Khát Vọng Trỗi Dậy

chương 92: hạnh phúc của seol (phần 1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có thể nói, một tổ chức là một nhóm xã hội, trong đó mọi người tập hợp lại để đạt được một mục tiêu chung. Tại Thiên đường, đây là một thế giới kỳ ảo nên việc tổ chức hội nhóm càng phổ biến hơn.

Thông thường, tên của tổ chức sẽ xác định quy mô của nó. Các tổ chức quy mô nhỏ hoặc độc lập được gọi là các nhóm, tổ đội,, trong khi các tổ chức quy mô vừa và lớn được gọi là liên minh, đoàn thể hoặc bang hội

Nói theo cách này, những Giáo hội trên Thiên đường cũng là một tổ chức. Giáo hội Luxuria là tổ chức của các Linh mục phục vụ nữ thần sắc dục. Tổ chức này từng nắm giữ ảnh hưởng bậc nhất trên Thiên đường.

Tất nhiên, đó vinh quang của quá khứ. Đó là khi cả Seo Yuhui và Sung Shihyun đều hoạt động dưới trướng Giáo hội Luxuria. Thế nhưng, sau đó cả hai người đều từ giã Thiên đường. Đương nhiên, ảnh hưởng của Giáo hội Luxuria bị suy giảm.

Nhưng người ta thường nói, con đại bàng già vẫn hơn quạ non, người ta vẫn không thể xem thường Giáo hội Luxuria. Và các Linh mục vẫn đang ngày đêm tìm cách khôi phục thời kỳ vàng son của Giáo hội.

Ví dụ, ngày hôm nay. Một Giám mục Cấp mặc áo choàng đã viếng thăm Đền thờ của Luxuria ở Haramark.

“Xin vui lòng giúp đỡ.”

Ông ta quỳ rạp trên mặt đất. Bản thân ông ta không phải là người dễ dàng cúi đầu trước mặt kẻ khác, không, ngược lại, ông ta là người thích phô trương uy quyền của mình. Tuy nhiên, người phụ nữ trước mặt ông ta hoàn toàn xứng đáng được trọng vọng như thế này.

Giám mục biết rất rõ rằng hành động này sẽ khiến người đối diện cảm thấy phiền lòng. Nhưng ông mặc kệ.

“Hệ thống đẳng cấp đang bị phá vỡ. Xin hãy quay lại để hướng dẫn chúng tôi, Hiện thân của nữ thần!”

“Không” – Một giọng nói dịu dàng nhưng kiên quyết cắt đứt lời cầu xin của ông ta – “Tôi sẽ không trở về Giáo hội Luxuria nữa.”

Tuy nhiên, người đàn ông mặc áo choàng không dễ bỏ cuộc.

“Xin hãy nhớ lại. Người đã hứa sẽ quay trở về, nếu chúng tôi tiến hành đột kích và phá hủy trại gây giống ở lãnh địa Công tước Delphinion.”

“Đúng vậy, tôi đã hứa. Và tôi biết các người cũng đã thành lập đội đột kích. Nhưng phòng thí nghiệm đã bị phá hủy hoàn toàn, và tất cả các thành viên của đội cứu hộ đã sống sót trở về. Các người không tiến hành đột kích, nhưng lại yêu cầu tôi giữ lời hứa? Các người có liêm sỉ không vậy?”

Câu trả lời đanh thép của cô khiến người đàn ông không nói nên lời. Người phụ nữ này nổi tiếng là luôn giữa lời hứa. Giám mục đã dõi theo cô trong một thời gian dài, nên ông biết điều đó hơn bất kỳ ai khác.

“Quý nương Seo Yuhui, Người đã từ chức Tổng Giám mục, nhưng Nữ thần Luxuria không cho phép điều đó.”

“Ông nhầm to. Bà ấy cho phép tôi.”

“Người có thể giao tiếp với nữ thần? Người có biết điều đó có nghĩa là gì không?”

“Tôi đã nói rõ ý định của mình với Nữ thần. Nếu ông còn thắc mắc gì thì tự đi mà hỏi Bà ấy.”

“… Xin vui lòng nghĩ lại! Chúng tôi và cả Nữ thần Luxuria đều vui mừng trước sự trở lại của Người.”

“Ông là một người Trái đất, đúng không? Tôi chắc chắn là ông biết về các hợp đồng được ký kết tại Thiên đường, Tôi cũng chỉ là một người Trái đất mà thôi.”

Thấy Seo Yuhui kiên quyết từ chối, Giám mục cay đắng cúi đầu. Seo Yuhui được gọi là Nữ hoàng băng giá trên Thiên đường, bởi vì chưa có người đàn ông có thể làm cô mủi lòng, kể cả Sung Shihyun nổi tiếng.

Là một người thân cận bên Seo Yuhui trong một thời gian dài, Đức Giám mục biết rằng đó chưa phải là tất cả. Mặc dù Seo Yuhui rất nhân từ và hào phóng, nhưng cô ấy không cho ai thứ gì thừa thãi và cũng không nhận của ai bất kỳ thứ gì không cần thiết. Một người lạnh lùng, nguyên tắc và cứng rắn, khác hẳn vẻ lãng mạn và dịu dang bên ngoài. Không biết bao nhiêu người đàn ông đã khốn khổ vì thầm thương trộm nhớ cô.

“Thưa Quý nương, chúng tôi đang gặp trục trặc trong mối quan hệ với Giáo hội Gula. Giờ đây, khi Người ra đi, số kẻ đào ngũ đang tăng lên từng ngày.”

“Tôi nghĩ họ không làm gì sai, không thể nói họ là kẻ đào ngũ.Ngoài ra, tôi chưa bao giờ hài lòng với cách vận hành của Giáo hội Luxuria. Việc lạm dụng và thao túng các tổ chức khác bằng khả năng trị thương, là hành động đáng xấu hổ.”

“N-Nhưng… điều đó là cần thiết. Ngay cả bây giờ, các tổ chức bên ngoài vẫn đang cố gắng đánh cắp các Linh mục của chúng ta. Một số tổ chức thậm chí đang sử dụng gián điệp để can thiệp vào công việc nội bộ của chúng ta.”

Seo Yuhui không nói bất cứ điều. Đức Giám mục cảm thấy áp lực khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Seo Yuhui. Ông cứ thế cúi đầu xuống cho đến khi chiếc mũ của ông ta gần chạm đất.

Sau khi im lặng một lúc lâu, Seo Yuhui cuối cùng cũng mở miệng.

“Đây quả là một vấn đề khá khó khăn”

Người đàn ông run rẩy. Tim ông đập rộn ràng.

‘Lẽ nào là…’

Nhưng điều đó không liên quan gì đến tôi.

Seo Yuhui nhanh chóng cắt đứt mọi tia hy vọng của Giám mục.

“Tôi đã rời khỏi Giáo hội. Theo một cách nào đó, tôi đoán tôi cũng là người ngoài cuộc.”

“???”

“Vì vậy,Giáo hội ra sao cũng không phải là vấn đề của tôi.”

“Ý Người là, Người thực sự từ bỏ mọi quan hệ với giáo hội và trở thành người ngoài cuộc?”

“Phải, và một điều nữa.” – Seo Yuhui trả lời không một chút do dự – “Những lời tôi vừa nói, nếu cô thích thì cứ việc công bố.”

Câu nói của cô khiến Đức Giám mục chớp mắt vì sốc.

“…. Tôi lại một lần nữa. Những gì chúng ta vừa nói, cô có thể sử dụng tùy ý. Tôi không quan tâm”.

“Ý Người là gì…?”

Đức Giám mục định ngẩng đầu lên và hỏi nhưng đông cứng ngay tại chỗ.

‘Huh?’

Mồ hôi lạnh chảy dài trên lưng Giám mục. Người phụ nữ ngồi trên ghế đã đến trước mặt ông ta. Seo Yuhui bình thản vươn cánh tay ra, cởi chiếc mũ của Đức Giám mục, và đưa nó lên ngang tầm mắt.

“Vì thế.”

Cô nhìn thẳng vào viên ngọc sáng lấp lánh trang trí trung tâm của chiếc mũ.

“Xin vui lòng, đừng làm phiền tôi nữa, cô Yun Seohui.”

Seo Yuhui nở một nụ cười lạnh lẽo.

Phụt

Ánh sáng từ kim cương ánh lóe lên như ánh chớp. Nghĩa là, phía bên kia đã cắt đứt kết nối, hoặc đã phá hủy viên pha lê giao tiếp. Tất nhiên, cả Seo Yuhui và Giám mục đều biết, điều thứ hai đã xảy ra.

“…”

Sau một hồi im lặng, Đức Giám mục mỉm cười.

“…Người đã biết mọi chuyện.”

“Tôi nhận thấy ông đã thay đổi viên ngọc trên mũ. Tôi biết ông rất thích viên ngọc đó và sẽ không thay đổi một cách dễ dàng như vậy.”

“Hoh, chỉ với điều đó thôi sao?”

“Dù đó là rượu, quần áo hay bạn bè, ông luôn nói mình là người trung thành với những thứ cũ kỹ.”

Seo Yuhui đặt chiếc mũ trở lại đầu của Giám mục trước khi quay lại.

“Về đi.”

Chỉ với hai từ đó, Đức Giám mục biết rằng sợi dây liên kết mỏng manh giữa họ đã bị cắt đứt. Ông không biết nói gì, đành đứng lên một cách bất lực.

“Người có trách tôi không?”

“Tôi không muốn làm thế. Tôi hiểu ông làm việc cho ai và đến từ đâu mà.”

“Tôi hiểu rồi.”

Thay vì bị ăn mòn, họ đã quyết định bắt tay với Sinyoung. Seo Yuhui đã biết tất cả mọi thứ. Giám mục phát ra một tiếng cười cay đắng.

“Tôi biết tôi không có cơ hội để nói điều này, nhưng nếu Người quay trở về, tôi sẽ biết ơn mãi mãi.”

“Ông có nói bao nhiêu lần cũng vô ích thôi.”

Seo Yuhui vẫn giữ nụ cười kiêu sa, từ đầu đến cuối cuộc trò chuyện này. Cuối cùng, Đức Giám mục thở dài chán nản và quay người bỏ đi. Chính lúc đó.

CẠCH

Cánh cửa bật mở. Giám mục quay sang và thấy một thanh niên lê bước vào phòng.

‘Hử?’

Khuôn mặt anh ta lộ rõ vẻ ngái ngủ. Đôi mắt anh ta hầu như không mở, và dường như anh ta vẫn chìm trong cơn mê.

Sau khi quay đầu khắp căn phòng, thanh niên nọ đột nhiên quay đầu về một nơi.

“Đây là…?”

Đức Giám mục ngơ ngác hỏi, nhưng lời nói của ông lập tức dừng lại.

Giống như một đứa trẻ, thanh niên nọ nhanh chóng bò đến mục tiêu của anh ta. Khi đến được bên chiếc ghế dài, anh ta vùi mặt vào vòng lòng Seo Yuhui.

“Chà, chưa tỉnh à?” – Seo Yuhui vừa bàng hoàng vừa lẩm bẩm.

Giám mục thậm chí còn sốc hơn. Ông chưa bao giờ thấy Seo Yuhui cho phép ai đó tiếp cận cô dễ dàng như vậy.

“Tôi đã nói với cậu là ngủ đi mà.”

Cô tặc lưỡi và nhẹ nhàng vuốt mái tóc chàng trai. Dù hơi bối rối, nhưng rõ ràng cô đang sẵn sàng vỗ về anh ta.

Nhìn thấy thanh niên lạ mặt đang áp má vào đùi cô với một nụ cười hạnh phúc, Đức Giám mục thậm chí còn sốc hơn. Seo Yuhui không chỉ cho phép anh ta tiếp cận mình, mà còn để anh ta úp mặt vào đùi?!

‘Không thể nào!’ – Ông ta gần như muốn hét lên – ‘Đó là sự báng bổ!’

Thấy Giám mục há hốc mồm vì sốc, Seo Yuhui thở dài.

“Ah, đây là lỗi của tôi.”

“L.. Lỗi của Quý nương Seo Yuhui?”

“Phải, tôi đã chiều chuộng anh ấy quá nhiều, nên mới thành ra như vậy” – Seo Yuhui lầm bầm trong sự bối rối – “Tôi xin phép nhé.”

Cô đứng dậy khỏi chiếc ghế dài:

“Nào. đi về phòng mau lên.”

Kéo, kéo.

Thanh niên trẻ bị kéo ra khỏi phòng, hai cánh tay vẫn ôm chặt đùi Seo Yuhui.

Trong khi ấy, Giám mục đứng đó, mắt vẫn trợn tròn và mồm vẫn há hốc như một con cá mắc cạn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio