Một người đàn ông lạ mặt đứng trước căn hộ, dường như chờ Seol từ lâu.
“Vâng, là tôi đây!”
Một tia sáng lóe lên trong mắt Seol. Một người đàn ông ăn mặc trang trọng đang đợi cậu ta vào giờ này, chắc chắn là chuyện bất thường.
Ngay lập tức, Seol kích hoạt Cửu Nhãn.
Không màu.
Sau khi kiểm tra màu sắc của kẻ lạ mặt, Seol nâng cao cảnh giác và cất tiếng hỏi.
“Ông là ai?”
“À, tôi…”
Người đàn ông lấy ra một tấm danh thiếp và đưa nó cho Seol Jihu một cách trang trọng. Dòng chữ Sinyoung hiện được in rõ ràng trên thẻ.
“Tập đoàn Sinyoung có việc gì với tôi sao?”
“Tôi biết điều này hơi bất ngờ, nhưng cậu có thể đi với chúng tôi không?”
Người đàn ông bình thản chỉ nói. Seol Jihu nhíu mày nhìn ông ta.
“Để làm gì?”
“Giải quyết tin đồn về việc cậu là người của Sinyoung.”
Giọng nói bình thản nhưng cứng rắn của ông ta khiến Seol hơi dao động.
‘Là sản phẩm của Kim Hannah ư…’
Seol Jihu lắc đầu.
“Tôi không nghĩ rằng đây là thời điểm thích hợp. Chuyện này quá bất ngờ.”
“Chúng tôi đã chuẩn bị kỹ. Mời cậu lên xe.”
“Tôi có chút việc gấp cần xử lý. Để khi khác nhé.”
“Sẽ rất nhanh thôi. Tôi hứa đấy.”
Nghe vậy, Seol Jihu quyết định đóng cuốn sách lại.
“Có vẻ ông sẽ đưa tôi đi bằng mọi giá.”
“Tôi xin lỗi nếu làm phiền cậu” – Người đàn ông khẽ mỉm cười và gật đầu.
“Xem ra chuyện tin đồn không phải lý do duy nhất.”
“Tôi không từ chối điều đó. Nhưng, tôi hứa, cuộc họp sẽ ngắn.”
Người đàn ông có vẻ sốt ruột lạ lùng. Seol Jihu quyết định lật bài ngửa, cậu hỏi thẳng.
“Nếu tôi nói không, ông định làm gì? Sử dụng vũ lực?”
“Có lẽ là không. Tôi được lệnh phải tôn trọng cậu tối đa. Tôi không có ý định buộc cậu phải làm bất cứ điều gì. Nhưng nếu có thể, tôi thực sự muốn cậu đi theo tôi.”
“Và nếu tôi vẫn nói không?”
“Thế thì….”
Người đàn ông nở một nụ cười cay đắng.
“Tôi đành phải để cậu vào nhà, nhưng tiểu thư của chúng tôi sẽ rất buồn.”
“Tiểu thư buồn?”
Khi mắt Seol Jihu nheo lại, người đàn ông cúi gập người.
“Xin vui lòng đi theo tôi. Dù cậu chỉ đến uống vài tách trà thôi cũng được.”
Seol Jihu tặc lưỡi. Cậu ấy không muốn đi. Nói chính xác, cậu không muốn tham gia vào vấn đề này. Nhưng Kim Hannah khuyên cậu ta không nên manh động và cố gắng bình tĩnh trong mọi trường hợp. Nếu cậu ta hành xử thô lỗ vào lúc này, rất có thể Sinyoung sẽ đưa cậu vào danh sách thù địch.
‘Tin đồn giả mạo…. Chết tiệt.’
Seol đoán rằng Kim Hannah có dự tính gì đó. Vấn đề là cô ấy không có mặt ở đây.
‘Mình không nên gây rắc rối cho cô ấy nữa…’
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Seol Jihu cất cuốn sách của mình và lắc đầu.
“Nếu chỉ cần gặp một lúc thì… Cũng được thôi.”
Cửu Nhãn không cảnh báo rằng đây là một mối nguy hiểm. Hơn nữa, với khả năng hiện tại của Seol, cậu cũng có thể bảo vệ mình khỏi những tình huống đe dọa tính mạng. Có lẽ cậu chỉ cần nghe họ nói và gật đầu vài lần.
“…Đi nào.”
Người đàn ông đứng thẳng dậy như thể ông ta đang chờ đợi những lời này.
“Cảm ơn cậu. Mời đi lối này.”
Ông ta hướng dẫn Seol Jihu lên xe. Sau khi đích thân mở cửa cho Seol Jihu, người đàn ông ngồi vào ghế lái xe và nói khi bật động cơ.
“Xin lỗi vì đã thô lỗ với cậu, và cảm ơn cậu đã hợp tác.”
Seol Jihu không nói gì. Người đàn ông vừa nói vừa nhấn ga.
“Thật ra, Giám đốc Kim Hannah đã cảnh báo chúng tôi không nên tiếp cận cậu, vì cậu đang gặp chuyện gia đình. Đó là lý do tại sao tiểu thư của chúng tôi kiên nhẫn chờ đợi. Chúng tôi cũng không thể làm gì khác.
Vruaaaang-! Tiếng động cơ rền vang khiến tai Seol ù đi.
“Khoan, ông nói gì cơ.”
Seol Jihu định bảo ông ta nhắc lại những gì vừa nói, nhưng người đàn ông dường như đã hiểu nhầm nên cố gắng giải thích thêm.
“Tôi không nói dối đâu. Vì quá thiếu ngủ, tiểu thư nhà tôi ngày càng yếu đi.”
“…?”
Điều đó có nghĩa là gì? Seol Jihu chớp mắt liên tục với khuôn mặt bối rối.
Cậu chưa bao giờ gặp Yun Seohui trước đây, nhưng trong đầu Seol, đó là một kẻ chủ mưu ma mãnh giống như bà Trùm trong các bộ phim xã hội đen, ngồi sau rèm cửa, mặc đồ đen với hai chân bắt chéo và một ly rượu trong tay.
Trong trí tưởng tượng của cậu, Đệ nhất Tiểu thư của Sinyoung giống như một nữ ma cà rồng đang mỉm cười quyến rũ và thì thầm, ‘Hoho, sớm muộn gì món đồ chơi đó cũng rơi vào tay ta.’
Nhưng người này lại đang mất ngủ vì mong gặp cậu ta??? Nghe không giống một bà Trùm quyền lực cho lắm, mà giống một thiếu nữ đang yêu.
‘Humh, tên này nghĩ mình là đồ biến thái háo sắc ư?’
Seol đoán rằng đây có thể là một mưu đồ để khiến cậu ta mất cảnh giác. Nghĩ vậy, cậu đưa tay bóp trán và nhắc nhở bản thân phải thật tỉnh táo.
Người đàn ông chở cậu ta đến một nhà hàng Trung Quốc.
‘Chắc mình chỉ cần ngồi uống trà và nghe vài chuyện tào lao thôi nhỉ’.
Seol Jihu tự hỏi khi bước qua khu vực VIP, nhưng khi thấy thực đơn của họ treo trên tường, cậu bất ngờ nhảy dựng lên.
‘Cái… cái gì thế này??’
‘ triệu won mỗi ấm trà?!’ (Note: Khoảng , tỷ. Trà này chắc là có họ với nhân sâm ngàn năm :v)
Seol cảm thấy như mình đang ở một thế giới hoàn toàn khác. Người đàn ông hướng dẫn cậu ta lên tầng trên cùng của nhà hàng trước khi cẩn thận gõ cửa.
“Tôi đã đưa anh ấy tới, thưa Tiểu thư.”
Ngày sao đó…
“Cảm ơn”
Một giọng nói ngọt ngào, du dương vang lên. Âm thanh lảnh lót nhưng thanh thoát lọt vào tai Seol.
“Ông có thể lui được rồi.”
“Nhưng-”
“Tôi ổn.”
Người đàn ông liếc nhìn Seol một lúc, trước khi cúi đầu kính cẩn và rời đi.
“Cảm giác như mình được dẫn đến đây để phục vụ cho con gái của một gia đình quý tộc nào đó. À, mà cũng gần đúng…”
Seol Jihu lẩm bẩm trong khi tiếng kẽo kẹt vang lên. Cánh cửa từ từ mở ra, như thể người bên trong chắc chắn rằng người đàn ông kia đã rời đi.
Đó không là một nữ ma cà rồng, cũng không phải là một nữ mafia. Khi Seol Jihu nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của cô, cậu bàng hoàng đến nỗi hàm suýt rơi ra khỏi miệng.
Con ma mắt đỏ, không, thiếu nữ xinh xắn vội chạy đến chỗ Seol Jihu. Cô chỉ mặc chiếc quần lót nhỏ và áo phông rộng thùng thình. Đôi mắt đỏ ngầu của cô lấp lánh khi ngước nhìn Seol.
“Ah….”
Đôi môi cô mím lại như thể cô có nhiều điều muốn nói. Cô nhón chân lên và nắm lấy tay anh.
“…Cuối cùng…”
Giọng cô hoàn toàn khác so với trước đây. Bây giờ nó mang một cảm giác khao khát khiến Seol Jihu không khỏi bối rối và bị sốc.
Từ đầu đến giờ, cậu tưởng rằng mình sẽ phải gặp Đệ nhất Tiểu thư Sinyoung, nhưng cô gái đang chờ cậu dưới ánh sáng vàng rực rỡ không phải là Yun Yun Seohui , mà là…
“Cuối cùng em cũng gặp được anh rồi, Seol-nim….”
Phải, đó chính là Yun Seora.