Câu hỏi bất ngờ của Prihi khiến Seol Jihu giật mình và bị sặc. Cậu phun thẳng ngụm nước trong miệng vào đĩa thức ăn.
Dù sao thì, hành động đó chắc chắn vẫn lịch sự hơn là phun nước ra khắp nơi.
“…Thưa Đức vua….” – Seol nhăn nhó mếu máo.
“Hả? Vẻ mặt nhăn nhó đó là sao? Theo lời Teresa nói với ta thì…”
Seol Jihu nhanh chóng quay sang Teresa. Cô ấy tỏ ra xấu hổ và đưa hai tay che má.
‘Tại sao cô ấy lại đỏ mặt? Không, tại sao cô ấy lại giả vờ xấu hổ như thế???’
Khi Seol ngơ ngác nhìn Công chúa, Teresa vội lắc đầu.
“Cha ơi cha à, con chỉ nói là hai đứa ôm nhau ngủ thôi. Nói “ngủ với nhau” thì hơi quá đáng.”
“Con nói gì vậy? Ta hiểu rất rõ cụm từ này mà, chính con mới là người…”
Đột nhiên, giọng Đức Vua nghẹn lại. Prihi gục đầu xuống và rên rỉ, trong khi đó, Teresa quay ra cầm dao cắt bít tết của mình như không có gì xảy ra.
“… Đau đấy.”
“Ahihi, con chả hiểu cha nói gì cả.”
“Hừm. Ta lạ gì chứ. Lần đầu tiên sau năm, hôm nay con mới chịu mặc váy.”
“Hầy! Con bảo cha nói nói đùa để giúp anh ấy thư giãn. Ai bảo cha nói thẳng như vậy? Ah, xấu hổ quá đi mất!”
Họ liên tục nói với nhau những chuyện gì đó mà Seol không thể hiểu nổi.
‘Đúng là cha nào con nấy’ – Seol mím môi. Cậu đã bị bất ngờ khi gặp Công chúa lần đầu tiên, và bây giờ khi gặp cha cô, cậu lại bất ngờ thêm lần nữa.
Thấy Seol trố mắt nhìn hai cha con tranh cãi, Prihi thở dài và lấy một mảnh vải lau miệng.
“Xin lỗi đã để cậu chứng kiến cảnh tượng khó coi này.”
“…”
Nhưng mà, ta nhắc lại một lần nữa, cậu không cần phải quá căng thẳng. Buổi gặp mặt hôm nay không phải để trừng phạt hoặc bắt giữ cậu. Thay vào đó, ta mời cậu đến đây để trao thưởng cho những gì cậu đã làm.
Nhà vua cố gắng nói với giọng nghiêm túc nhất có thể. Seol Jihu muốn nói với ông ta rằng đã quá muộn để hành động trang nghiêm, nhưng sau khi nghĩ một lúc, cậu chỉ đơn giản cúi đầu cảm tạ.
“Ban đầu, ta nghĩ những tin đồn đã được phóng đại…”
Prihi vừa nói vừa đặt khăn ăn xuống.
“Tuy nhiên, vì Teresa cũng nói những điều tương tự, ta buộc phải tin. Hóa ra vẫn còn những người Trái đất tử tế như cậu.”
“… Tôi không dám, thưa Bệ hạ.”
“Nào, chàng trai trẻ. Cậu có thể dừng cách nói chuyện đó lại không?”
“Dạ thưa…?”
“Sau nhiều năm nỗ lực, ta đã quen với văn hóa của người Trái đất. Giờ cậu lại làm ngược với tất cả mọi người, khiến ta thực sự bối rối.”
Sau bao nhiêu năm loạn lạc, tại Thiên đường này, khái niệm quý tộc và hoàng tộc đã trở nên mờ nhạt. Seol Jihu bắt đầu hiểu lý do tại sao Hoàng gia Haramark từ bỏ các thủ tục cổ điển. Cậu khẽ nói.
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
Bữa tối kết thúc nhanh chóng. Những người giúp việc dọn bàn và mang trà ra. Sau khi thưởng thức một ngụm, Prihi đặt cốc của mình xuống trước khi mở miệng.
“Hoàng gia Haramark luôn thưởng phạt phân minh và công bằng.”
“…”
“Thành tích của cậu… Hmm, cậu đã hoàn thành nhiệm vụ chinh phạt ở làng Ramman, đưa ra kế hoạch cho chiến dịch cứu hộ, trực tiếp giải thoát cho các tù nhân và phá hủy phòng thí nghiệm.”
Nghe những lời của Prihi, Seol Jihu cảm thấy hơi hoang mang. Cách ông ta liệt kê thành tích của Seol, không giống như đang ca ngợi cậu ta, mà giống một bản tổng kết các hạng mục cần thanh toán.
Prihi đã khiến Seol bị sốc vì những câu chuyện kỳ quặc, nhưng giờ đây, Đức Vua của Haramark đã hóa thành một người khác hẳn. Nói cho chính xác, lúc này ông mới giống một vị Quân vương.
“Sau khi cân nhắc, ta đã chọn một phần thưởng phù hợp với thành tích của cậu.”
Đôi tai Seol Jihu dỏng lên chăm chú.
“Ta thực sự hy vọng cậu sẽ thích nó.”
Dù nói “hy vọng”, nhưng rõ ràng Prihi có vẻ rất tự tin. Ông ra hiệu cho những người hầu, và họ nhanh chóng quay lại với một cái đĩa được che bởi một tấm vải trắng. Đôi mắt Seol Jihu mở to.
“Đây là….”
Một tiếng rên khẽ thoát ra khỏi miệng cậu. Ngồi trên đĩa là một thanh vàng lớn hình chữ nhật, sáng lấp lánh. Seol Jihu bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của nó, cậu lắp bắp.
“M… một thỏi vàng?”
Chohong và Hugo đã run rẩy ghen tị vì một miếng vàng bé xíu. Nếu họ biết cậu nhận được một thỏi vàng lớn cỡ này, họ sẽ phản ứng ra sao?
“Ực.”
Seol nuốt nước bọt liên tục. Trên trái đất, sức mạnh của tiền là tuyệt đối.
‘Với cái này….’
Đây chắc chắn là một gia sản khổng lồ. Mắt Seol hoa lên và đầu cậu quay cuồng khi nghĩ tới những thứ mình có thể mua được khi đổi thỏi vàng lấy tiền won.
Lòng tham từ từ trỗi dậy từ đôi mắt chàng trai trẻ. Ngay lúc đó, một ý nghĩ thoáng qua tâm trí Seol.
“…Ah.”
Seol Jihu đột nhiên ngậm miệng lại. Vẻ mặt ngây ngất của cậu biến mất, thay vào đó là một cái nhíu mày. Cậu nhìn chằm chằm vào thỏi vàng vớ nét mặt đăm chiêu.
“Mặt hàng này rất dễ chuyển đổi sang tiền tệ Trái đất. Thế nên là… Huh?”
Prihi dừng lại khi nhìn thấy khuôn mặt chàng trai trẻ.
“Cậu không thích phần thưởng ?”
“…Dạ? À, không” – Seol Jihu lắc đầu quầy quậy.
“Ta thấy nét mặt cậu không giống như đang hài lòng.”
“Không, không phải như thế đâu….”
“Nếu cậu có gì băn khoăn, cứ nói đi, ta sẵn sàng lắng nghe.”
Nghe giọng nói nhân từ của Prihi, Seol Jihu nhìn chằm chằm vào thanh vàng và cắn môi. Cậu nhớ tới vài người…
[Đâu phải chúng tôi muốn sống ở nơi hẻo lánh này. Thực sự thì, chúng tôi chẳng còn nơi nào để đi cả.]
Vị trưởng làng đã đưa cho Seol cục rudium quý giá của mình và thậm chí còn lập kế hoạch chi tiết cho đội cứu hộ.
[Nhớ quay lại nhé.]
Thánh nữ trong cổ mộ đã cứu mạng cậu và còn tặng cho cậu món quà quý giá.
Sau vài phút đấu tranh tư tưởng, Seol kích hoạt Nine Eyes theo bản năng. Khi nhìn thấy màu hoàng kim bao phủ thỏi vàng, mặt Seol nhăn lại và thở dài. Rồi cậu bình tĩnh mở miệng.
“Tôi muốn hỏi ngài một việc.”