UỲNH
Một lần nữa, mặt đất dưới chân Chohong rung chuyển. Cường độ của nó khá nhẹ, nên đây không phải là một trận động đất nguy hiểm. Tuy nhiên, các giác quan sắc bén của Chohong nhận thấy rằng rung chấn này không đến từ mặt đất dưới chân mà được truyền từ đâu đó. Một sức mạnh bất thường đã khiến tòa nhà này rung chuyển.
‘Chuyện gì đang xảy ra thế này?’
Chohong vội vàng nhìn xung quanh trước khi ló đầu ra khỏi cửa sổ. Ngay lúc đó…
UỲNH
Chấn động trở nên rõ ràng hơn, và cô thậm chí có thể nghe thấy những âm thanh khác trộn lẫn trong tiếng nổ.
Aaack-!
Chohong cau mày khi cô bịt tai bằng hai tay.
‘Mẹ kiếp, thằng chó nào ném lựu đạn à??’
Cô vừa càu nhàu vừa nhíu mày chịu. Thế rồi, một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Lão sư, ngài ổn chứ?!?”
Cô thấy một thanh niên quen thuộc đang chắp tay và xin lỗi.
“Seol?”
Trước mặt cậu ta là…
“Ta không sao, ném tiếp mau!”
Một ông già cầm chiếc khiên khổng lồ, hét lên với giọng khàn khàn. Khi Chohong nhìn thấy chiếc áo khoác màu xanh hải quân quen thuộc của ông ta, hàm cô như rớt xuống.
Ông lão nhanh chóng nhận ra có người thứ ba xuất hiện. Ngay lập tức, ánh mắt ông dịu lại.
“Là con hả, Chohong?”
“Con pha trà nhé, lão sư?”
“Không, ta không cần.”
“Thế để con đi mua vài thứ nước giải khát.”
“Ừm, được!”
“Cô có muốn uống gì không, Chohong?”
Trước mặt Chohong là một cháu trai ngoan ngoãn đang lễ phép phục vụ người ông nghiệm khắc. Nhìn thấy đồng đội của mình đã biến thành một tay sai vặt cho ông già, Chohong chán nản trả lời: “Sao cũng được”.
Ngay khi Seol Jihu rời đi, ông già phát ra một tiếng rên nhỏ và xoa tay.
“Chết tiệt, đau quá.”
Chohong bật cười.
“Chính ông quát tháo và bảo cậu ta ném tiếp mà.”
“Hừm. Ta nghe nói thằng nhóc mới Cấp thôi mà! Tại sao nó mạnh đến vậy?”
“Nghĩ xem, người ta thanh niên trai tráng thế kia cơ mà. Đâu như ai kia, sắp xuống lỗ rồi vẫn còn hung hăng ra vẻ!”
“Con ranh này, ngươi vừa nói gì?”
Chát!
Cây gậy của ông ta đập mạnh vào đầu Chohong, và cô ấy ngay lập tức ôm đầu gào lên.
“Đau quá! Tại sao, tại sao lại đánh tôi!? Tôi chỉ lo lắng cho ông thôi mà, sư phụ thối?”
“Lo lắng? Đó là giọng điệu của một người đang lo lắng hả? Ta thấy rõ là ngươi đang tìm cớ đuổi ta đi thì có!”.
“Cái gì, đuổi ông á? Tôi làm suốt rồi, chả được tác dụng gì!”
Nghe lời thú nhận của Chohong, ông già cau có.
“Ờ, ta biết mà, lũ học trò láo toét!”
Đó là một câu chuyện từ rất lâu rồi. Mệt mỏi vì phải chịu đựng những bài huấn luyện địa ngực của ông già, Chohong và Hugo đã nghiến răng tiết kiệm tiền. Không biết họ thực sự định làm gì, ông già hào hứng: “Ô hô, hai đứa ngừng đi bar nhậu nhẹt rồi hả? Tốt tốt, cuối cùng cũng biết suy nghĩ rồi đấy.”
Ông lão thậm chí đã cố gắng giới thiệu cho họ vài vật phẩm tốt và còn đưa họ đến một cửa hàng áo giáp, nhưng lúc đó ông mới biết, cả Chohong và Hugo đều không có một xu lẻ nào. Ông lão cố gắng tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra, và hóa ra họ đã đến Đền thờ Luxuria, dâng tất cả tài sản cho một Linh mục để thực hiện Nghi lễ Nguyền rủa.
Mọi chuyện chưa dừng ở đó. Ông bị sốc khi phát hiện ra rằng, họ cúng tiền để cầu xin cho ông già chết sớm.
“Đúng là đồ phản phúc. Bảo sao ta suốt ngày vấp ngã và bị chậu hoa rơi vào đầu. Tất cả là tại mấy đứa láo toét này!”
Khi ông già gầm gừ, Chohong cười khúc khích.
“Không, không, chúng tôi cũng bị lừa mà! Con nhãi Maria đó đã trơ trẽn nói dối chúng tôi rằng, nó là một Đại linh mục. Ai mà ngờ rằng lúc nó nó mới vào nghề chứ!”
“Đấy là chuyện đáng để tự hào hả? Hả? Con ngốc này?”
“Tôi đang đùa, tôi đang đùa thôi mà! Trời ạ, bao lâu mới gặp lại mà sư phụ vẫn cộc cằn hung dữ như thế… Ái da!”
Chát! Chát!
Tiếng gõ khô khốc vang lên. Chohong rên rỉ trước khi ngã về phía trước và dụi đầu vào chiếc ghế dài.
“Ông có biết chúng tôi đã tuyệt vọng đến mức nào không hả, sư phụ thối? Suốt ngày bị đánh bị mắng bị chửi! Đó là bạo hành! Đó là ngược đãi!”
“Đồ ngốc! Nếu hai đứa chúng bay thông minh và nghiêm túc được một nửa như Dylan, ta đã không phải vất vả như thế. Vì bộ não cơ bắp của các ngươi quá ngu dốt nên ta đành phải bắt cơ thể các ngươi tự học!”
“… Phải, Dylan…”
Chohong đột ngột ngậm miệng lại. Ông lão cũng ngừng quát mắng và ngồi xuống. Trong khi Chohong đang thở hổn hển, ông nhẹ nhàng mở miệng.
“Ta đã nghe những gì đã xảy ra. Có vẻ như con cũng vất vả nhiều rồi.”
“Sư phụ thối! Sao ông không đến sớm hơn? Ông có biết Dylan muốn gặp ông đến chừng nào không?”
Chohong trách cứ ông với giọng buồn thảm.
“… Con bé ngốc này, không nói được câu gì tử tế hơn hả?”
Ông lão trả lời cộc lốc, rồi thở dài. Những nếp nhăn già nua trên khuôn mặt khiến ông trông già thêm mấy tuổi.
“Dù sao thì… Nghe có vẻ như Ký sinh trùng đã đưa ra một kế hoạch đáng sợ, nhưng con không những giải thoát cho Dylan, mà còn có thể ngăn chặn chúng. Làm tốt lắm, Chohong.”
“Không. Tôi chẳng làm được gì cả. Muốn khen thì đi mà khen tên kia kìa. Cậu ta là người làm tất cả mọi thứ.”
“Tên lính mới đó?” – Ông lão ngạc nhiên.
“Cậu ta là Seol. Chính là người được ông huấn luyện ban nãy. À mà, chuyện lúc đó là sao? Tưởng ông nghỉ hưu rồi?”
Ông già tóm tắt lại những gì đã xảy ra vài ngày qua.
“À, thằng bé đã cầu xin ta một cách tuyệt vọng. Ừm, ta định từ chối, nhưng nhìn nó tập thấy ngứa mắt quá nên ta quyết định tiêu khiển một chút cho đến khi các con quay trở lại.”
“Oh? Đúng là ông già hung bạo, nhìn thấy người khác tập luyện sai cách là ngứa ngáy tay chân. Ah! này này, tôi chỉ kể chuyện ngày xưa thôi mà!”
Khi ông lão giơ cây gậy gỗ lên, Chohong lùi lại với khuôn mặt kinh hoàng. Ông lão tặc lưỡi và nhìn lên trần nhà.
“Thật là rắc rối. Ta cứ tưởng mình có thể giao Carpe Diem cho Dylan rồi nghỉ hưu trong bình lặng, nhưng bây giờ thằng bé đã ra đi. Sớm muộn Carpe Diem cũng sẽ tan rã.”
Những lo lắng của ông lão là hoàn toàn hợp lý. Một bang hội không thể tồn tại khi người lãnh đạo và cũng là hạt nhân của hội hy sinh.
Chohong nghĩ một lúc rồi bĩu môi.
“Đừng bỏ qua chúng tôi chứ, sư phụ thối. Bây giờ tôi cũng là một Người xếp hạng cao đấy.”
Ông trợn tròn mắt, như thể vừa bị đánh vào đầu
“H… Hả? Một đứa lười biếng như con mà cũng lên được cấp ??”
“Đúng rồi. Bây giờ tôi là một Hiệp sĩ Dòng đền.”
Khi Chohong ưỡng ngực tự hào, ông lão hỏi lại.
“Có thật không? Làm sao có thể?”
“Hmm, Đúng là tôi đã kẹt ở cấp khá lâu, nhưng nhờ đó tôi cũng tích lũy được nhiều điểm kinh nghiệm. Còn về kỹ năng Khai sáng…”
Khi Chohong ngần ngại nói về điều này, ông lão dịu dàng vỗ vai cô.
“Khai sáng cũng không cần thiết lắm đâu. Dù sao, con cũng không có ý định đi theo con đường Linh mục. À, còn nhiệm vụ từ hoàng gia thì sao?”
“Bỏ qua làm sao được. Nó là kỹ năng nghề nghiệp của tôi.” – Chohong lắc đầu phản đối – “Còn về nhiệm vụ từ hoàng gia, họ đã bỏ qua yêu cầu đó. Nhiệm vụ giải cứu là quá đủ rồi, chỉ có những kẻ mất trí mới nghĩ tới chuyện bắt tôi làm thêm một nhiệm vụ khác.”
Để lên cấp và đứng vào hàng ngũ High Rankers – Người xếp hạng cao, một người Trái đất phải hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt từ các thần linh, do các hoàng gia ban hành. Một điều lưu ý là nhiệm vụ này luôn liên quan đến việc truy quét Ký sinh trùng. Vì những nhiệm vụ này luôn khó khăn và mạo hiểm, nên rất nhiều người Trái đất đã thất bại.
Nhưng điều đó là bắt buộc. Rốt cuộc, khi lên cấp , địa vị của họ sẽ thay đổi hoàn toàn, và họ sẽ sở hữu quyền hạn phi thường trên Thiên đường.
Các hoàng gia đã họp bàn với nhau và thống nhất rằng, họ chỉ cho phép những người tâm huyết với Thiên đường được đứng vào hàng ngũ High Rankers. Bảy vị thần cũng đồng ý với bảy hoàng gia.
Kể từ khi chuyện này xảy ra, số lượng người xếp hạng cao giảm đáng kể. Ngày càng nhiều người Trái đất quyết định ở lại cấp , còn hơn là liều mạng tham gia một nhiệm vụ kinh hoàng.
Theo một nghĩa nào đó, đây là một thực tế khá buồn. Những người bản địa cho rằng, chuyện này là bằng chứng cho thấy đa số người Trái đất chỉ là những kẻ yếu đuối và nhát gan.
Ông lão gật gù mỉm cười.
“Ta thực sự vui mừng khi biết tin này. Con đã trở thành Người xếp hạng cao, vậy là con có thể đảm nhận vị trí Chủ hội để lãnh đạo Carpe Diem.”
“Hở? Tôi? Lãnh đạo? Không, cảm ơn, tôi không ham cái ghế đó. Tôi chỉ muốn nghe lệnh và đi đánh nhau thôi.”
Chohong phẩy tay với vẻ cau có. Trở thành thủ lĩnh của một Bang hội là một vị trí mà không phải ai cũng có thể đảm nhận. Bạn không chỉ cần sức mạnh mà còn cần bộ não để đưa ra những đánh giá đúng đắn trong những thời điểm quan trọng.
Theo quan điểm này, Dylan là một nhà lãnh đạo lý tưởng, còn Chohong là một đứa não cơ bắp chỉ biết chiến đấu. Điều đó ông già hiểu rất rõ.
“Đúng…. Nếu con muốn trở thành một Chủ hội, con nên trở thành một Thập tự quân, chứ không phải là một Hiệp sĩ dòng đền” – Ông lão nói một cách tiếc nuối.
“Dù sao đi nữa, tôi cũng không có năng lực lãnh đạo đâu. Tôi hiểu rõ bản thân mình mà. Nếu tôi trở thành Chủ hội, Carpe Diem coi như tèo.”
Ông lão gật đầu đồng ý nhưng vẫn cố vớt vát.
“Không có sự lựa chọn nào khác. Chủ hội chính là người đại diện của một bang hội. Bắt buộc đó phải là một người xếp hạng cao. Dù sao thì, ít nhất là con vẫn tốt hơn Hugo.”
“… Chết tiệt. Ông nói đúng, nhưng sao tôi lại thấy nóng máu thế nhỉ???”
Thấy Chohong cau có, ông lão lắc đầu.
“Ta còn làm gì khác được nữa? Chẳng lẽ lại giao ghế Chủ hội cho tên nhóc cấp kia?”
Chohong lặng lẽ cắn môi. Đúng như ông già nói, vấn đề này không thể tránh được lâu hơn nữa. Ghế Chủ hội đã bị bỏ lại sau cái chết của Dylan, giờ Carpe Diem cần tìm ra một người lãnh đạo mới để xóa tan không khí ảm đạm hiện tại.
Phải, cô ấy biết điều này nhưng chỉ có một vấn đề.
’Ở đây không có ai phù hợp’
Chohong biết rõ năng lực của cô ấy. Hugo cũng không phù hợp. Cô thấy một số tiềm năng ở Seol, nhưng cậu vẫn còn quá thiếu kinh nghiệm.
“… Chậc”
Chohong liếc nhìn ông già và cau mày. Cô đứng dậy trong khi gãi gãi cổ.
“Tôi sẽ cân nhắc điều đó. Dù sao, đó cũng không phải là chuyện tôi có thể tự quyết định.”
“…”
“Ba chúng tôi sẽ chăm sóc Bang hội này, vì vậy đừng bận tâm nữa, ok? Ông nghỉ hưu rồi thì đừng mó tay vào nữa. Hiểu chứ, sư phụ thối?”
Ông lão cười thầm. Cách nói chuyện của Chohong khá thô lỗ, nhưng ông ta không ngớ ngẩn đến mức không để ý đến cảm xúc thật của cô.
“… Con làm ta ngạc nhiên đấy.”
“Ý ông là gì?”
“Ai mà ngờ, một đứa não mịn tứ chi phát triển như con, giờ lại biết suy nghĩ như vậy? Hình như con uống phải thứ thuốc gì đó ở thiên đường rồi à?”
“Hừm, giờ tôi là một người thứ hạng cao rồi, không còn là con nhỏ ngốc nghếch ngày xưa nữa.”
“… Con vẫn chỉ là một kẻ nửa mùa thôi. Đừng tự mãn quá”
Thấy ông lão lập tức chuyển từ khen ngợi sang quở trách, Chohong gục đầu và thở dài.
“Dù sao đi nữa, đừng làm một bà mẹ chồng hay cằn nhằn, được không? Chỉ cần chào hỏi những người đến thăm ông, thế là đủ. Đừng chõ mũi linh tinh nữa.”
“Tất nhiên. À, khi nào Hugo sẽ đến đây?”
“Sẽ sớm thôi. Ông đã hẹn gặp những người khác chưa?”
“Khỏi, ta gặp Hugo chút thôi.”
Nghe vậy, Chohong cằn nhằn với giọng khó chịu.
“Ông già, đừng làm mọi thứ rối tung lên nữa. Bao nhiêu người muốn gặp ông đấy. Nếu ông không gặp họ, họ sẽ khủng bố bọn này cho mà xem. Nào là ‘Khi nào thì ông ấy trở lại? “Ông ấy có thực sự nghỉ hưu không?’ Bọn này sẽ phát điên mất!”
“Được rồi được rồi.”
Ông già mỉm cười cay đắng và xua Chohong ra ngoài.