Khát Vọng Trỗi Dậy

chương 91: bình yên sau giông bão (phần 1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Seol Jihu và Teresa Hussey đã ngâm mình hồ hàng tiếng đồng hồ. Tuy nhiên, họ hiểu rằng không thể ở đây mãi. Sau khi giải tỏa cơn khát và tắm táp sạch sẽ, hai người đổ đầy bình nước rồi miễn cưỡng rời khỏi hồ.

Cơn đau vẫn đeo bám cơ thể họ theo từng bước họ đi, nhưng giờ tình trạng cơ thể họ đã tốt hơn rất nhiều. Vừa đi vừa nghỉ, không lâu sau họ đã đi qua đồi Napal và hướng thẳng về Haramark.

Vào đêm thứ ba kể từ khi họ rời khỏi Khu rừng Khước từ. Hai người ngồi bên đống lửa, tựa vào nhau trò chuyện.

“Seol này…”

“???”

“Anh sẽ làm gì đầu tiên khi quay trở lại?” – Teresa hỏi.

“Khi tôi quay lại Haramark ư?”

Có rất nhiều điều cậu ta muốn làm – gặp gỡ đồng đội của mình, ăn và uống đến khi căng bụng, chữa trị vết thương, đi đến đền thờ, và tiếp tục tập luyện.

‘Huh?’

Đột nhiên, Seol cảm thấy mình đã quên mất một điều gì đó quan trọng.

[Trong tương lai, khi cậu định đi đâu đó – bất cứ nơi nào, hãy gọi cho tôi trước. Cậu nghe rõ chưa?]

‘Chết cha!’

Soel rùng mình. Trên thực tế, Seol Jihu đã do dự khi gọi Kim Hannah trước khi cậu ta. Cuối cùng, cậu quyết định bỏ qua, vì biết rằng cô sẽ không bao giờ chấp thuận.

Seol muốn hoàn thành nhiệm vụ một cách bí mật và giả vờ rằng mình không biết gì về chuyện đó, nhưng… đã đến nước này, khó có chuyện cô ấy sẽ không phát hiện ra.

‘Thôi toang rồi….’

Nhớ đến sức mạnh từ cái tát của Kim Hannah, Seol Jihu thở dài. Teresa không biết những gì Seol đang suy nghĩ, cô hồn nhiên nói tiếp.

“Anh có muốn theo em về, à, ý em là đến cung điện hoàng gia không?”

“Cung điện Hoàng gia…?”

“Đúng!”

Seol Jihu ngập ngừng. Cậu định nương nhờ Hoàng gia Haramark một thời gian để trốn tránh Kim Hannah, tuy nhiên, sau khi nghĩ lại, Seol lắc đầu.

Dù sao đi nữa, cậu ta không thể trốn trong cung điện hoàng gia mãi mãi. Các cụ có câu “Trâu chậm uống nước đục”, Seol không muốn mạo hiểm thêm. Thà ăn đòn sớm còn hơn là làm Kim Hanah phát khùng lên.

“Cảm ơn Công chúa, nhưng tôi nghĩ tôi nên về trụ sở Carpe Diem trước. Tôi phải cho họ biết tôi còn sống.”

“Đừng lo về chuyện đó, em có thể mời họ đến cung điện dự tiệc luôn.”

“Uhm… nhưng mà tôi muốn làm họ ngạc nhiên.”

Teresa há hốc mồm.

“Seol à… Anh khá là nhây đó. Được rồi, nếu vậy em sẽ mời anh sau.”

Có vẻ như cô ấy kiên quyết muốn mời cậu ta đến cung điện. Seol Jihu không có lý do gì để từ chối, nên cậu gật đầu.

Sáng hôm sau, họ dậy sớm để tiếp tục khởi hành.

Khi hoàng hôn buông xuống…

Họ đã bước ra đường cái. Ở chân trời, hai người có thể thấy một bức tường màu xám đứng sừng sững dưới ánh nắng chiều. Mặc dù họ vẫn còn cách nó khá xa, nhưng chắc chắn đó là một bức tường thành.

Công chúa và Seol đồng loạt dừng lại. Trong vài phút tiếp theo, họ đứng yên và chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào nhau.

Một bức tường thành. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là Haramark.

Cuối cùng họ trở đã về Haramark. Khi bước vào thành phố, Seol Jihu không thể che giấu cảm xúc dâng trào của mình. Những con đường với rãnh nước bẩn thỉu, những tòa nhà cũ kỹ và đổ nát bị che khuất bởi bóng tối, mọi thứ khiến cậu run lên vì cảm động.

Đã khá muộn, nên chỉ có một vài người ra ngoài đường. Teresa và Seol Jihu nắm tay nhau bước trên phố, cho đến khi tới quảng trường.

Họ nhìn nhau chăm chú. Teresa đột nhiên đưa tay ra.

“Xin chúc mừng.”

Không phải là ‘Làm tốt lắm’ hay ‘Cảm ơn’, mà là ‘Chúc mừng’. Seol Jihu nắm chặt tay cô.

”Công chúa cũng vậy. Xin chúc mừng.”

“Nghỉ ngơi đi. Em sẽ cho người mời anh sớm thôi. Đừng có từ chối đấy.”

“Tại sao tôi phải làm thế chứ?”

“… Hehe, ai mà biết. Nhỡ đâu anh lại khước từ như hồi ở khu Cổ mộ thì sao?”

Teresa nháy mắt. Có vẻ như cô ấy đang đề cập đến phần thưởng.

‘Cô ấy sẽ tặng mình thứ gì nhỉ?’

Seol Jihu mỉm cười. Cậu định nói đùa rằng: “Liệu tôi có được thấy Công chúa quấn ruy băng nằm trên giường không?”

Nhưng Seol nhanh chóng ngậm miệng lại. Cậu phải trở về và nghỉ ngơi càng sớm càng tốt, không nên dại dột nói ra những câu ngu ngốc, trêu chọc như thế. Nhỡ Công chúa tống cậu vào tù, hoặc tệ hơn, tống cậu vào giường luôn thì sao?!

Sau khi nói lời chia tay, mỗi người đi một ngả. Teresa hướng về phía cung điện, trong khi Seol Jihu hướng đến văn phòng Carpe Diem.

‘Tại sao cơ thể mình nặng nề thế này?’

Có phải vì tinh thần cậu không còn căng thẳng? Hay vì cơn hưng phấn đã tan? Hay vì không còn Terasa ở đây nữa???

Sự mệt mỏi tích tụ bên trong Seol dường như bùng nổ khi cậu bước vào thành phố. Cuối cùng, Seol phải dùng cây thương của mình như một cây gậy để chống đỡ và bước về phía trước.

Khi một tòa nhà quen thuộc lọt vào tầm mắt của Seol, cậu bắt đầu nức nở. Một bước sau, cậu dùng hết sức để bước lên cầu thang và đẩy cửa ra.

CẠCH

“…Huh?”

Cánh cửa đã bị khóa. Seol cố gắng xoay tay nắm cửa một lần nữa, nhưng cánh cửa đã không nhúc nhích một chút nào.

“Heyyy!”

“Có ai ở đây không?”

Kwang, Kwang!!

Seol gõ cửa, nhưng không có phản hồi nào.

‘Có lẽ nào?’

Một ý nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu Seol. Có khi nào Chohong tìm cách tới phòng thí nghiệm để cứu cậu ta không?

‘Cô ấy không thể đến đó được, phải không? Làm ơn, Chohong!’

Lẽ nào Seol phải quay lại đó một lần nữa để cứu Chohong? Cậu ôm đầu rên rỉ.

‘Chết tiệt….’

‘Nếu biết không có ai ở nhà, mình sẽ theo Công chúa đến cung điện.’

Một sự hối hận muộn màng xuất hiện. Seol Jihu càu nhàu đi xuống cầu thang, cậu thở dài và nhìn lên bầu trời. Mắt cậu bắt gặp tòa nhà phía bên kia văn phòng Carpe Diem.

“Có vẻ họ đã xây xong rồi.”

Seol tò mò không biết ai là người đã chuyển đến, nhưng điều đó chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc. Cậu mím môi và quay đầu lại. Đến nước này, cậu chỉ còn một nơi khác để đi.

Chẳng mấy chốc, Seol Jihu đã đến ngôi đền thờ Luxuria, và lê bước vào trong sảnh.

Um Um

Người phụ nữ ngủ gật ở bàn tiếp tân mở mắt ra. Nhìn thấy chàng trai trẻ vất vả đi đến gần mình, đôi mắt cô mở to ngạc nhiên.

“… Tôi cần một Linh mục để trị thương…”

“Được rồi, được rồi. Cho tôi xem vết thương nào.”

Seol Jihu nhanh nhẹn cởi phăng chiếc áo choàng ra. Sau hành trình gian khổ, cậu quên mất sự ngượng ngùng khi cởi đồ trước mặt người khác. Và kết quả là…

Kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Tiếng thét của cô lễ tân vang vọng khắp đền.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio