Khát Vọng Trỗi Dậy

chương 93: về trái đất (phần 1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong khi phòng hồi sức ồn ã vì những lời chúc mừng và tiếng cười nói rôm rả, Ayase Kazuki lặng lẽ với lưng dựa vào tường quan sát..

‘Mấy người này ồn ào thật.’

Anh ta thấy ồn ào, nhưng không khó chịu. Thay vào đó, Ayase Kazuki đang ngạc nhiên.

“Ai mà tin nổi anh ta mới lên cấp chứ?!”

Hầu như tất cả mọi người trong phòng đều là những cao thủ danh tiếng. Nhìn thấy họ tề tựu ở đây để chúc mừng chàng trai trẻ, Ayase Kazuki không khỏi ngạc nhiên. Ngay bản thân anh, một người đẳng cấp cao và sắp bước vào Bảng xếp hạng, cũng chưa chắc được đối xử như thế.

‘Huh?’

Ngay khi Kazuki định chào tạm biệt mọi người để quay về, anh bắt gặp một người phụ nữ nhìn trộm vào phòng qua khe hở nửa phía sau cánh cửa.

‘Lẽ nào… Đó là…!’

Kazuki bị sốc, nhưng nhanh chóng định thần lại. Người phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào một người nào đó trong phòng. Đôi mắt cô dán chặt vào người đó, tràn ngập cảm xúc. Lo lắng? Tức giận? Ghen ty?

‘Cô ấy đang nhìn ai?’

Dõi theo tầm nhìn của người phụ nữ, Kazuki đưa ánh mắt về giữa phòng. Tại đó, Seol đang ngồi trên giường, trò chuyện với một nụ cười rạng rỡ và thỉnh thoảng lại bật ra một tiếng cười nồng nhiệt. Dường như cậu ta đã bình phục hoàn toàn, và tinh thần cậu ấy cũng rất tốt.

Kazuki quay lại cánh cửa và ánh mắt anh ta bắt gặp ánh mắt của người phụ nữ. Kazuki nhanh chóng khoanh tay và cúi đầu kính cẩn. Đáp lại, người phụ nữ mỉm cười dịu dàng và gật đầu nhẹ, rồi quay lưng bỏ đi.

Ayase Kazuki là người đầu tiên rời đi. Theo sau anh, những vị khách cũng tạm biệt Seol để ra về. Trong phòng chỉ còn lại Hugo, Chohong và Seol. Sau những khoảnh khắc vui vẻ, giờ họ đang đăm chiêu nhìn nhau.

Việc Seol trở lại an toàn là một điều đáng để ăn mừng, nhưng thật khó để xem đó là một kết thúc hoàn toàn hạnh phúc. Cái chết của cung thủ cấp , Edward Dylan, là một thực tế khắc nghiệt, lạnh lùng mà họ phải đối mặt.

Dylan không những là người lãnh đạo của hội, mà còn là một người đẳng cấp cao và quan hệ rộng. Mất anh, cũng như một con tàu mất thuyền trưởng giữa cuộc hành trình.

Một thực tế không thể phủ nhận là Carpe Diem sẽ không còn vị thế như trước đây. Rốt cuộc, không ai điên rồ tới mức giao phó những nhiệm vụ quan trọng cho một hội chỉ có ba Chiến binh.

Sự im lặng giáng xuống căn phòng khiến Seol Jihu cảm thấy cay đắng. Dù biết thật ngớ ngẩn, nhưng Seol nghĩ, nếu Dylan còn sống, họ sẽ vui biết chừng nào.

“Cậu làm gì mà mặt đần ra thế”.

Chohong nhăn nhó, cô không thích cảm giác nặng nề này.

“Ngẩng đầu lên, ưỡn ngực ra! Nhiệm vụ đã thành công. Chúng ta đã giải cứu ba người và cứu ba người khác. Cậu thậm chí còn phá hỏng kế hoạch nhân giống của lũ Ký sinh trùng. Cậu có biết mình đã gây ra làn sóng lớn như thế nào không?”

“Cô ấy đúng, không có lý do gì để cảm thấy tội lỗi. Không, cậu nên tự hào. Nếu còn sống, Dylan chắc chắn cũng sẽ nói vậy.” – Hugo cũng tiếp lời.

“Dylan…”

Seol Jihu cẩn thận cất tiếng hỏi.

“Anh ấy ổn chứ?”

“Nếu cậu nói về hình phạt thì… ổn thôi” – Hugo gãi mũi.

“Tất nhiên, nó không dễ dàng chút nào. Cảm giác trống rỗng và mất mát khi đánh mất ký ức về Thiên đường, chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng tâm lý.”

“Thế thì….”

“Đừng lo, tôi tin là anh ấy sẽ vượt qua mọi khó khăn. Tôi tin tưởng Dylan” – Hugo tiếp tục với một giọng chắc chắn.

“Điều quan trọng là Dylan đã trở lại Trái đất như một con người. Đó là một thành quả lớn lao.”

Những lời của Hugo đã chạm vào trái tim Seol Jihu. Cậu thực sự ước Dylan có thể vượt qua hình phạt khét tiếng. Không, cậu tin Dylan sẽ vượt qua được nó.

Seol Jihu nắm chặt tay.

Chohong quay sang Seol, khẽ hỏi:

“Cậu định làm gì tiếp theo?”

Seol Jihu hơi bất ngờ. Có phải cô ấy đang nói về tương lai của Carpe Diem? Bản thân cậu cũng muốn tự hỏi cô về điều đó. Chính xác là Seol không ngờ cô lại hỏi mình câu đó.

“Bây giờ, Hugo và tôi sẽ trở lại Trái đất” – Chohong tiếp tục – “Thực sự là tôi hơi kiệt sức. Chúng ta nên nghỉ ngơi một chút, và cũng cần thêm thời gian để sắp xếp những suy nghĩ của mình.”

“…”

“Sao thế? Nhìn mặt cậu như khỉ ăn ớt vậy.”

“Cô định giải tán Carpe Diem?”

“Cậu điên à?” – Chohong khịt mũi và xua tay.

“Tôi chỉ nói rằng chúng ta nên nghỉ ngơi vì chúng ta vừa hoàn thành một nhiệm vụ lớn. Đừng nghĩ lung tung”.

Rất may, có vẻ như Chohong không có kế hoạch giải tán Carpe Diem. Thế là đủ. Seol Jihu thở phào nhẹ nhõm.

“À, tôi cũng muốn nói với cậu chuyện này”.

Hugo đang nhồm nhoàm ăn trái cây, đột nhiên nói như thể anh ta nhớ ra một cái gì đó quan trọng.

“Quý cô Cáo muốn nhờ tôi gửi cho cậu một tin nhắn. Cô ấy nói cậu nên về Trái đất ngay khi tỉnh lại”.

“Quý cô Cáo…. Ý anh là, Kim Hannah?” – Seol Jihu ngạc nhiên hỏi.

“Ờ. Tôi cũng ngạc nhiên. Không ngờ cậu lại ký hợp đồng với bọn Sinyoung”.

“Không, tôi không…”

“Huh? Thật sao?”

“À thì, họ đã yêu cầu tôi, nhưng tôi từ chối. Tôi chỉ ký hợp đồng cá nhân với Kim Hannah thôi.”

“Cậu từ chối? Và cậu ký hợp đồng với cô ta??” – Hugo há hốc mồm, đánh rơi cả miếng táo.

“…Uhm.”

Đôi mắt Hugo trợn tròn vì ngạc nhiên. Một lúc sau, tay anh mới bắt đầu di chuyển trở lại. Anh ta lấy ra một quả táo khác, vừa ăn vừa lẩm bẩm.

“Không thể tin nổi! Cậu dám từ chối Sinyoung…. À, cậu có dấu ấn vàng mà nhỉ”.

Rốp! – Hugo vừa cắn quả táo vừa cười khúc khích.

“Nhưng mà, tôi thực sự ngạc nhiên đấy, chàng trai”.

“Sao vậy? Cô ấy có nói gì thêm à?”

“Không, không phải là về Kim Hannah! Tôi đang tự hỏi, tại sao quanh cậu toàn là đám nữ quái vậy?”

“Nữ quái???” – Seol ngơ ngác hỏi lại.

“Ê, tên béo đen kia! Nói gì đấy?” – Chohong lườm Hugo.

Hugo vừa cười thầm vừa chỉ vào cằm Chohong.

“Tính xem, Thiên đường có nữ quái thì cô đã bu lấy cậu rồi”.

“Bốn trong số sáu nữ quái? À ha, Quý cô Cáo, Shitaria Yeriel, Claire Agnes,…, ô, đúng thật!” – Chohong giơ ngón tay lên đếm và cuối cùng phá lên cười.

“Cậu ta đã ký hợp đồng với một Nữ quái, và hai Nữ quái đến thăm cậu ta! Ôi mẹ ơi! Co chừng nha cưng, kẻo có ngày bị phân thây trong xó xỉnh nào đó đấy nhé! Puhahaha!”

Chohong vừa cười như ma làm, vừa vỗ vào lưng Seol Jihu.

“Còn ai nữa nhỉ? Ah! Cinzia! Là bà chị Cinzia! Puhahaha!”

Nhưng vì lý do nào đó, Hugo đã không cười.

“…”

Trên thực tế, Hugo đang ngơ ngác nhìn Chohong với vẻ ngạc nhiên. Mồm anh ta mấp máy như muốn nói “Bà quên mất chính mình luôn hả???”, nhưng rồi lại lắc đầu quay đi.

“… Hãy cẩn thận, Seol, đặc biệt là cô nàng xinh đẹp bên cạnh cậu. Tôi không đùa đâu.”

Hugo vừa thì thầm với Seol Jihu vừa khi nhai trái cây. Seol Jihu đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo.

“Nhưng gọi họ là Nữ quái thì có phải là hơi thô lỗ không?”

“Thô lỗ? Gọi Chong là nữ quái cũng chưa mô tả hết sự khủng bố của cô ta đâu. Biệt danh của cô ta là Killer Maiden – Sát sinh trinh nữ! Thậm chí còn ghê hơn Battle Maiden nữa.

“K… Killer Maiden?”

Trong khi Chohong đang bận rộn ôm bụng cười thì hai người đàn ông thì thầm với nhau.

“Tôi đã nói với cậu rồi, cô ấy chỉ giả bộ đáng yêu và hiền dịu trước mặt cậu thôi! Tin tôi đi, tôi biết rõ cô ta mà!”

“… Eii, nhớ lại thì hôm nay suýt nữa cô ấy đã đấm vỡ hàm tôi”.

“Chính xác! Nhưng đấy là cô ấy kiềm chế rồi đấy! Bản chất của cô ta… xem nào, phải gấp lần như thế!”

‘Mười lần?!”

Seol Jihu không thể tin được. Cậu ta lập tức kích hoạt Cửu nhãn và liếc nhìn Chohong.

[Cửa sổ trạng thái Chung Chohong]

[Thông tin chung]

Ngày triệu tập: ngày tháng năm

Con dấu: Đỏ

Giới tính / Tuổi: Nữ /

Chiều cao / cân nặng: , cm / , kg

Tình trạng hiện tại: Khỏe mạnh.

Cấp độ:

Quốc tịch: Hồng Kông (Khu vực )

Liên kết: Carpe Diem

Biệu hiệu: Ma nữ Cuồng chiến, Nữ quái Thiên đường, Sát sinh Trinh nữ, Chung dễ dụ

‘Huh…?’

Seol phát hiện ra một cụm từ lạ ở biệt danh của Chohong. Chung dễ dụ, Chung dễ dụ… chắc chắn đó là sản phẩm từ những trò đùa của Seol Cậu định bảo Chohong mở cửa sổ trạng thái ra để trêu cô, nhưng cậu chợt nhìn thấy cái tủ thép bẹp dúm cạnh giường mình. Đột nhiên, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Seol.

“Ai chà, lâu lắm rồi tôi mới cười nhiều thế này” – Chohong cuối cùng cũng cười xong và đang đưa tay lau nước mắt.

“Dù sao thì, cậu cũng đi luôn chứ?”

“Đi đâu?”

“Về Trái đất.”

Seol Jihu đột nhiên cảm thấy bối rối.

“Cậu sao thế? Chủ hợp đồng đang cần gặp cậu kìa, quên à?”

“À…uhm, tôi sẽ gọi cho cô ấy ngay.”

“Cậu bị ấm đầu à? Ở đây làm sao gọi về Trái đất được? Cậu ghét quay về Trái đất lắm à?”

“À… không! Công chúa Teresa nói là cô ấy muốn mời tôi cung điện.”

“Thì sao? Lúc nào quay lại, cậu đến cung điện cũng được mà??”

Seol Jihu không còn lý do nào khác, chỉ có thể nhăn nhó gật đầu. Thấy vậy, Chohong cảm thấy có gì đó không ổn, và lông mày cô nheo lại.

“Cậu không muốn về Trái đất?”

“K-Không!”

Seol Jihu trả lời theo phản xạ, nhưng cậu không thể lừa dối bản thân mình. Seol cũng cảm thấy những ngón tay của mình run rẩy và vôi vã giấu chúng dưới tấm chăn.

Cậu muốn nói với cô rằng cậu không muốn quay lại Trái đât. Bản thân Seol cũng không biết tại sao. Chỉ là khi nghĩ về việc rời khỏi Thiên đường, Seol cảm thấy lo lắng, sợ hãi đến khó thở.

Nhưng cậu không thể tự mình nói ra tất cả những điều này. Nếu cậu làm thế, chắc chắn Chohong sẽ gặng hỏi Seol mọi chuyện. Cậu không muốn nói dối, nhưng cũng không muốn nói sự thật.

‘…Đành vậy.’

Seol chợt nhớ ra một việc. Cậu đang cần tìm kiến thức về kỹ thuật ném lao và luân chuyển khí công, những tài liệu đó ở Trái đất chắc chắn có nhiều hơn ở Haramark. Bên cạnh đó, cậu cũng cần giải quyết một số việc.

‘Phải, nếu mình muốn sống ở Thiên đường, mình phải chuẩn bị kỹ lưỡng…’

Nghĩ đến đó, Seol cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cậu mỉm cười với Chohong.

“Tất nhiên, tôi phải về chứ. Chỉ là tôi có nhiều thứ phải xử lý, nên e là sẽ hơi lâu đấy”.

“Đừng lo. Ta sẽ sớm gặp nhau thôi” – Chohong nhìn Seol và cười tươi tắn.

Chà, nhìn nụ cười rạng ngời trên khuôn mặt xinh đẹp kia, ai mà tin nổi cô ấy lại là một nữ quái tàn khốc chứ??

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio