Seol Jihu đã có một người bạn mới.
Thành thật mà nói, vị thế xã hội của cô quá cao để cậu coi cô là bạn, nhưng cậu quyết định không nghĩ về tất cả những điều đó. Điều quan trọng là hai đã chia sẻ những câu chuyện thú vị mà họ không thể nói với người khác.
Sự thay đổi lớn nhất trong cuộc sống của Seol Jihu là cậu bắt đầu nhìn vào điện thoại của mình thường xuyên hơn. Trong quá khứ, cậu không bao giờ bận tâm đến việc nhìn vào nó, thậm chí cậu còn ghét mang theo nó bên mình. Những cuộc gọi và tin nhắn trước kia chỉ toàn lời chửi rủa và miệt thị, giờ đã biến thành lời trò chuyện thân mật của một tiểu thư xinh đẹp.
Ngoài việc ôm điện thoại, cậu cũng chăm chỉ đọc sách. Hiện tại, cậu đang đọc một cuốn sách võ thuật về khí công. Theo quan điểm của Seol, khái niệm “khí” trong khí công cực kỳ giống với mana.
“Vận hành kinh mạch đề cập đến sự chuyển động của năng lượng khí bên trong cơ thể, dọc theo cách mạch máu và cơ bắp trong cơ thể… Hmm, nếu mình làm thế với mana thì…”
Seol đang học hành chăm chỉ thì một ánh sáng lóe lên trên màn hình điện thoại. Một tin nhắn vừa mới tới. Cậu mở khóa điện thoại và mỉm cười.
[Thật tuyệt khi thấy anh hào hứng ăn ngấu nghiến như vậy. Em mừng lắm đó, oppa.]
Kể từ khi họ gặp nhau hôm đó, những tin nhắn từ Yun Seora cứ xuất hiện không ngừng.
[Hmmm, ngại quá. Tôi muốn đưa cô đi ăn món gì đó cho đỡ xấu hổ. Cô có thích món gì không?]
[… Món gì cũng được ạ. Thực ra em không kén ăn đâu.]
“Món gì cũng được”. Một câu nói phổ biến của chị em phụ nữ, nhưng đó lại là loại yêu cầu khó đối phó nhất.
Seol Jihu gõ nhẹ trên bàn phím điện thoại với nụ cười ranh mãnh.
[Gì cũng được? Hmm, tôi chưa bao giờ nghe nói về một món ăn như vậy. Trên mạng cũng không có tên món này,]
[….]
[Tôi đùa thôi. À, có một món tôi rất thích, hồi xưa hôm nào tôi cũng ăn! Hay tôi mời cô ăn thử nhé?]
[Có thật không? Nó là thứ gì vậy?]
[Cô đã bao giờ ăn mì gói ở cửa hàng tiện lợi chưa? Chỉ cần đổ ít nước vào, đặt nó trong lò vi sóng và chờ vài phút. Chà chà, vừa rẻ vừa tiện vừa ngon!]
[… Em ghét anh]
[Haha, tôi chỉ đùa thôi. Dù sao, hãy suy nghĩ và nói cho tôi biết nhé. Dù là món gì thì tôi cũng sẽ cố gắng để đưa cô đi ăn].
Sau cuộc trò chuyện ngắn, Seol Jihu quay lại cuốn sách với khuôn mặt hào hứng. Nghĩ lại thì, Seol không ngờ rằng cậu lại tìm thấy niềm vui lúc ở trên Trái đất.
Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là Seol không muốn được trở lại Thiên đường. Trên thực tế, càng học được nhiều từ những cuốn sách, cậu càng muốn trở về để áp dụng thử những kiến thức này. Dù sao thì, ở đây cậu cũng chỉ có một mình. Kim Hannah không thể đi chơi với cậu mãi, và cậu cũng không thể nhắn tin cho Yun Seora cả ngày.
Cảm giác cô đơn ập xuống mỗi khi trời tối. Cậu nằm xuống giường, nhìn trần nhà và bốn bức tường, rồi nhớ lại những khoảnh khắc ở Thiên đường.
Seol Jihu quyết tâm tăng tốc. Học càng nhanh, cậu càng sớm được trở về Thiên đường.
Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Chính xác là mười ngày đã trôi qua kể từ khi Seol Jihu trở về Trái đất. Kim Hannah rất ngạc nhiên khi cậu ở lại Trái đất lâu như thế và nhanh chóng cho phép cậu đến Thiên đường.
Cô nhấn mạnh rằng Seol sẽ “đi đến Thiên đường”, chứ không phải “trở lại Thiên đường”, nhưng Seol Jihu cũng không quan tâm.
Nhờ Yun Seora, tâm trạng cậu ta đã thoải mái hơn rất nhiều so với lần trước.
Sáu gói thuốc lá, bao cát, giấy vệ sinh, quần áo, giày thể thao, sổ ghi chép.
Seol nhét mọi thứ cậu ta muốn mang vào một cái ba lô lớn. Sách và máy tính xách tay là những thứ không thể mang theo.
Sau đó, cậu ta lấy ra mảnh Phù chú nhỏ bằng lòng bàn tay. Seol quay đầu ngó nghiêng để kiểm tra xem mình có quên gì không, và phát hiện ra điện thoại của mình, đang được kết nối với bộ sạc.
Hôm nay Yun Seora đã không liên lạc với cậu. Chắc cô bận gì đó. Sau khi nghĩ ngợi một lúc, Seol Jihu xé tờ Phù chú làm đôi.
Soạt!
Ngay sau âm thanh đó, anh sáng rực rỡ tràn ngập tầm nhìn của cậu.
Cuối cùng cậu cũng trở về Thiên đường.
“Waaaaah.”
Seol vươn vai và rời khỏi ngôi đền. Sức sống và nhiệt huyết từ từ hiện lên trong mắt cậu.
Cảm giác nặng nề đè nén lồng ngực cậu từ từ biến mất. Với những bước chân nhẹ nhàng, Seol Jihu nhảy xuống cầu thang của ngôi đền. Khi nhìn quanh thành phố, cậu nhận thấy một điều kỳ lạ.
‘?’
Không khí chung của thành phố khá lạ lẫm. Thay vì ảm đạm hay tối tăm như trước, thì ngược lại – một luồng sinh khí lan tỏa khắp nơi.
“Có chuyện gì xảy ra à?”
Tuy nhiên, Seol không có thời gian để tìm hiểu chuyện đó. Cậu hào hứng chạy về văn phòng Carpe Diem, nhưng tòa nhà hoàn toàn trống rỗng. Không có bất kỳ dấu vết của bất cứ ai ở đây.
“Họ chưa quay về đây à?”
Tỷ lệ khác biệt về thời gian giữa Trái đất và Thiên đường là : . Nói cách khác, mười ngày cậu ở lại Trái đất tương đương với ba mươi ngày ở Thiên đường.
Seol cứ tưởng mình là kẻ về muộn nhất, nhưng cảnh tượng hiện tại khiến cậu khá bất ngờ.
“Hmm. Chắc họ bận ăn chơi nhảy múa gì đó”.
Seol làu bàu, mở gói đồ của mình ra và lấy ra một điếu thuốc. Sau khi ngồi phịch xuống chiếc ghế dài, cậu ta phả ra một làn khói. Không gian quen thuộc này khiến tâm trí cậu thư giãn hoàn toàn.
Seol Jihu nhớ tới ngày đầu tiên cậu tới đây, rồi nhớ tới vị thủ lĩnh cũ của cả nhóm. Theo dòng duy nghĩ miên man, cậu nhớ lại những gì Dylan nói.
“Một cuộc thám hiểm chưa kết thúc, kể cả khi bạn đã quay về. Sau khi bình yên ngồi trong nhà, việc bạn cần làm là hồi tưởng lại cả những chi tiết nhỏ nhất để rút kinh nghiệm và nỗ lực hạn chế những sai lầm trong tương lai.”
Vì Seol Jihu hoàn toàn đồng ý với quan điểm của Dylan, nên cậu từ từ hồi tưởng về sự cố trước đó.
“…”
Không lâu sau đó, một nụ cười cay đắng hiện lên trên khuôn mặt Seol. Cậu cảm thấy xấu hổ khi nhớ tới những lời khen của mọi người, của Kim Hannah, của Yun Seora. Cậu còn sống được đến bây giờ, đều là nhờ Nữ thần may mắn đã không bỏ rơi cậu.
Phá hủy phòng thí nghiệm và thoát khỏi Khu rừng Khước từ? Tất cả là nhờ vào vũ khí bí mật của Liên Minh, cũng như nỗ lực của nhóm Thiên thần Sa ngã và Tiên nữ.
Tiêu diệt được lũ Ký sinh trùng truy đuổi? Đều là nhờ sức mạnh của Thánh nữ ma trong Hầm mộ.
Tất nhiên, cậu ấy cũng đã nỗ lực rất nhiều. Nhưng nếu cậu không gặp may mắn thì sao? Nếu không có ai giúp đỡ cậu?
Thực tế phũ phàng là, nếu cậu phải tự thân xoay sở, có lẽ cậu đã toi mạng từ lâu.
Không phải đến tận bây giờ Seol mới nghĩ tới điều đó. Cậu đã lẩm bẩm rất nhiều, hàng ngàn hàng vạn lần trong suốt tám ngày gian khổ.
‘Giá như mình mẽ hơn…. Giá như mình có thêm sức mạnh…’
Mặc dù cậu ta là Siêu Tân Tinh số tại Khu vực trung lập, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa khi cậu ta ở Thiên đường. Chỉ cần bước ra ngoài, Seol cũng dễ dàng tìm thấy một người qua đường nào đó mạnh hơn cậu ta.
Giống như Cinzia đã nói, sự khác biệt giữa hai khu vực giống như trời và đất. Cuối cùng, chỉ có một kết luận.
“Không thể tiếp tục say sưa với những thành tích của mình trong Khu vực trung lập… Mình cần phải mạnh mẽ hơn.”
Vậy thì cậu ta cần phải làm gì để mạnh mẽ hơn?
Đôi mắt Seol Jihu lấp lánh ánh sáng. Cậu dập điếu thuốc lá, nắm chặt tay lại.
“Đã đến lúc thực sự tập luyện rồi!”