Năm ngày sau, Hugo đã trở lại Thiên đường.
Trong thời gian đó, nhiều người đã đến thăm văn phòng Carpe Diem. Nói không ngoa, hầu như tất cả những nhân vật cấp cao ở Haramark đều ghé thăm ông lão.
Bắt đầu từ những người mà Seol chưa từng gặp.
“Maldong! Ông bạn già của tôi!”
Sau đó, Cinzia và Agnes đã mang hoa đến.
“Đã lâu không gặp, Bố Già.”
Kazuki cũng ghé qua.
“Thật vui khi thấy lão sư vẫn mạnh khỏe, lão sư Jang Maldong. ”
Ngay cả vua Haramark, Prihi Hussey, cũng đến thăm.
“Ông đã quay về rồi, Master Jang.”
Tận mắt chứng kiến uy tín và địa vị của ông già, cuối cùng Seol đã hiểu được một hai điều về người đàn ông tên là Jang Maldong.
Đầu tiên là ông ta cũng đến từ Khu vực . Thứ hai, ông ta rất nổi tiếng dù không phải là một Pháp sư. Cuối cùng, dường như ông ta là người sáng lập Carpe Diem.
Tất nhiên, đó chưa phải là tất cả.
“Tuyệt vời! Tuyệt vời! Không sợ bị giải tán rồi, hohoho!”
Hugo dang hai tay ra và rú lên. Thậm chí anh ta đã cười liên tục kể từ khi nhìn thấy Jang Maldong trong văn phòng.
“Uhuhuhu, Bố già đã quay về! Chúng ta sẽ sớm trở lại vị trí số ở Haramark thôi, Ohoho!”
Thấy anh ta tự tin như vậy, Seol Jihu vội dò hỏi.
“Wow, ông ấy bá đạo thế cơ à?”
“Đúng vậy! Thậm chí bá đạo cũng không đủ để mô tả về Bố già!”
“Ông ấy mạnh thế sao? Sở hữu kỹ năng độc nhất? Hay nằm trong Bảng xếp hạng?”
Đầu Hugo lắc lư.
“Oh Noooo! Bố già không hề mạnh.”
Seol Jihu ngẩn ngơ. Điều Hugo nói khiến cậu vô cùng ngạc nhiên.
“Đừng đánh giá thấp Bố già chỉ vì ông ấy không mạnh. Bố Già là người được săn đón hàng đầu trên Thiên đường này đấy!”
“Ý anh là sao?”
Khi Seol Jihu hỏi với đôi mắt long lanh, đôi môi của Hugo đã mím lại và khuôn mặt anh ta nhăn nhó. Dường như bộ não nhỏ bé của anh ta đang gặp khó khăn vì không nghĩ ra từ ngữ gì để giải thích cho Seol.
Mặc dù khá nhiều thời gian trôi qua, nhưng cuối cùng, Hugo cũng lên tiếng.
“Phải rồi, cậu nhớ xem, khi bắt đầu, chúng ta được chọn những nghề nào? Cung thủ, Pháp sư, Linh mục và Chiến binh.”
“Nhớ. Không có ngoại lệ nào khác.”
“Đúng vậy. Nhưng chúng ta không nhất thiết phải đi theo con đường chiến đấu.”
Nghe những lời của Hugo, Seol Jihu lầm bầm.
“Phải ha, tôi nghe nói có những người tập trung vào sản xuất. Một Pháp sư nổi tiếng nào đó thậm chí chỉ tập trung nghiên cứu thuật giả kim.”
“Chính xác! Ngoài những người tham gia sản xuất, còn những người khác không trực tiếp chiến đấu nhưng vẫn xếp hạng cao.”
“Sao có thể…”
Hugo cắn môi bối rối. Anh đưa tay bóp trán một lúc, rồi đột nhiên hét lên.
“Ah Ah!”
“?”
“Quý cô cáo!”
“Đúng rồi, Kim Hannah !!” – Seol Jihu cũng hét lên, cảm giác như cậu đã hiểu ý Hugo.
“Đúng! Chính là người đã ký hợp đồng với cậu!”
Hugo nói một cách hào hứng, cuối cùng bộ não cơ bắp của anh ta cũng nghĩ ra một ví dụ điển hình.
“Kim Hannah cũng như vậy. Cô ấy khởi nghiệp là một Cung thủ, nhưng cô ấy đã trở thành một Người xếp hạng cao bằng cách khác.”
“Thật sao? Kim Hannah là một Cung thủ?”
“Cậu không biết ư?” – Hugo lộ vẻ ngạc nhiên.
“Đây là lần đầu tiên tôi nghe về chuyện này. Mà cô ấy leo lên cấp bằng cách nào?”
Hugo trở nên im lặng. Dường như anh ta đang vắt óc để lựa chọn từ ngữ của mình một cách cẩn thận.
“… Nói theo chiều hướng tốt, khả năng của cô ấy rất tuyệt vời.”
“Nếu nói theo chiều hướng xấu?”
“…”
“Tôi sẽ không nói với bất cứ ai khác đâu mà, Hugo!”
“Hmmm… nếu… nếu cậu đã nói vậy…”
Hugo bắt Seol Jihu hứa ba lần, rồi mới chịu mở miệng.
“Cô ấy là một nghệ sĩ lừa đảo.”
Seol định hỏi tại sao, nhưng cậu sực nhớ ra phần đầu của giấc mơ và ngậm miệng lại. Hugo thốt ra một tiếng ho khan trước khi tiếp tục nói.
“Quay trở lại vấn đề cũ, không phải ai cũng buộc phải phát triển bản thân theo hướng chiến đấu.”
“Ý anh là, nếu một người có kỹ năng thương thảo hoặc hùng biện, các vị thần sẽ phát triển sự nghiệp của người ấy theo hướng đó?”
“Chính xác. Kim Hannah có thể là một trong những nhà môi giới nổi tiếng nhất ở Paradise, còn Bố già Mandong chính là huấn luyện viên giỏi nhất ở Thiên đường. Con gái của Luxuria cũng rất nổi tiếng và được nhiều người hâm mộ, nhưng còn lâu mới sánh được với Bố già.”
Hugo giơ ngón tay cái lên. Đột nhiên, Seol Jihu nhớ đến lời ông lão mắng mình.
[Tên nhóc ngốc nghếch này! Cậu sở hữu nguồn năng lượng hiếm có như thế, mà chẳng biết tận dụng gì cả. Thật là lãng phí mana!]
Chỉ cần nghĩ về những ngày vừa qua, Seol rùng mình.
Sự thật, Seol Jihu chỉ mới trải qua năm ngày tập luyện cùng với Jang Maldong. Nhưng trong năm ngày này, câu ta không những hoàn thiện được kỹ năng Ném lao, mà còn có thể học được một kỹ năng mới.
Điều đáng sợ hơn nữa là, kỹ năng mới này được đánh thức ngay khi cậu học ném lao.
‘Tất cả những gì mình làm, chỉ đơn giản là tuân theo chỉ dẫn của ông ấy.’
Tự tay trải nghiệm sự huấn luyện của Jang Maldong, Seol cảm thấy không nghi ngờ gì nữa. Cậu đồng ý với Hugo một trăm phần trăm.
“Chưa hết đâu. Bố già còn có đôi mắt phi thường, ông ấy có thể nhìn thấu được tài năng và bản chất của con người.”
“Wow?”
“Chỉ cần chờ vài ngày nữa. Tôi chắc chắn rằng Bố Già sẽ tìm cho chúng ta một Cung thủ lành nghề. Mà nếu không tìm được thì cũng chẳng sao, Bố Già sẽ kiếm ai đó và đào tạo cho chúng ta!”
Hugo cười vui vẻ trước khi “À” lên một tiếng.
“Đúng rồi! Đây là một cơ hội tốt. Sao không nhờ Bố già huấn luyện thêm cho cậu?”
Đó cũng là điều Seol Jihu muốn. Cậu đã đạt được rất nhiều thành tựu chỉ sau ngày luyện tập cùng ông lão, nếu cậu được ông huấn luyện lâu hơn, cậu sẽ mạnh đến mức nào?
Chỉ nghĩ về nó thôi cũng khiến Seol phấn khích.
“Uhm, thành thật mà nói, quá trình tập luyện vất vả vkl. Còn khổ hơn là chết ấy chứ. Nhưng nếu cậu vượt qua được khóa huấn luyện địa ngục của ông ấy…”
“Thì sao?”
Seol Jihu nuốt nước bọt, đôi mắt lấp lánh. Hugo mở miệng với khuôn mặt nghiêm túc.
Thế nhưng, ngay lúc đó.
“Không.”
Một giọng nói chắc nịch cắt lời Hugo. Hai người quay lại cùng một lúc.
“… Hugo, đừng nói với cậu ta những chuyện vô dụng và vô vọng như thế”.
Chohong đã đứng đó từ lúc nào và lườm Hugo.
“Ý cô là sao, sao lại là vô vọng ?” – Hugo lạnh lùng vặn lại, dường như anh ta đang bức xúc vì bị Chohong làm cụt hứng.
“Đồ đầu đất, anh không biết hay sao?”
“Này, tất cả những gì tôi nói là…”
“Đừng nói là Seol, tất cả chúng ta đều không có quyền yêu cầu ông ấy giúp đỡ.”
Nghe câu nói thẳng thừng của cô, Hugo nao núng và cúi đầu.
“Ông ấy muốn nghỉ hưu từ lâu rồi, vậy mà vẫn phải lo lắng cho chúng ta. Anh muốn bắt ông ấy tiếp tục vắt sức trên Thiên đường??”
“Đừng nói thế chứ…”
“Đó là sự thật. Để ông ấy về đi, và thi thoảng đón ông ấy đến thăm chúng ta. Thế là đủ. Đừng bắt ông ấy phải vướng bận vì bất kỳ chuyện gì.”
“Nhưng mà, tình hình của chúng ta…” – Hugo cố gắng vớt vát.
“Giữ. Lời hứa. Của Chúng ta” – Chohong gằn giọng và nói với Hugo bằng một giọng lạnh lùng băng giá. Hugo cứng họng và đứng chôn chân tại chỗ.
“Anh muốn thấy ông ấy đau khổ thêm lần nữa sao?”
Giọng nói sắc bén của cô khiến Hugo nhăn nhó. Anh nghiến răng và trừng mắt nhìn Chohong trước khi gầm gừ như một con hổ và quay lưng bỏ đi.
Bị mắc kẹt giữa một tình thế khó xử, Seol Jihu lén lút đi về phía Chohong. Trong lúc đó, cô khịt mũi và quay trở lại tập luyện.
Nhưng trước khi Seol kịp nói gì, Chohong đã cảnh báo cậu.
“Tôi đã nói với cậu là không, hiểu chưa?”
Cảm thấy xấu hổ, Seol bĩu môi.
“Tôi đã nói bất cứ điều gì đâu”
“Làm như tôi không biết ấy. Chị đi guốc trong bụng chú rồi nhá!”
Chohong ưỡn ngực nâng tạ với tiếng càu nhàu. Nhìn ngắm cơ bụng săn chắc của cô một lúc, Seol giơ ngón tay lên và chọc vào rốn cô.
“… Ah, dừng lại! Không được cù! Đồ chơi xấu!”
“… Chohongggg ~”
“Đừng cố tỏ ra dễ thương nữa. Tôi không thay đổi ý định đâu.”
Seol Jihu ủ rũ. Giọng nói của Chohong lạnh lùng và quyết đoán chưa từng thấy. Rõ ràng là cô ấy đã quyết định rồi.
“Nhưng tại sao lại thế?”
Chohong ấy không trả lời ngay lập tức. Cô chỉ đơn giản là tiếp tục tập luyện trong im lặng. Một lúc sau, cô bước xuống khỏi máy tập và quàng khăn qua vai. Suy nghĩ một lúc, cô mới mở miệng.
“Su phụ Maldong, ông ấy là người Trái đất già nhất trên Thiên đường. Ông ấy đã ở đây rất lâu rồi.”
“Bao lâu?”
“Ngay cả tôi cũng không chắc chắn.” – Chohong lẩm bẩm và mở nắp chai nước – “Nhưng tôi biết ông ấy đã ở đây lâu hơn bất cứ ai khác mà tôi biết. Tôi nghĩ ông ấy là một trong những người đầu tiên bước vào Thiên đường.”
“Vậy sao?” – Seol trố mắt ngạc nhiên.
“Sống trên Thiên đường hơn năm không phải là chuyện dễ dàng” – Cô uống cạn nửa chai rồi tiếp tục – “Trừ khi cậu thật lòng yêu quý nơi này, còn nếu không, cậu không thể ở đây lâu như vậy.”
Seol Jihu gật đầu.
“Ông ấy đã cống hiến tài năng của mình cho thế giới này, đào tạo nên vô số người tài năng để hỗ trợ Thiên đường. Một người như ông ấy, xứng đáng được kính phục.”
Nhưng sau đó, giọng Chohong nhỏ dần.
“Vấn đề là, không phải ai cũng tử tế và tuyệt vời như Sư phụ.”
Nhưng thay vì gật đầu hoặc đồng ý bằng lời nói, Seol đặt câu hỏi.
“Ban nãy, cô có nói về chuyện làm ông ấy thất vọng. Vụ đó là sao?”
Chohong dừng lại. Sau đó, cô ấy ngay lập tức lau mặt bằng khăn, gần giống như cô ấy đang cố che mặt.
“Khi đến với Thiên đường, tôi không ngờ tình hình lại tệ như thế này.”
“…”
“Ai cũng nghĩ rằng, người Trái đất và dân bản địa sẽ hợp tác cùng nhau. Người Trái đất chung tay bảo vệ Thiên đường, và dân bản địa chung tay hỗ trợ người Trái đất.”
Phải, chắc chắn đã có một thời gian như thế. Seol từng nghe về một giai đoạn hoàng kim, khi người Trái đất và dân bản địa hòa thuận với nhau.
“Tuy nhiên, sự hòa thuận nhanh chóng biến mất. Mọi thứ thay đổi, và nhiều điều đã xảy ra. Và, ông ấy đã bị sốc.”
Seol Jihu muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra nhưng lại e ngại. Cậu hiểu rằng Chohong không muốn nói về điều. Tuy nhiên, Chohong dường như đã cảm thấy ánh mắt tò mò của Seol, nên cô khẽ nói tiếp.
“Thử tưởng tượng xem.”
“?”
“Cậu dành toàn bộ thời gian và công sức để dạy dỗ các môn đệ, hy vọng họ có thể hỗ trợ Thiên đường. Nhưng thay vào đó, họ xông vào chém giết nhau vì lợi danh lợi. Một số kẻ thậm chí còn rắp tâm gây ra một cuộc nổi loạn, khiến vô số người bản địa thương vong.”
Seol chợt nhớ đến cuộc xung đột nội bộ và vụ nổi loạn ở Haramark.
“Nếu những điều đó xảy ra với cậu, cậu cảm thấy thế nào? Hãy suy nghĩ xem.”
Chohong bỏ lại những lời đó và rời khỏi sàn tập.
Cô đã bỏ đi một lúc lâu, nhưng Seol Jihu vẫn im lặng đứng đó vì quá sốc.
“…”
Cậu ta đột nhiên nghĩ rằng tình cảnh của ông già giống hệt tình cảnh của Alfred Nobel. Mặc dù Nobel trở nên nổi tiếng khắp thế giới vì phát minh ra thuốc nổ, ông cảm thấy đau đớn vì thấy phát minh của mình được sử dụng làm vũ khí để lấy đi mạng sống của hàng triệu con người.
Có lẽ Jang Maldong cũng có cảm giác tương tự.
Nghĩ đến đây, Seol Jihu giơ hai tay lên. Khi cậu tập trung vận mana của mình, năng lượng màu xanh bắt đầu tập trung trên tay cậu.
Ù ù ù
Trong vài ngày qua, Seol đã tiến bộ đến khó tin. Cậu đã học được kỹ năng cấp , Aura. Kỹ năng này cho phép Seol vật chất hóa mana của mình.
Nhưng bây giờ, khi nghe Chohong kể về tiểu sử của ông già, Seol cảm thấy mình không nên làm phiền ông nữa.
‘Điều đó thật đáng tiếc, nhưng…’
Seol hít một hơi dài.
‘Đành vậy thôi.’
Dù sao, đây cũng là một thành quả đáng mừng. Ít nhất, giờ cậu có thể tự tin đi gặp Gula.
Sau khi thu lại Aura, Seol Jihu thu xếp đồ đạc để đi đến ngôi đền. Cậu hy vọng có thể mở khóa thêm nhánh khác của Cửu nhãn.