Khát Vọng Trỗi Dậy

chương 51: khu rừng khước từ (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nơi Samuel dẫn cả nhóm đi đến không đâu khác lại chính là nhà trọ mà Alex đã giới thiệu cho Seol.

Họ đi qua tầng mà cậu đã nghỉ lại vào hôm qua và lên tầng ba. Seol Ji-Hu đã rất sốc khi thấy ba người đang đợi họ ở trong phòng họp.

“Hugo?” (Seol Ji-Hu)

“Hử? Seol?!” (Hugo)

Hugo cũng vô cùng bất ngờ. Cho Hong thì mắt tròn xoe mà thốt lên A! một tiếng đầy kinh ngạc, còn Dylan thì chỉ biết khoanh tay đứng một chỗ mà cười khô khốc.

“Ôi trời đất ơi. Không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau sau chưa đầy một tiếng đấy.” (Hugo)

“Lúc tôi ở trong quán rượu thì nghe thấy mấy người này nói là đang tìm một cu li, nên là tôi nhận lời luôn.” (Seol Ji-Hu)

Seol Ji-Hu cười một cách cay đắng. Cậu nhớ lại lời Dylan đã nói với cậu trước đó.

“Gì thế này? Cậu cũng quen với mấy người ở Carpe Diem hả?” (Samuel)

“Ừ thì, đại loại là thế. Cứ coi như là chúng tôi biết nhau từ trước rồi đi.” (Dylan)

“Hờ. Cái anh bạn này thật là.” (Samuel)

Nghe thấy Dylan nói vậy, Samuel đảo mắt liếc nhìn về phía Seol Ji-Hu với vẻ khá thích thú.

“Tôi đoán có thể coi đây là một trò đùa của số phận đi.” (Dylan)

Dylan giơ tay tỏ vẻ bỏ cuộc.

“Mà thôi, thời gian là vàng bạc. Giờ chúng tôi muốn nghe cái thoả thuận tuyệt vời của các cậu ngay lúc này, nếu có thể.” (Dylan)

“Hê hê. Cho tôi chút thời gian để cho rơm bén lửa đã chứ? Tin tôi đi, các cậu sẽ sớm ngửi thấy mùi vị tuyệt vời của nó ngay thôi.” (Samuel)

Samuel đùa giỡn một chút rồi kéo một cái bàn lớn ra giữa phòng. Sau đó anh ta trải một tấm bản đồ lên trên nó.

Mọi người bắt đầu xúm lại quanh nó, nhưng Seol Ji-Hu lại đứng yên trong góc phòng, không nhúc nhích. Cậu băn khoăn không biết một tên cu li như cậu có được phép can dự vào chuyện này không.

“Nè, cậu kia. Cậu đang làm cái gì thế hả?” (Cho Hong)

Cho Hong nhìn Seol và hất cằm gọi cậu lại gần cái bàn.

“Nhanh lại đây đi xem nào. Buổi họp sắp bắt đầu rồi đấy.” (Cho Hong)

Cô còn đứng nhích sang một bên để ra một chỗ trống cho cậu nữa. Đến khi Seol đã đi tới đứng cạnh cô nàng, Hugo bật cười ằng ặc.

“Ôi trời ơi! Một khi cô nàng này nợ ai đó một lời xin lỗi, là cô ta lại tỏ ra ân cần với người đó ngay được đấy. Chỉ cần nói một câu xin lỗi là chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều, tôi nói đúng chứ?” (Hugo)

Khụ, cái mũi của Cho Hong đỏ ửng lên, nhưng cô nàng không dám nói lại một lời nào cả. Bởi vì Samuel đã bắt đầu giải thích trong khi chỉ tay vào một điểm trên bản đồ.

“Do chúng ta cũng nhẵn mặt nhau rồi, nên tôi sẽ cố nói ngắn gọn nhất có thể. Chúng ta sẽ xuất phát từ cổng Nam. Từ đó, chúng ta sẽ dùng xe ngựa đi men theo sông Rahman trong một đến hai ngày.” (Samuel)

Ngón tay của Samuel vạch một đường theo dấu con sông trên bản đồ.

“Đoạn đường này tương đối an toàn, nên chúng ta sẽ cố đi nhanh nhất có thể. Chà, dù sao thì chúng ta cũng cần phải tiết kiệm sức lực cho sau đó nữa. Nếu không gặp vấn đề gì bất trắc, chúng ta sẽ an toàn đi tới quanh chỗ này. Rồi, sau khi vượt qua đồi Napal…” (Samuel)

Ngón tay của anh ta dừng lại ở chỗ một khu rừng vô cùng rộng lớn.

“Khu rừng Khước từ. Đích đến cuối cùng của chúng ta. Có khả năng chúng ta sẽ phải tiến vào đó và tiếp tục đi cho đến khi nào có chuyện làm gián đoạn cuộc hành trình thì thôi.” (Samuel)

Ngay khi nghe thấy nhắc đến ‘Khu rừng Khước từ’, Dylan xầm mặt lại, nhưng không nói bất cứ một lời nào. Samuel chép miệng một cái và nở một nụ cười đầy tự tin.

“Tôi có thông tin này từ một nguồn rất đáng tin cậy. Rằng, chắc chắn có một lăng mộ cổ rất lớn ở trong Khu rừng Khước từ.” (Samuel)

“Một lăng mộ?” (Dylan)

“Đúng thế. Và đó không phải là một lăng mộ bình thường đâu. Có khả năng rất lớn rằng cái lăng mộ đó có liên quan tới nhân vật đã phá huỷ vương quốc trong quá khứ.” (Samuel)

“Ý cậu bảo là chúng ta sẽ đi đào mộ?” (Dylan)

“Đúng đúng! Nếu điều này là thật, thì chúng ta sẽ có trong tay rất nhiều những tạo tác vô cùng quý giá!” (Samuel)

Dylan vuốt cằm, mặt đăm chiêu.

“Tôi còn đang không hiểu tại sao ta lại phải đi xa về phía Nam đến thế, giờ thì mọi thứ đã rõ rồi. Cũng có lý đấy. Nơi này nằm gần biên giới nhất mà.” (Dylan)

“Không chỉ có thế đâu. Anh có biết là Sicilia cũng đăng một nhiệm vụ trinh sát Khu rừng Khước từ này chưa?” (Samuel)

“Tôi cũng được nghe kể đôi điều.” (Dylan)

“Đã thế còn có cả nhiệm vụ từ Hoàng tộc nữa đấy! Nếu mọi thứ suôn sẻ theo kế hoạch, thì sau vụ này chúng ta sẽ được ba nơi tưởng thưởng liền!” (Samuel)

“Rồi rồi. Tôi hiểu ý định của cậu rồi, Samuel.” (Dylan)

Dylan cố trấn tĩnh Samuel lại khi thấy cậu bắt đầu nhảy cẫng lên vì phấn khích.

‘Vậy ra đây là cách một cuộc thám hiểm được trù liệu.’ (Seol Ji-Hu)

Seol Ji-Hu đã rất chăm chú lắng nghe từ đầu và không bỏ xót bất kỳ điều gì, nhưng bây giờ, cậu lại thấy có gì đó không đúng.

Lời đề nghị này quá hấp dẫn. Cậu cảm thấy khó hiểu khi mà không một ai đi chinh phạt cái Khu rừng Khước từ này, mặc cho nó chỉ cách Haramark có bốn, năm ngày đường. Trừ phi không một ai biết thứ mà Samuel biết.

Nói cách khác, trong chuyện này chắc chắn có một vấn đề gì đó.

Dylan ngẫm nghĩ một lúc, rồi cất giọng nói.

“Có ba điều tôi muốn hỏi cậu, Samuel.” (Dylan)

“Anh cứ hỏi đi.” (Samuel)

“Cái tin này… Còn ai ngoài chúng biết nữa không?” (Dylan)

“Nói thật thì tôi có tới nói chuyện với nhóm của Kahn trước khi gọi anh. Họ từ chối lời đề nghị này. Nhưng họ chắc chắn sẽ giữ bí mật chuyện này cho tôi.” (Samuel)

Dylan gật đầu.

“Vậy được. Thế thì, cậu có thể cho tôi biết danh tính của cái nguồn đáng tin cậy này không?” (Dylan)

“Vậy cậu có định hỏi cả biện pháp đối phó với Khu rừng Khước từ không đây?” (Samuel)

Miệng của Samuel ngoác ra tận mang tai. Dylan ngẩn người, hơi lùi lại ra sau và cười ngượng.

“Chà chà, cậu quả là một người đáng ngạc nhiên đấy. Kể từ khi Mục sư Cao cấp Rebecca suýt nữa bỏ mạng ở đó, tôi đã nghĩ là cái Khu rừng Khước từ kia là gần như không thể đặt chân được rồi.” (Dylan)

“Ngay từ lúc bắt đầu, phương pháp tiếp cận của bọn họ đã hoàn toàn sai lầm rồi. Khu rừng Khước từ không hề bị nguyền rủa. Không đâu, nó là Phép thuật đấy.” (Samuel)

“Phép thuật?” (Dylan)

“Đúng thế. Phép thuật chỉ có thể chống lại bằng Phép thuật mà thôi, nhưng Rebecca lại dựa vào sức mạnh của thần linh nên mới thành ra thất bại. Không, khoan đã. Có lẽ bởi đó là Rebecca, nên cô ấy mới có thể đi ra khỏi chỗ đó mà còn sống chăng?” (Samuel)

Samuel nói với giọng đầy tự tin, rồi đảo mắt nhìn xung quanh một lượt. Có vẻ như cậu ta đang kiểm tra lại cho chắc rằng không có kẻ nào nghe trộm bọn họ, mặc dù họ đang ở trong một căn phòng kín.

“Dylan. Tôi sẽ trả lời hai câu hỏi còn lại kia cùng lúc nhé. Người đã nói cho tôi về lăng mộ này, không ai khác chính là Ngài Ian.”

Ngay khi nghe lời tuyên bố đó, cả ba người Dylan, Cho Hong và Hugo đều sửng sốt.

“Là Ngài Ian?” (Dylan)

“Đúng thế! Không chỉ vậy, ngài ấy còn định đích thân tham gia cuộc chinh phạt này với chúng ta nữa đó!” (Samuel)

“Hừm. Hừm….”

Trong thâm tâm, Dylan vẫn chưa hề chắc chắn về việc này cho đến tận bây giờ. Hiện tại, anh ta đang gõ gõ ngón tay lên bàn mà ưu tư suy nghĩ. Seol Ji-Hu chọc nhẹ Hugo một cái, khiến anh chàng to con kia giật thót mình, miệng há hốc ra như cá vàng.

“Hugo.” (Seol Ji-Hu)

“Hử, hở?” (Hugo)

“Ian là ai thế?” (Seol Ji-Hu)

“Ôi trời đất anh bạn của tôi ơi. Sao cậu lại không biết… Ấy chết, cậu mới đến đây thôi mà nhỉ.” (Hugo)

Hugo bắt đầu thầm thì vào tai Seol sau khi nhớ ra tình cảnh của cậu bây giờ.

“Ngài Ian là một Giả kim thuật sư Cấp . Ngài ấy là một Pháp sư rất lành nghề, gần như bước được nửa bước lên Cấp tiếp theo rồi đấy.” (Hugo)

Đến lúc này Seol đã ngộ ra vài điều. Không cần biết là nghề nghiệp gì, đạt đến cấp là đã được người người kính trọng rồi, giờ người mang Nghề hiếm nhất, Pháp sư, chạm tới cái Cấp độ đó thì sao? Chắc cũng chẳng cần nói đến làm gì nữa.

Dylan cuối cùng cũng mở lời.

“Vậy là, đây không phải là đi do thám Khu rừng Khước từ, mà là chinh phạt. Tuy nhiên, vì trên danh nghĩa vẫn là đi trinh sát, nên chúng ta không cần xin giấy phép thám hiểm, đúng chứ?” (Dylan)

“Hê hê hê. Đây quả đúng là một giao kèo ngon ăn, anh thấy có đúng không hử?” (Samuel)

“Tôi đồng ý. Chỉ nghĩ đến thôi là tôi thấy thèm rồi đây.” (Dylan)

Samuel bắt đầu dậm chân xuống sàn như thể anh không thể chờ lâu hơn được nữa, khiến Dylan cười toe toét.

“Tốt lắm. Thế còn về chi tiết thì sao?” (Dylan)

“Sao anh lại nói thế chứ. Anh biết cách tôi làm việc rồi còn gì. Tôi sẽ dẫn đầu và chỉ đường, còn anh, Dylan, anh sẽ chỉ huy một khi có giao tranh. Còn về chiến lợi phẩm, ta sẽ ưu tiên chia vật phẩm theo Nghề phù hợp với nó nhất. Nếu có hai người hoặc hơn cùng Nghề, thì cho người có Cấp độ cao hơn được nhận. Còn phần thưởng sẽ chia đều cho tất cả mọi người.” (Samuel)

Samuel đọc làu làu như thể đã học thuộc nó từ lâu.

“Tuyệt vời.” (Dylan)

Ngay khi Dylan đồng ý, Samuel quay đầu ra nhìn những người còn lại.

“Thế còn hai người thì sao?” (Samuel)

“Anh còn phải hỏi nữa à? Quyết định đã được đưa ra rồi còn gì.” (Cho Hong)

“Tôi đồng ý!” (Hugo)

Cho Hong đồng ý với vẻ chẳng mấy hứng thú, trong khi đó Hugo lại trả lời đầy hứng khởi.

Samuel cười thích chí rồi nhìn về phía Seol Ji-Hu.

“Thế nào anh bạn! Cậu có theo không?” (Samuel)

“Ờm, tôi…..” (Seol Ji-Hu)

Seol Ji-Hu chợt dừng lại.

Trong thâm tâm, cậu chắc chắn muốn là một phần của chuyến thám hiểm này. Nhưng, chẳng phải Kim Hahn-Nah đã nói là cậu không được đi xa hơn về phía nam của Haramark sao?

Thấy cậu đang lưỡng lự, Samuel trố mắt ra nhìn.

“Ấy ấy, có chuyện gì sao? Đây không phải là một cuộc thám hiểm gì đó đâu. Đây chỉ là một cuộc viễn chinh đi lung tung xung quanh như một nhiệm vụ thôi mà. Tôi cam đoan là cậu sẽ có rất nhiều kinh nghiệm khi đồng hành cùng chúng tôi đấy.” (Samuel)

“Rừng Khước từ quá gần với biên giới, liệu có nguy hiểm quá không?” (Seol Ji-Hu)

Nghe Seol Ji-Hu nói vậy khiến Samuel bật cười.

“A ha. Quả đúng là thế. Nhưng mà, cậu không cần phải lo về chuyện đấy đâu! Về lý mà nói, có thể coi cái khu rừng này nằm ở biên giới của lãnh địa loài người, nhưng thực chất, nơi này giống với một khu vực trung lập hơn. Phép thuật tồn tại ở bên trong Khu rừng quá mạnh, đến nỗi mà không chỉ loài người, mà hầu hết tất cả các sinh vật khác đều không dám bén mảng đến gần đâu.” (Samuel)

Samuel nói một hồi, rồi xiết chặt nắm tay lại và giơ nó ra trước mặt.

“Nhưng chúng ta thì lại khác. Trong số chúng ta có hai người Cấp cao là Dylan và Ian. Phép thuật cổ đại yểm lên khu rừng đó hay bất cứ cái gì khác? Chúng ta sẽ chắc chắn phá tan nó.” (Samuel)

Thay vì tin tưởng vào những lời đó của anh ta, Seol Ji-Hu kích hoạt Cửu nhãn. Samuel vẫn không hề có bất kỳ màu sắc nào.

“Vậy, thế nào? Cậu có theo không?” (Samuel)

Đắn đo một lúc lâu, Seol gật đầu.

“Vâng, tôi đồng ý.” (Seol Ji-Hu)

“Okay!!

“Được lắm!!” (Samuel)

Samuel vỗ bàn một cái rồi đứng dậy.

“Ngày mai chúng ta sẽ khởi hành! Sáng mai hãy tập trung ở cổng Nam nhé!” (Samuel)

Sáng hôm sau.

Seol Ji-Hu thức dậy và tắm rửa qua loa, rồi vội vàng mặc đồ vào. Giờ mới để ý, từ lúc tới Thiên đường cảm giác về thời gian của cậu trở nên mờ nhạt hẳn. Do chẳng có đồng hồ, cũng chẳng thể làm gì hơn được, nên rất khó để xác định xem khi nào mới là ‘sáng sớm’ để tới điểm hẹn.

Cậu vớ lấy cái túi của mình và rời khỏi quán trọ. Rồi cứ thế Seol đi thẳng đến cổng Nam theo con đường mà mình đã đi hôm qua.

Cậu vừa đi vừa lo lắng không yên, cuối cùng thì nỗi lo lắng của cậu đã thành hiện thực. Chín người kia đã đứng đợi cậu sẵn ở cổng thành. Sợ rằng mình đã đến muộn, Seol vội vàng chạy hộc tốc tới, để rồi Samuel nhìn thấy và vẫy tay với cậu.

“Ấy ấy! Từ từ đã nào! Cậu không có đến muộn đâu, đừng có hấp tấp quá làm gì.” (Samuel)

“Ồ, vậy à.” (Seol Ji-Hu)

“Ngài Ian chưa cả tới nữa cơ mà.” (Samuel)

Samuel vỗ nhẹ vào vai Seol, chợt anh ta kêu Úi một tiếng, và đưa cho cậu một cái túi bự chảng.

“Đây là hành lý cậu sẽ phải mang. Làm ơn hãy cẩn thận với chúng nhé. Cậu mà làm chúng lộn xộn hết lên là mệt lắm đấy.” (Samuel)

“Chỉ có ngần này thôi à?” (Seol Ji-Hu)

“Ừ. Chúng tôi có thuê thêm cu li nữa. Nhưng họ chỉ là người bản địa mà thôi, cậu không cần lo lắng quá đâu.” (Samuel)

Seol Ji-Hu gật đầu, nhấc bổng cái đống hành lý kia lên và quàng nó lên vai. Nó cũng nặng đấy, nhưng ngần này thì cũng chẳng làm khó gì cậu cả. Trong khi đó thì Samuel lại nhìn chằm chằm vào cậu, nom có phần choáng váng.

“N, nó có nặng quá không?” (Samuel)

“Không, không hẳn.” (Seol Ji-Hu)

“Hô… Quả nhiên, mình đã đúng khi tin lời Alex mà.” (Samuel)

Trong khi Samuel còn đang tấm tắc tự sướng, Seol Ji-Hu đưa mắt nhìn xung quanh. Gần cổng thành, cậu thấy hai chiếc xe ngựa, ở đó là thành viên của Carpe Diem cùng với tổ đội của Samuel.

Chỉ có một điều khác với ngày hôm qua, là họ ăn mặc khá đặc biệt.

Seol Ji-Hu trước đó đã thấy cái rìu quá khổ cùng với bộ giáp khổng lồ của Hugo rồi. Samuel đứng ở trước mặt cậu thì trông khá bảnh với một chiếc áo khoác da nạm đủ sắc màu, cùng với một chiếc áo choàng màu xanh phủ xuống tận eo.

Dylan đáng ra là một Cung thủ, ấy vậy mà anh ta lại chọn một cái áo giáp nhẹ mà những Chiến binh thường hay mặc. Trông nó lấp lánh ánh bạc dưới những tia nắng ban mai, đủ để biết rằng đó không phải là thứ gì đó tầm thường cho cam.

Khi Seol Ji-Hu nhìn thấy thanh trường kiếm sáng bóng cùng với cái khiên màu bạc mà Grace đang cầm, bỗng dưng cậu thấy những thứ mình đang mặc trông nó tàn tạ làm sao.

Đúng như Cinzia đã nói trước đó; khoảng cách chất lượng vũ khí ở Vùng trung lập và Thiên đường Lạc lối là một trời một vực.

‘Một ngày nào đó, mình sẽ…’ (Seol Ji-Hu)

Cậu quyết tâm sẽ cố thăng Cấp thật nhanh, kiếm cho mình những trang bị tốt hơn, và gia nhập với những nhân vật tầm cỡ kia càng sớm càng tốt. Đúng lúc này, Cho Hong bước tới chỗ cậu. Trang phục của cô đặc biệt đến độ Seol phải nhìn lại xem mình có nhìn nhầm không.

Cô ấy mặc trên mình một chiếc áo choàng từa tựa giống cái của Alex, nhưng lại có thêm một cái giáp lưới ở bên ngoài. Thêm nữa, ngực, cánh tay, chân của cô đều có những miếng bảo vệ bằng kim loại. Để mà nói, thì kiểu kết hợp trang bị như này quả là kỳ quái.

‘Thế cô ấy là Mục sư hay Chiến binh đây?’ (Seol Ji-Hu)

Cho Hong chẳng thèm đoái hoài gì đến Seol Ji-Hu đang ngu ngơ đứng ở kia mà đi tới vỗ vai Samuel.

“Thế cái lão già dê kia lúc nào mới đến?” (Cho Hong)

“Ừ hứ. ‘Già dê’ là có ý gì thế hử? Cô nên biết điều mà giữ mồm giữ miệng trước ngài Ian đấy.” (Samuel)

“Xì, có làm sao đâu cơ chứ? Lão ta đã tới đây đâu mà lo.” (Cho Hong)

“Chà, tôi cũng tự hỏi điều đó đấy.” (Samuel)

Samuel bỗng cười tươi rồi đưa tay lên vẫy vẫy liên hồi. Seol Ji-Hu đưa mắt nhìn theo, thấy rằng ở đằng xa có một người đàn ông đang ung dung đi tới chỗ bọn họ.

Ông ta không cao lắm, vóc người lại có phần gầy gò. Nhìn mái tóc hoa râm cùng với những vết chân chim gần mắt, có vẻ ông ta cũng đã đến tuổi ngũ tuần.

Đặc biệt hơn cả là cái bộ râu dài màu bạc dài đến tận rốn, khiến cậu liên tưởng đến những vị phù thuỷ đại tài mà cậu thường thấy trên phim.

“Hú!”

Người đàn ông mặc một cái áo choàng màu trắng ngà kia cầm trên tay một cây trượng gỗ có đầu hơi cong mà vẫy gọi nhóm người của Seol. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là Ian.

“Ngài cuối cùng đã đến rồi, Ngài Ian.” (Samuel)

Samuel cúi đầu chào vị Pháp sư.

“Xin lỗi, xin lỗi. Ta có hơi chủ quan. Cũng lâu lắm rồi ta mới tới Haramark, đâm ra đường xá nhìn lạ quá.” (Ian)

“Vâng, tôi cũng hiểu mà. Tôi cũng từng tới Hoàng cung vài lần rồi, quả thực chỗ đó quá ư ngột ngạt mà.” (Samuel)

“Chí phải. Nếu không nhờ có công chúa ở đó, chắc ta đã chết vì khó chịu mất.” (Ian)

“A ~. Ý ngài là cái vị công chúa cứng nhắc đó ư?” (Samuel)

Ian khúc khích cười khi trò chuyện với Samuel. Từ những gì được kể thì Seol cho rằng ông ta là một người có vị thế rất cao và quyền lực cực lớn trong tay, nhưng hôm nay gặp mặt, cậu lại thấy vị Pháp sư này lại là người có tính khí vô cùng dễ dãi và thân thiện hơn cậu tưởng nhiều.

“Mà thôi, chúng ta nên khởi hành thôi. Nếu ta mà ở đây thêm một lúc nữa, không khéo Hoàng tộc lại bắt tôi về mất. Cậu biết không, sáng nay họ vẫn nài nỉ ta đổi ý đấy.” (Ian)

“Úi chết chết. Thế thì không được rồi. Vậy chúng ta đi ngay luôn chứ nhỉ?” (Samuel)

“Thế ta đi bằng cái xe ngựa đằng kia à?” (Ian)

“Vâng. À, nhân tiện…” (Samuel)

Khi thấy Samuel nhìn Seol mà có phần lưỡng lự, Cho Hong liền quàng tay lên vai cậu và nói.

“Nhóc này sẽ đi với bọn tôi.” (Cho Hong)

“Ồ, thế thì tốt rồi.” (Samuel)

Samuel gật đầu. Ian mỉm cười rạng rỡ ngay khi thấy Cho Hong.

“Ố ~ Cho Hong! Lâu lắm rồi mới thấy cô đấy. Trông cô vẫn tốt như mọi khi nhỉ.” (Ian)

“Ngậm mồm vào lão dâm tặc kia.” (Cho Hong)

Cho Hong giơ cái chuỳ của mình lên và gầm gừ đe doạ, rồi lập tức quay gót bỏ đi. Seol Ji-Hu bị cô lôi đi không thương tiếc rồi cuối cùng yên vị trên cỗ xe ngựa của Carpe Diem.

Một lúc sau…

“Khởi hành nào!” (Samuel)

Ngay khi Samuel hô lên, hai chiếc xe ngựa bắt đầu lăn bánh rời khỏi cổng Nam.

Vậy là chuyến thám hiểm đầu tiên của Seol Ji-Hu được bắt đầu.

Chiếc xe ngựa cứ thế bon bon đi trên đường.

Dylan nói là anh ấy muốn hưởng chút gió trời nên đã leo lên nóc xe mà nằm; Cho Hong thì chỉ ngồi bên cửa sổ mà ngẩn ngơ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Trong khi đó thì Hugo chẳng hiểu vì sao cứ ngồi một góc mà khúc khích cười.

Bỗng nhiên, Cho Hong thở dài một tiếng rồi lầm rầm gì đó, tay thò vào trong túi áo không thôi, mặt mày thì cau có khó chịu. Cô khẽ chửi thầm một tiếng. Seol Ji-Hu ngồi lặng lẽ quan sát cô nãy giờ, lúc này bèn lấy ra một bao thuốc đưa ra trước mặt cô.

“Đây.” (Seol Ji-Hu)

“Hở?” (Cho Hong)

Cho Hong chớp mắt liên hồi, quay đầu ra nhìn cậu.

“Không… Tôi ổn. Tôi không thích vị loại này….” (Cho Hong)

“Nếu không thích vị của nó thì cô có thể bỏ viên nang trong đầu lọc của điếu thuốc mà.” (Seol Ji-Hu)

“…Thật à?” (Choi Hong)

Hừm, hừm. Cho Hong hắng giọng vài cái rồi rút lấy một điếu. Đúng lúc này, Hugo lấy tay che mặt mà cười phá lên. Anh quàng tay qua vai Seol và nói.

“Seol à, cậu phải hiểu cho cô ấy nhé. Cô nàng này ấy, cô ta đã sống một đời khốn khó rồi, đâm ra một khi được ai đối xử tốt cái là cô ta sẽ cứ xấu hổ như này đấy.” (Hugo)

“Im đê Hugo.” (Cho Hong)

Cho Hong gàn rồi châm lửa điếu thuốc, miệng vẫn không ngớt tiếng phàn nàn.

“Cũng ngạc nhiên thật đấy. Tôi cứ tưởng anh không hút thuốc cơ.” (Cho Hong)

“Tôi còn nghiện nặng là đằng khác đấy.” (Seol Ji-Hu)

“Ây ây, đó không phải là thứ gì đáng tự hào đâu. Mà dù sao thì cũng cảm ơn anh. Nhân tiện, sao lúc nãy trông anh khó coi thế?” (Cho Hong)

‘Mình làm sao cơ?’ (Seol Ji-Hu)

Có vẻ như cô nàng này đang cố đổi chủ đề, nhưng sao cũng được, Seol nhún vai một cái và trả lời.

“Ừm thì…Tại tôi thấy trang bị của mọi người ấy mà. Trông cái nào cũng tuyệt hết trơn á.” (Seo Ji-Hu)

“Nhưng, đồ của cậu cũng đâu đến nỗi nào mà.” (Cho Hong)

Cho Hong tựa đầu vào thành cửa sổ, hai mắt nheo lại.

“Kia là giáp da thuộc đúng không? Nó là loại tốt nhất trong số các loại giáp da, đúng chứ? Xong tôi còn thấy cậu mặc cả một cái giáp lưới ở trong, trông cũng là hàng hiếm đấy chứ. Nhìn sơ qua tôi cũng thấy mấy chỗ yếu điểm, chỗ nào cũng được che chắn kỹ càng hết nữa. Với cả cây thương này của cậu, nó cũng ổn phết mà?” (Cho Hong)

“Thật chứ?” (Seol Ji-Hu)

“Ừ, thật đấy. Cậu thấy Klara chưa? Đồ trên người cậu có khi còn tốt hơn cả cô ta nữa. Đặc biệt là cây thương này, tôi nghĩ cẩn thận chút là cậu có thể dùng nó đến tận Cấp đó.” (Cho Hong)

“Pu, puhaha~hahaha!!” (Hugo)

Ngay khi Cho Hong dứt lời, Hugo lại cười ngặt nghẽo. Cô nghiến răng kèn kẹt.

“Anh cười cái đéo gì thế hả? Hay là lại rớt não dọc đường rồi à?” (Cho Hong)

“Thôi nào cô bạn. Sao cô không xin lỗi cậu ta đi cho rồi? Nói một câu khó đến thế à? Chẳng nhẽ cô không thấy mình từ nãy đến giờ tức cười lắm sao?” (Hugo)

“Anh nói cái quái gì thế hử? Tôi chỉ nói sự thật cho cậu ta thôi mà.” (Cho Hong)

“Cái mông tôi ấy. Tính cô có bao giờ cư xử dịu dàng với ai như thế này bao giờ đâu hả?” (Hugo)

Hai mắt Cho Hong nhoè đi, trông như sắp phát hoả đến nơi.

“Có chuyện này tôi thấy tò mò.” (Seol Ji-Hu)

Xem chừng sắp nổ ra một cuộc chiến, nên Seol Ji-Hu vội lảng sang chuyện khác.

“Không biết Nghề nghiệp của cô Cho Hong là gì nhỉ?” (Seol Ji-Hu)

É! Cho Hong đột nhiên thét lên và đứng thẳng dậy. Cô chạy tới chỗ Seol, nắm lấy hai vai cậu và kéo cậu lại sát mình. Hai điếu thuốc lá của họ gần như chạm vào nhau, khiến cậu khẽ nhăn mặt vì hành động bất chợt này của Cho Hong.

“Này cậu… Tôi cũng chẳng quan tâm lắm đâu, nhưng làm ơn xin cậu đấy. Xin cậu thay đổi cách xưng hô giùm tôi được không hả?” (Cho Hong)

“Cách xưng hô của tôi làm sao à?” (Seol Ji-Hu)

“Đúng đúng, chính nó!! Chỉ mình tôi thôi được không? Làm ơn, làm ơn đừng nói trịnh thượng như thế nữa nhé? Gọi tôi là cô Cho Hong? Hơ, nó còn chẳng phải là Cho Hong Khùng nữa! Cậu cứ nói kiểu đấy thì chết tôi mất, cậu biết không hả!!” (Cho Hong)

Seol Ji-Hu chẳng hiểu vì sao cô ta làm lớn chuyện đến thế, mặc dù nó cũng chẳng phải là chuyện gì to tát cả.

“Được rồi, tôi sẽ cố.” (Seol Ji-Hu)

Chỉ đến lúc đấy Cho Hong mới quay về chỗ của mình. Mặt cô giãn ra như thể vừa mới chết đi sống lại không bằng.

“Hờ…. À phải. Nghề nghiệp của tôi ấy à? Là ‘Thánh dực Dũng nghĩa’. Cấp .” (Cho Hong)

“Thánh dực Dũng nghĩa?” (Seol Ji-Hu)

“Phải. Cậu bắt đầu từ Mục sư Cấp , rồi lên Cấp là Nữ tu Chiến đấu. Rồi ở Cấp , Thánh Chiến sĩ.” (Cho Hong)

“Cô từ bỏ việc làm Mục sư?” (Seol Ji-Hu)

“Chuyện này cũng có lý do cả đó.” (Hugo)

Hugo đột nhiên chen vào.

“Cậu biết không, cô gái này ban đầu có Pháp lực vô cùng cao đó nhé. Tôi còn nghe nói là cô ta còn thể làm Pháp sư được nữa cơ.” (Hugo)

Seol Ji-Hu rất ngạc nhiên trước sự thực này. Để làm một Pháp sư thì tối thiểu người đó phải có Pháp lực ít nhất là Trung bình – Cao hoặc hơn. Tất nhiên, cả tính cách lẫn tài năng cũng phải có nữa.

“Tuy nhiên Cho Hong lại chẳng thể hiện được rằng mình đủ tư cách làm Pháp sư. Các vị thần dĩ nhiên là không vui khi thấy cô ấy bỏ lỡ cơ hội này và quyết định là cho cô ta làm Mục sư. Nhưng mà ấy, các vị thần đã mắc phải một sai lầm lớn rồi.” (Hugo)

“Sai lầm?” (Seol Ji-Hu)

“Đúng, rất sai là đằng khác. Tôi chắc là cậu cũng hình dung ra được rồi đấy, cô ấy chọn con đường của một Chiến binh thay vì làm một Mục sư đấy thôi.” (Hugo)

“Hugo, tôi nói lần cuối đấy nhé, ngậm mồm lại nhanh còn kịp.” (Cho Hong)

Hai mắt Cho Hong đằng đằng sát khí nhìn về phía anh chàng kia. Dẫu thế, Hugo vẫn chẳng hề mảy may và lấy ngón tay chạm nhẹ lên đầu.

“Cậu biết không, ngay cả thần linh cũng không hay biết rằng cái cô gái này khờ dại đến mức nào! Cộng thêm cái tính cách thô lỗ nữa, thì đừng nói là Pháp sư, cậu nghĩ rằng làm Mục sư cũng sẽ phù hợp với cô ta ư? Há há há há!” (Hugo)

Hugo bò lăn bò toài ra cười. Lúc này, Cho Hong, với hai hàng móng tay sắc nhọn đã chờ chực sẵn, lập tức vồ lấy anh ta.

Cỗ xe rung lắc dữ dội, mạnh đến nỗi xuýt khiến Dylan đang thảnh thơi nằm trên kia rơi khỏi nóc xe.

“Dylan!! Dylan!!” (Seol Ji-Hu)

Mặc cho tiếng hét thất thanh gọi tên mình, Dylan chỉ lặng lẽ chắp hai tay lại cầu nguyện và thì thầm.

“Xin lỗi cậu nhé, tân binh.” (Dylan)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio