện giải, “Ta chỉ muốn lấy cớ ra ngoài đi dạo mà thôi.”

Hoàng Đại Tiên có chút nghẹn họng, vươn tay vỗ vỗ sườn mặt hắn, “Đừng lộn xộn.”

“Được rồi.” Mộ Hàn Dạ ngồi ở bên giường, “Vậy chờ sau đại chiến ngày mai, chúng ta mới đi dạo xung quanh.”

Sao cứ cố chấp vậy chứ…… Hoàng Đại Tiên dở khóc dở cười, gật đầu đồng ý cho có lệ.

Mà ở ngoài mấy trăm dặm, Thẩm Thiên Phong đang đứng trên núi cùng Diệp Cẩn, kiểm tra tình hình đào xới và chôn thuốc nổ. Kiếm Phách đi theo bọn họ — một là nàng hiểu rõ hướng đi của dòng nước hơn bất kỳ ai, hai là bởi vì nàng đang mang thai, Đao Hồn không cho phép nàng đi theo đại quân.

“Cũng gần xong rồi.” Sau khi kiểm tra xong, Kiếm Phách nói, “Chỉ cần buộc ngòi dẫn của mấy trăm Oanh Thiên Lôi lại rồi châm lên, thì có thể nổ tung vách ngăn cuối cùng, dẫn suối nước dưới lòng đất vào thẳng địa cung.”

Thẩm Thiên Phong gật đầu, cùng Diệp Cẩn đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy suy nghĩ đồng dạng từ trong mắt đối phương.

Qua lâu như vậy, rốt cuộc cũng đợi đến ngày này……

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio