Khát Vọng Trỗi Dậy

chương 90: tái ngộ trong ngôi mộ (phần 1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vài phút trước, khu rừng Khước từ chìm trong những tiếng la hét, tiếng súng nổ và tiếng côn trùng xào xạc. Nhưng lúc này, toàn bộ khu rừng trở nên yên tĩnh đến lạ thường – như thể những điều xảy ra trước đó chỉ là ảo giác.

Trong sự tĩnh lặng tuyệt đối này, Teresa Hussey vẫn ngồi phịch tại chỗ một lúc lâu. Mọi chuyện kết thúc như thế này sao? Công chúa ngơ ngác và thẫn thờ.

Thậm chí, nếu không thấy đống máu thịt be bét trước mặt, có lẽ Công chúa đã nghĩ rằng cuộc đào tẩu điên cuồng cách đây vài phút chỉ là một giấc mơ.

Terasa chợt nhìn thấy Tiên Nữ chở Seol Jihu, đang nằm yên trên mặt đất như một xác chết. Cuối cùng, cô cũng định thần lại. Công chúa chợt nhớ ra, Seol cũng bị thương khá nặng. Nếu cô không nhìn nhầm, thì vùng đùi cậu ta ướt đẫm máu. Nhiều khả năng, cả Seol và Tiên Nữ kia đều đã trúng đạn của Evil Phantom.

Là một chiến binh cấp , cơ thể cô vững chãi và mạnh mẽ hơn Seol Jihu rất nhiều, thế nhưng Công chúa cũng cảm thấy kiệt sức. Còn Seol? Cậu mới chỉ cấp , và cơ thể cậu đã tàn tạ lắm rồi. Liệu cậu ta có thể chịu đựng thêm một vết thương như thế không? Và còn nữa, liệu Ma Nữ đó sẽ đối xử thế nào với chàng trai trẻ?

Không có gì chắc chắn tại thời điểm này. Terasa cho rằng, phải tìm mọi cách để điều trị cho Seol, bất kể chuyện gì xảy ra. Công chúa cố gượng dậy và đỡ Tiên Nữ lên. Bản thân cô chỉ muốn gục xuống đất và nghỉ ngơi, nhưng cuộc đào tẩu của họ chưa kết thúc.

Terasa cố gắng đưa Tiên Nữ nọ trở lại chỗ ngôi mộ và thấy Thiên thần sa ngã đang chăm sóc cho hai Tiên nữ khác đang rên rỉ vì đau đớn. Mọi người đều bị thương, cả nặng lẫn nhẹ. Hai người đã hy sinh để chặn đường Ký sinh trùng. Tuy nhiên, xem xét tổng thể thì đây là một thành công vang dội. Bởi nếu hành động theo kế hoạch cũ của Thiên thần sa ngã, may ra chỉ có - người có thể trốn thoát.

Teresa đặt Tiên Nữ xuống và hỏi Thiên thần sa ngã.

“Seol… Anh ấy sao rồi?”

“… Cô ta đưa anh ấy vào trong rồi”

Thiên thần sa ngã trả lời với khuôn mặt bình thản, nhưng giọng cô khẽ run lên. Dường như cô cũng đã nhìn thấy ma nữ kia.

“Chúng ta cần chữa trị cho Seol nữa”.

“Ok. Thế thì vào mang anh ta ra đây” – Thiên thần sa ngã cộc lốc nói – “Tôi sẽ không bao giờ bước chân vào nơi đó.”

Thiên thần sa ngã nói với giọng quyết đoán.

“Tôi không biết ma nữ vô danh này là ai và cô ta có ý định gì. Nhưng chắc chắn, cô ta cực mạnh, quà quan trọng hơn, cô ta bị điên rồi!”

“Ý cô là gì?”

“Cô cũng thấy rồi mà! Thứ hào quang chết chóc đó! Thứ sát khí nồng nặc kinh khủng đó!”

“Cái… cái đó…”

Terasa đã nghe những huyền thoại về ma nữ này. Cô ấy chết khi trái tim cô ấy đang tràn ngập sự oán giận kinh hoàng. Nhưng sau đó, thay vì xoa dịu hoặc giải thoát cho Linh hồn khốn khổ ấy, người ta còn phong ấn và trói buộc cô ấy ở đây. Oán khí khủng khiếp đã ngưng tụ ở đây trong vài trăm năm, tất nhiên sẽ tạo thành một Ma Nữ báo thù khủng khiếp.

“…”

Teresa run run xoa tay mình. Cô vẫn nhớ tình trạng kinh hoàng của các xác Ký sinh trùng – chúng đã bị giết bằng nhiều cách tàn nhẫn. Thành thật mà nói, đáng lẽ ra cô phải cảm thấy được giải thoát khi thấy kẻ thù của mình giết, nhưng…

‘Thật đáng sợ….’

Sát khí tỏa ra từ Ma Nữ đó mạnh mẽ và hung bạo đến nỗi Teresa không bao giờ có thể coi cô là đồng minh. Thành thật mà nói, cô cảm thấy may mắn khi Ma Nữ kia không không giết họ cùng với những Ký sinh trùng.

Teresa không muốn đối mặt với tồn tại đó một lần nữa, nhưng cô cũng không thể bỏ mặc Seol.

Triệu tập tất cả lòng can đảm, Teresa tiến đến trước ngôi mộ.

Brrr

Hào quang tà ác vẫn tiếp tục tuôn ra từ trong mộ, đáng sợ đến nỗi cơ thể công chúa tự run rẩy. Tuy nhiên, Terasa chắc chắn vài điều. Không rõ Seol Jihu đã sử dụng phương pháp nào, nhưng ma nữ đó dường như đang bảo vệ cậu ta. Điều đó có nghĩa, linh hồn này biết lắng nghe, biết nhận diện. Quan trọng hơn, dù sát khí tỏa ra nồng nặc nhưng ma nữ không tấn công bất cứ ai khác.

Teresa mở miệng nói.

“Thưa… Thưa cô ma!”

Công chúa nói bằng giọng lịch sự và tôn kính.

Cô ấy là một Công chúa Hiệp sĩ, một chiến binh kỳ cựu, đã trải qua vô vàn trận khốc liệt, nhưng điều đó không có tác dụng gì vào lúc này. Bản thân cô cũng từng có một trải nghiệm đau thương khi còn nhỏ, thế nên Terasa thực sự rất sợ ma và các linh hồn.

“Cô ma ơi, cô làm ơn mở cánh cửa này được không?”

Không có bất kỳ phản hồi nào. Tuy nhiên, Teresa vẫn kiên trì và tiếp tục.

“Chắc chắn cô cũng thấy rồi. Anh ấy là một trong những đồng đội của chúng tôi. Anh ta đang ở trong tình trạng rất tồi tệ và nếu không được điều trị sớm, anh ta có thể mất mạng. Tôi hứa sẽ không làm bất kỳ điều gì sai trái, vì vậy xin vui lòng, cho tôi vào.”

Công chúa cố gắng giải thích ngắn gọn, nhưng một lần nữa, không có câu trả lời. Lúc này, cô bắt đầu hoảng sợ thực sự.

‘Ôi thần linh ơi…’

‘Hay cô ta yêu Seol rồi? Liệu hồn ma đó có sử dụng cơ hội này để giam cầm Seol không? Nhỡ đâu cô ta muốn biến Seol thành ma để họ có thể sống cùng nhau…. Arghhhhh, mình đang nghĩ cái quái gì thế này? Mình điên rồi, điên rồi!’

Terasa rùng mình. Nếu trường hợp đó thực sự xảy ra, có lẽ cô sẽ phải mạo hiểm tất cả mọi thứ để giải cứu Seol.

“Làm ơn, xin cô rủ lòng thương. Chàng trai đó, anh ấy đã phải vượt qua hành trình địa ngục chỉ để đến đây. Chúng tôi vừa mới sống sót sau thử thách của mình, xin đừng để anh ta phải chết ở đây… Eheuk?!”

Cạch

Tiếng mở cửa vang lên.

Teresa đang đưa hai tay che miệng và ngồi phịch xuống đất, chuẩn bị khóc đến nơi. Nhưng khi thấy cánh cửa kim loại mở ra, cô đấm hai tay vào không khí.

“Nó đang mở ra kìa!”

Cô hét lên với giọng phấn khích, nhưng Thiên thần sa ngã chỉ nhìn cô với ánh mắt thờ ơ như kiểu: “Ờ, thì sao? Ai biết gì đâu?”

Một lúc sau, thiên thần sa ngã chậm rãi lên tiếng.

“Đi vào và mang anh ấy ra đây”.

Chà, tôi… Hở?”

“Tôi đã nói rồi. Tôi sẽ không vào trong đó đâu.”

“Tai sao? Thiên thần tôn kính, à quên, thiên thần sa ngã tôn kính, tôi xin cô…”

“Tôi từ chối.”

“Không, khoan đã. Cô vốn là một thiên thần, thậm chí bây giờ là một ”Thiên thần sa ngã”, vậy tại sao tôi lại sợ một con ma???”

“Ma cũng có năm bảy loại ma. Tôi sợ con ma này, thế thôi.” – Thiên thần sa ngã vừa nói vừa quay lưng lại.

Chính lúc đó.

Chíuuuuu!

Một cái gì đó lao ra từ bên trong ngôi mộ và lướt qua cổ Teresa. Hào quang mạnh đến nỗi, nó chỉ lướt qua trong khoảnh khắc mà vẫn khiến cho mái tóc màu hồng của cô ấy rối tung lên.

“Uh?? Huh?!”

Ngay khi Teresa đang há hốc miệng ngỡ ngàng, một luồng khói đen đột nhiên quấn chặt quanh eo của Thiên thần sa ngã và kéo cô ta như dắt một chú cún đi dạo.

Thiên thần sa ngã tuyệt vọng giãy đành đạch trên mặt đất, nhưng cuối cùng vẫn bị kéo vào trong ngôi mộ. Sau khi hình bóng cô biến mất trong ngôi mộ, và ngay sau đó, cánh cửa kim loại đóng sầm lại.

Tiếng thét thảm thiết của cô ta vang vọng khắp khu rừng.

Uwaaaaaahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh- !!

Spoil chút cho các bạn, xét riêng về chiến lực thì ma nữ này tương đương với một người cấp nhé.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio