Nếu.
Cụm từ này dùng để chỉ những trường hợp bất ngờ có thể xảy ra hoặc không xảy ra. Thông thường, người ta hay dùng cụm từ “nếu… thì” để bày tỏ hy vọng hoặc hối tiếc.
“Nếu cuộc giải cứu diễn ra sớm hơn, thì mọi chuyện sẽ không tệ như vậy”
Có lẽ các thành viên của nhóm giải cứu đang nghĩ thế. Tuy nhiên, thực tế tàn khốc đã xảy ra.
Những gì diễn ra trên thiên đường là sự thật. Đó không phải là truyện tranh, tiểu thuyết mạng hay phim. Cũng không phải là một trò chơi trên máy tính, nơi bạn có thể hồi sinh nhân vật của mình chỉ bằng một cú click chuột.
Chuyện gì đã xảy ra thì không thể quay lại.
Thế nên, tất cả những ý nghĩ “nếu, thì” chỉ là sự huyễn hoặc mà thôi.
Thứ “cứu hộ” mà Ayase Kazuki nói, không chỉ đơn giản là giải cứu cho những người bị bắt. Không, nó gần như là giải thoát cho họ.
Nhưng Seol Jihu vẫn không muốn ném đi những ngọn lửa hy vọng đang bùng cháy trong tim mình. Dù cậu cảm thấy cơ thể mình chìm sâu vào một vũng lầy u tối khi bước xuống cầu thang, nhưng cậu vẫn cố gắng tìm kiếm tia sáng bị chôn vùi ở đâu đó.
Thế rồi…
Khi bước đến cuối cầu thang, ngọn lửa hy vọng trong mắt Seol bùng cháy dữ dội thành ngọn lửa thịnh nộ, khi thấy cảnh tượng bày trước mắt.
“Ôi chúa ơi….”
Mary Rhine vội vàng che miệng lại.
“…”
Ngay cả Ayase Kazuki cũng không nói nên lời.
Một địa ngục thực sự!!
Ánh sáng đỏ thẫm chiếu sáng không gian này như thể đó là một khu đèn đỏ; cảnh giao hoan tràn lan khắp nơi. Những thân hình trần trụi ở chỗ này, chỗ kia và cả chỗ kia nữa.
Ngay cả những thành phố được gọi là đồi trụy bậc nhất trong lịch sử, Sodom và Gomorrah, cũng khó có thể so với nơi này.
“Chết tiệt. Hóa ra đây là trại nhân giống của chúng”.
Kazuki lẩm bẩm với vẻ ghê tởm, rồi rút tờ bản đồ ra. Tuy nhiên, khuôn mặt anh bắt đầu hình thành một biểu hiện kỳ lạ. Trước hết, đôi mắt anh trở nên lờ đờ và nét mặt giãn ra.
“A… Anh sao thế?”
Mary Rhine bối rối cắn móng tay. Kazuki thì thầm: “C… chờ đã!” rồi hít hà không khí.
Một mùi ngọt ngào phát ra từ đâu đó. Nó chỉ lướt qua mũi Kazuki, nhưng đã làm anh chóng mặt.
“Mùi này là…”
Đôi mắt sắc bén của anh nhanh chóng chuyển sang bên trái. Tầng ngầm thứ hai cũng được chia thành hai khu, nhưng nó không tách biệt như tầng thứ nhất.
“Bên này!”
Vị trí mà Kazuki dẫn họ đến là một công trình thô kệch với những bức tường màu đỏ. Càng đến gần, mùi hương ngọt ngào bệnh hoạn càng mạnh.
Cấu trúc nhỏ này nằm bên cạnh trại nhân giống, với nội thất khá kỳ lạ. Chỉ có một con Orc đột biến duy nhất bên trong, nhưng lại có hàng hàng chục cái chậu lớn, treo bằng dây lủng lẳng trên trần nhà.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là nguồn gốc của mùi hương ngọt ngào kia. Càng đến gần, mùi càng nồng nặc đến nỗi gần như khiến họ buồn nộ. Kazuki kiễng chân để nhìn vào bên trong cái nồi gần nhất.
Chiếc nồi chứa đầy một chất lỏng dính nhưng trong suốt. Anh thận trọng nhúng ngón tay trỏ vào đó. Một sợi dính bám vào đầu ngón tay Kazuki.
“Đây là….?”
Anh ta nghiêng đầu để nhìn kỹ hơn, và chỉ vài giây, khuôn mặt lạnh lùng, quyết đoán của Kazuki trở nên méo mó.
“!!!”
Kazuki vội lùi lại vài bước. Seol Jihu vội vàng đỡ lấy anh ta.
Kazuki thở dốc, trước khi khạc nhổ xuống đất với khuôn mặt kinh tởm.
“Chết tiệt! Đó là thuốc kích dụcc!”
“Thuốc kích ducc??”
“Phải. Chúng treo lên để mùi hương tỏa khắp khu vực này”.
Seol đăm chiêu. Cậu nhận ra rằng tất cả hàng chục chậu khổng lồ này chứa cùng một loại chất lỏng.
Ánh mắt Seol trôi về phía con Orc đột biến đang đứng đó, không động đậy. Kinh nghiệm của Seol nói với cậu ta rằng sinh vật này không thể đứng đó mà không có lý do. Nhìn kỹ hơn, cậu thấy những sợi dây buộc vào cái chậu trên đầu con Orc có vẻ căng hơn bình thường.
Nhớ lại cách con Orc đột biến hạ Hugo xuống, Seol nhanh chóng đưa mắt nhìn xung quanh. Không mất nhiều thời gian, cậu đã xác định được vị trí của một thiết bị giống như ròng rọc ở ngay gần đó.
Mặc dù không chắc chắn lắm, Seol vẫn nhanh chóng chạy đến đó và xoay tay cầm. Cọt kẹt, ọp ẹp. Sợi dây quay quanh ròng rọc và hạ dần chiếc chậu xuống. Lõng bõng, lõng bõng. Chất lỏng trong chậu vương vãi trên nền đất.
Một lúc sau, chậu đã được hạ xuống ngang tầm mắt. Đúng như Seol nghĩ, có một người trong chậu! Họ nhìn thấy mái tóc đỏ dài ướt đẫm, chắc hẳn là phụ nữ. Cô ta bị trói chặt bằng dây thừng, tay trái buộc vào chân phải, tay phải buộc vào chân trái. Toàn thân cô ta bị uốn cong và chìm nghỉm trong chậu. Những giọt chất lỏng rơi xuống từ cơ thể trần trụi.
Chứng kiến cảnh tượng này, Mary Rhine bắt đầu hoảng loạn.
“Chị cả!!”
Kazuki nhanh chóng hành động. Anh ta nhảy lên không trung, cắt dây thừng và bế người phụ nữ đáp xuống mặt đất.
Seol Jihu nhíu mày quan sát. Tất cả các chi của cô vẫn còn nguyên vẹn, nhưng khi Kazuki đặt cô nằm xuống đất, Seol nhận ra rằng chân, tay và cả thân thể cô toàn những vết bầm tím khủng khiếp.
“… Chết tiệt, cô ấy đã chết đuối rồi sao??”
“K… Không, không thể!”
Mary Rhine nói. Khuôn mặt cô tái mét.
“Không thể nào! Chị Erica đã học được khả năng thở dưới nước. Không thể có chuyện chị ấy chết đuối được.”
Kazuki nhanh chóng ấn tay vào gần người phụ nữ bất tỉnh mũi mũi. Anh cảm nhận được hơi thở của cô. Ngay cả ngực cô cũng bắt đầu nổi lên, mặc dù mờ nhạt.
Đột nhiên, người phụ nữ mắt tròn xoe mở to. Đôi mắt lờ đờ của cô hướng lên trần nhà, thế rồi…
“Ahh-ahck !!”
Vùng vẫy, vùng vẫy.
Cô ấy bắt đầu quẫy đạp thân thể trần truồng của mình trên sàn. Không còn là những tiếng rên rỉ đau đớn thông thường, cô ấy đang phát ra tiếng khóc kinh hoàng.
‘Người này là…’
Cô gái đang gào thét hoảng loạn trên mặt đất, không ai khác chính là Hiệp sĩ Hoàng gia Cấp , Erica Lawrence, một người Trái Đất mạnh mẽ ngang hàng với Agnes.
“Ah. Aaaaaahrgh !!”
Trong khi Erica Lawrence đang kêu gào và thở hổn hển vì đau đớn, Kazuki đã nhanh chóng kiểm tra các dấu hiệu nhiễm trùng. Anh khẽ gật đầu và và Linh mục nhanh chóng sử dụng phép thuật chữa bệnh của mình.
“Hồi phục cực đại!”
Một lát sau, Kazuki đứng dậy và nói với Mary Rhine.
“Hãy mang cô ấy trở về”.
Điều đó có nghĩa là Erica Lawrence không bị nhiễm bệnh.
“Hiểu rồi. Hai người hãy cẩn thận”
Mary Rhine không nói thêm bất cứ lời thừa thãi nào, và vội vã đưa Erica Lawrence đi. Thậm chí cô còn di chuyển nhanh đến mức làm Seol và Kazuki bất ngờ.
Họ đã cứu được hai, giải thoát được hai. Bây giờ, chỉ còn hai tù nhân.
Seol và Kazuki kiểm tra kỹ các chậu khác để đảm bảo rằng tất cả đều trống rỗng. Kazuki ngồi xổm xuống và trừng mắt nhìn xuống đất.
Seol Jihu lặng lẽ đứng đó, không thúc giục gì cả. Tất cả những gì đã trải qua, cho thấy người đàn ông Nhật Bản này rất đáng tin cậy. Nếu anh ấy không di chuyển, thì phải có lý do chính đáng cho điều đó.
“Với thời gian còn lại…”
Kazuki mở miệng.
“Rất khó để chúng ta có thể tìm kiếm được hai người kia”.
Đó là sự thật. Ngay cả Seol Jihu cũng đang che giấu sự thất vọng của mình. Còn rất nhiều nơi họ chưa kịp tìm kiếm, thậm chí trại giống này cũng rất lớn và có quá nhiều nạn nhân.
“Vì vậy, chúng ta phải…”
‘Có phải anh ta đang muốn nói rằng họ cần phải rút lui???’ – Seol nghĩ thầm.
Thế nhưng, những gì anh nói tiếp theo nằm ngoài dự đoán của Seol Jihu.
“Cả Dylan và Ali đều bị nhiễm bệnh, tay chân bị cắt đứt. Rõ ràng, lũ khốn ấy đang cố loại bỏ sức chịu đựng của họ để thúc đẩy quá trình lây nhiễm. Phần cơ thể còn lại, chúng sử dụng để chăn nuôi”.
“… Huh? Sử dụng như thế nào?”
Trong một khoảnh khắc, Seol Jihu nhớ lại căn phòng lạnh mà Chohong ngăn cậu bước vào. Cậu khẽ rùng mình.
“Tuy nhiên, điều tương tự đã không xảy ra đối với Erica Lawrence. Tay chân của cô ấy bị bẻ gãy, nhưng chúng không bị cắt đứt. Lũ Orc chỉ ném cô ta vào nồi thuốc kích thích tình dụcc. Điều đó có nghĩa là, bọn Ký sinh trùng đang cố gắng phá vỡ tinh thần của cô ấy.”
Kazuki lẩm bẩm. Nghe có vẻ giống như anh ta cố gắng sắp xếp suy nghĩ của mình hơn là nói chuyện với người khác.
“Nghĩa là, những người bị giam cầm đã bị tách biệt bởi giới tính của họ.”
“Huh? Vậy nghĩa là hai người còn lại cũng không bị lây nhiễm?”
“Không phải.” – Kazuki lắc đầu.
“Sau khi bẻ gãy tinh thần của tù nhân, lũ Orc sẽ đem họ ra kia để làm công cụ nhân giống. Nhận tinh trùng của lũ Orc đột biến và mang thai, sớm muộn nạn nhân cũng bị lây nhiễm thôi”. – Kazuki tiếp tục.
Một tia sáng lóe lên trong mắt anh ta.
“Vậy là, Erica Lawrence đã chiến đấu chống lại thứ thuốc kia. Giống như Hugo, chưa bị đem lên bàn thí nghiệm.”
Nếu suy đoán theo giả thuyết của Kazuki, hai nữ tù nhân kia đã bị khuất phục về mặt tinh thần. Vì vậy, lũ Orc đã đưa họ ra khỏi đây.”
Ngay lúc đó, đôi mắt Kazuki rực cháy.
“Tìm thấy rồi.”
“…?”
Kazuki chỉ vào dấu vết của người nào đó bị kéo đi. Dấu vết còn khá mới.
“Của hai người?”
“Không, chỉ một mà thôi” – Kazuki trả lời, dường như anh ta cũng bối rối – “Nếu tôi đoán đúng, đáng lẽ phải có hai: Ayase Yui và Teresa Hussey. Nhưng ở đây chỉ có một”.
“Không cần biết là ai, ta đi nào”
Hai người nhanh chóng rời khỏi tòa nhà. Nhưng bước chân của Kazuki Kazuki dần dần chậm lại.
“Chết tiệt…. Tại sao bây giờ có quá nhiều dấu vết?”
Đó là điều không thể tránh khỏi. Đây là một nơi lộn xộn, đầy ắp những chủng tộc và sinh mệnh khác nhau. Dù là trinh sát tài ba đến mấy cũng không thể nào phân biệt được.
“Em gái anh có gì đặc biệt?”
“… Có một nốt ruồi gần mắt trái con bé. Tóc nó đen tuyền, và vóc dáng con bé rất nhỏ nhắn. Và… Nó rất dễ thương.”
Seol Jihu vội vã tìm kiếm xung quanh. Nhìn kiểu gì đi nữa, nơi này thực sự là địa ngục trần gian.
Vô số “con cái” bị trói vào các cột và vách tường khác nhau bằng dây xích và dây thừng. Những con Orc đột biến đứng bên cạnh và giao phốii với những con cái bị trói.
Vấn đề là, con cái không nhất thiết là loài người. Có những nhân loại bản địa, những chủng tộc lạ lẫm tai nhọn hoặc có sừng, những sinh vật bốn chân giống như sói hoặc hổ; ngay cả những con quái vật mà anh chưa từng thấy trước đây. Có nghĩa là, Ký sinh trùng đã không quan tâm xem chúng bắt được thứ gì, miễn là nạn nhân sở hữu khả năng sinh nở.
Nhìn thấy cảnh tượng tồi tệ này, một cơn thịnh nộ mạnh mẽ trào dâng trong tim cậu.
“Khốn nạn!”
Đối với Ký sinh trùng, con đực dùng để làm thức ăn hoặc làm lá chắn thịt. Đối với con cái, chúng dùng làm máy đẻ. Seol Jihu cắn môi đến bật máu và nắm chặt ngọn thương. Cậu muốn nhờ luồng hàn khí băng giá từ cây thương để kìm nén trái tim mình.
Thế rồi…
“Yui? Yui!!!!!!”
Kazuki đột ngột lao về phía trước như một tia sét. Seol Jihu vội vã đuổi theo anh ta, nhưng bước chân của anh ta đã dừng lại ngay sau đó.
Trước mặt Seol, Kazuki đứng yên như một bức tượng đá, nét mặt anh ta thể hiện rõ sự kinh hoàng và đau đớn.
Ở đó có một phụ nữ ngồi xổm trên mặt đất, cả hai cổ tay bị trói vào cây cột phía sau. Như Kazuki đã nói lúc nãy, Yui là một cô gái trẻ dễ thương. Thế nhưng, khuôn mặt cô đang đờ ra và đôi môi tạo thành một nụ cười vô hồn.
Quan trọng hơn, thân thể tả tơi của cô lộ rõ những dấu vết giày vò khủng khiếp.
“Hehee. Hehehe”
Mặc dù anh trai cô đang đứng trước mắt, Yui vẫn giữ nụ cười ngờ nghệch và đôi mắt lờ đờ. Kazuki lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cô gái.
Sau vài tiếng sụt sịt, Kazuki lau nước mắt. Rồi anh quỳ xuống và hôn lên trán cô.
“Em gái, anh xin lỗi.”