Ánh mặt trời chói chang đập vào mắt Seol Jihu. Cậu cố nhắm mắt và kéo chăn lên đầu, nhưng bây giờ đầu óc cậu đã tỉnh táo, giấc ngủ không trở lại dễ dàng như vậy.
Cuối cùng, Seol thở dài và đẩy chăn sang một bên. Cậu chậm chạp bật lửa hút một điếu thuốc bên cửa sổ và đi thẳng vào phòng tắm. Sau khi ngâm mình bằng nước lạnh, Seol cảm thấy khoan khoái và thư giãn hơn.
Khi Seol đang lau khô tóc bằng một chiếc khăn, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập.
Cộc cộc
cộc cộc
“…Ai vậy?”
“Tôi đây.”
Giọng nói lảnh lót vang lên khiến Seol ngạc nhiên. Cậu dễ dàng biết đó là ai.
‘Cô ấy lại đến đây nữa?’ – Seol vừa mặc quần áo vừa tò mò nghiêng đầu.
“Chờ chút.”
—
Lamborghini Gallardo LP- Superleggera. Đó là tên chiếc xe của Kim Hannah.
Vù ù ù
Tiếng ống xả vang lên điếc tai, và chiếc xe phóng đi như một cơn lốc. Seol Jihu liếc nhìn Kim Hannah. Cô đang đeo kính râm màu hồng nhạt và một chiếc váy màu xanh, trông rất tôn dáng. Phải thừa nhận rằng cô ấy rất cẩn thận trong việc lựa chọn trang phục.
“Cậu đang nhìn gì đó?” – Kim Hannah hỏi và nhẹ nhàng xoay vô lăng.
“… Tò mò thôi. Chúng ta đi đâu đây?”
“Cậu không cần phải lo lắng như thế. Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu đó thư giãn một chút” – Kim Hannah cười nói – “Là chủ hợp đồng, tôi có nhiệm vụ cải thiện tâm trạng đối tác của mình.”
‘Không phải chính cô khuyên tôi làm thế sao?’ – Seol Jihu định phản đối Kim Hannah, song sau khi nghĩ ngợi vài giây, cậu ngậm miệng lại. Dù sao, những lời khuyên của cô ấy hoàn toàn đúng đắn.
“Cô không phải làm việc à?”
“Chăm sóc cậu là công việc quan trọng nhất của tôi lúc này. Với lại…”
Xe Kim Hannah dừng lại ở ngã tư đèn đỏ. Cô quay sang ghế hành khách với nụ cười toe toét.
“Hôm nay là thứ bảy.”
“Cô được nghỉ thứ bảy à?”
“Đi làm vào cuối tuần ư? Tôi có thể đi nếu tôi muốn, nhưng không cần thiết. Lịch làm việc từ thứ hai đến thứ sáu đã nghiêm ngặt lắm rồi. giờ bắt đầu, giờ nghỉ, đều như vắt chanh.”
Seol Jihu lắc đầu: “Vậy sao? Chà, họ cũng biết cách vắt sức nhân viên của mình đó.”
“Nào nào, cậu làm tôi thấy nhột đó. Tôi cũng có nhiều nhân viên mà” – Kim Hannah cười khúc khích và quay lại phía trước.
“Dù sao, tôi cũng hơi ngạc nhiên. Tôi cứ tưởng cậu sẽ càu nhàu và đóng cửa tự kỷ cơ đấy.”
“Tôi đâu phải là con nít chứ?!”
“Hmmm. Đôi khi cậu giống như vậy. Cậu không biết sao?”
Kim Hannah cười khúc khích và Seol Jihu đành chịu thua. Cậu vội đổi chủ đề.
“Hôm nay có vụ gì không, hay chỉ là cô có tâm trạng tốt?”
Rõ ràng Kim Hannah trông khá tươi tỉnh và mỉm cười liên tục kể từ sáng đến giờ.
“Trông tôi vui lắm à?” – Cô khẽ hạ kính râm xuống và hỏi. Seol Jihu chỉ đơn giản gật đầu.
“Uhm, cậu nói đúng. Tôi đang muốn nằm dài trên bãi biển và tận hưởng ngày cuối tuần đẹp trời này… Aiyaaa!”
Kim Hannah đồng ý và cười khúc khích. Cô ấy đã ăn nhầm thứ gì chăng? Hay cuối cùng cô ấy đã phát điên? Ngay khi Seol Jihu bắt đầu lo lắng, cô bất ngờ tiết lộ.
“Tôi vừa trả đũa xong.”
“Trả đũa? Trả đũa ai cơ?”
“Cậu biết mà ~ Con chó cái thích nhòm ngó tài sản của người khác.”
Kim Hannah giải thích theo cách vòng vo, nhưng Seol Jihu ngay lập tức hiểu cô đang nói về ai.
“Cô đã làm gì cơ?”
“Không có gì. Tôi vừa lan truyền tin đồn rằng, có thể cậu sẽ tham gia Sinyoung.”
Kim Hannah tiếp tục.
“Bọn khốn đó gây áp lực cho tôi vì tôi không đưa cậu tham gia Sinyoung. Tôi sẽ chứng minh cho họ rằng, không phải tôi không thể mời cậu vào Sinyoung, chỉ là tôi muốn hay không thôi.”
Truyền bá tin đồn? Chứng minh họ sai? Seol Jihu suy nghĩ cẩn thận về lời nói của cô trước khi giơ tay.
“Xin lỗi nhưng… Tôi không hiểu gì cả.”
“Cứ từ từ, rồi cậu sẽ thấy. Chỉ cần ngồi đó và thưởng thức chương trình.” – Kim Hannah nói một cách tự tin. Thế rồi, cô quay sang Seol và nháy mắt.
“Aaaaah ~ Đã quá! Vậy, cậu muốn đi đâu?”
Seol Jihu sững sờ nhìn cô.
Sau khi bị Kim Hannah đưa đi rong ruổi suốt cả ngày, Seol Jihu cuối cùng đã trở về nhà sau bữa tối.
“…”
Khoảnh khắc Seol bước vào phòng, cậu ném túi đồ sang một bên và lảo đảo gục mặt xuống giường.
“Chết tiệt… Cô ta là cái thứ gì thế không biết.”
Seol không thể nhớ nổi số cửa hàng mà họ đã ghé thăm. Nhìn vào hàng tá túi đồ xung quanh mình, cậu ngán ngẩm thở dài rồi lục hai chiếc túi nhỏ.
Bên trong đó là một đôi giày thể thao và quần áo tập luyện màu trắng Kim Hannah bảo cậu ta mang đến Thiên đường. Mắt Seol sáng lấp lánh khi nhìn chằm chằm vào những món đồ trị giá hàng trăm ngàn won. Khi nghĩ về việc tập luyện trong quần áo và giày mới, trái tim cậu khẽ run lên vì phấn khích.
‘Ah.’
Đến lúc này, Seol mới nhớ ra vì sao mình quyết định trở lại Trái đất. Vì chuyện hôm qua, suýt nữa cậu quên bẵng đi ý định ban đầu của mình. Thành thật mà nói, cậu còn định quay lại Thiên đường ngay bây giờ.
Nhưng Seol biết cậu không nên làm thế. Cậu cần tận dụng tốt nhất thời gian của mình trên Trái đất, để chuẩn bị cho những ngày sắp tới ở Thiên đường.
Đôi mắt Seol Jihu lấp lánh và cậu nhanh chóng bật laptop lên.
Sáng hôm sau, Seol mặc trang phục Kim Hannah mua cho mình và đi đến phòng tập thể dục.
Tập luyện với trang thiết bị hiện đại rõ ràng là thuận tiện và hiệu quả hơn.
Nghĩ lại thì, lý do đầu tiên khiến Seol muốn tham gia Carpe Diem là khi cậu nhìn thấy sân tập ở tầng một của họ. Vì thiết bị điện tử không thể mang tới Thiên đường, nên ở đó không có những thứ như máy chạy bộ, nhưng ít nhất vẫn có tạ, thanh kéo và các công cụ tập luyện thô sơ khác.
Seol Jihu hào hứng sử dụng lại những trang thiết bị của thể giới văn minh. Cơ thể hiện tại của cậu hoàn toàn khác biệt so với gã nghiện cờ bạc ngày xưa, thậm chí có thể sánh với những vận động viên hàng đầu.
Cậu chăm chú tập trung vào việc duy trì tư thế và hơi thở mà Agnes đã dạy cho mình. Chính vì thế, Seol không nhận ra rằng, ánh mắt của các cô gái đang tập Yoga gần đó đã dán vào cơ thể săn chắc và cơ bắp cuồn cuộn của cậu.
Sau khi tập luyện xong, Seol đi thẳng đến một hiệu sách lớn. Cậu đã mua ba cuốn sách: Kỹ thuật ném lao, Kỹ thuật Châm cứu truyền thống, và Kỹ thuật sử dụng thương nâng cao. Tất cả đều là sản phẩm của những nhà xuất bản danh tiếng bậc nhất.
Khi cậu ta mang ba cuốn sách đến quầy thanh toán, cô nhân viên trẻ ngập ngừng mở miệng.
“À…. chờ đã, anh cầm lấy này.”
“Không, không cần đâu.”
“Gì… gì cơ”
“À, tôi không cần hóa đơn đâu.”
“K-Không, anh cứ cầm đi ạ, và nhớ đọc nhé.”
“…Huh?”
Cô vội vã đặt hóa đơn vào túi nhựa đựng sách và đưa nó cho Seol bằng cả hai tay. Dường như mặt cô đang dần đỏ lên, và hai mắt long lanh nhìn Seol. Dù cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng điều đó không thực sự quan trọng, vì vậy Seol mỉm cười và bước ra khỏi hiệu sách. Cậu vừa đi vừa gãi đầu.
“Sách xịn có khác, đắt thật”.
Đang nhìn vào giá của những cuốn sách trên hóa đơn, Seol chợt thấy một số điện thoại được viết ở phía dưới và nghiêng đầu. Mực viết vẫn chưa khô, dường như không phải là một lỗi in ấn.
‘Số ai đây?’
Seol Jihu nghiêng đầu bối rối trước khi bỏ biên lai vào túi và tìm đường đến thư viện địa phương.
Ngồi bên trong thư viện, Seol mở cuốn sách về châm cứu và sửng sốt. Hình ảnh cơ thể người được vẽ chi tiết, với những chấm và đường nét phức tạp, các ký tự truyền thống của Trung Quốc và vô số thuật ngữ y học. Tất cả những gì mắt cậu đọc được là một mớ chữ đen trên giấy trắng.
‘Trời ạ. Cứ như nhìn bức vách vậy’
Cậu đã đoán là tài liệu này sẽ khó hiểu, nhưng cậu không ngờ nó khó đến mức độ này.
Xem xét số điểm đóng góp mà cậu ta đã tích lũy được, Seol có thể nhận ngay các kỹ năng Cấp mà không gặp vấn đề gì. Dù bị cám dỗ bởi viễn cảnh tươi sáng, nhưng Seol Jihu nhanh chóng rũ bỏ suy nghĩ đó.
Cậu nhớ rõ những gì Agnes nói với mình. Kỹ năng có được nhờ rèn luyện sẽ hiệu quả hơn là kỹ năng có được nhờ đổi điểm. Vì Seol đặt niềm tin ở Agnes, nên cậu nhanh chóng củng cố quyết tâm của mình và giơ cây bút chì lên.
‘Lâu lắm rồi mình mới ngồi học, nhỉ.’
Seol bật cười và bắt đầu nghiền ngẫm cuốn sách, với mức độ tập trung đáng sợ. Dù sao đi nữa, cậu từng tốt nghiệp Đại học Soyoung, một trong bốn trường đại học hàng đầu của Hàn Quốc.
Trên một chiếc bàn nhỏ, một thanh niên đẹp trai đang chăm chú nghiên cứu tài liệu. Những người phụ nữ, từ học sinh đến bà nội trợ, đều phải ngoái nhìn. Trừ lúc đi vệ sinh, mông Seol Jihu dán chặt lấy chiếc ghế. Mãi đến giờ ăn tối, cậu mới đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Seol rảo bước trở về nhà. Cuốn sách về châm cứu quả là khó nhằn, nhưng những cuốn sách về ném lao dễ dàng hơn cậu tưởng. Tất nhiên, chỉ đọc thì khó có thể hấp thụ toàn bộ kiến thức, nhưng rất may là một trong những cuốn sách đi kèm với một đĩa DVD.
‘Hmmm…. Hiểu rồi…. Ném lao, không có nghĩa là chỉ sử dụng tay của mình. Người ta còn có thể sử dụng một công cụ gọi là giáo ném để tăng tốc và tăng lực cho cú ném…’
“Xin lỗi.”
Seol Jihu đang lẩm bẩm thì nhận ra có ai đó chặn đường mình.
“Cậu có phải là Seol Jihu không?”