Khát Vọng Trỗi Dậy

chương 70.5: tìm kiếm thành viên (phần 2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một người đàn ông lớn tuổi với bộ râu màu xám đội mũ hình nón điển hình của các pháp sư đã đưa tay ra.

Seol Jihu lịch sự bắt tay ông.

“Tôi cũng ngạc nhiên khi thấy ngài ở đây. Điều gì đưa ngài đến thư viện thành phố vậy, Ian?”

“Ehehe. Có lẽ cậu người Trái đất duy nhất trong lịch sử hỏi một Pháp sư làm gì trong thư viện đấy.”

Seol nhận ra câu nói ngờ nghệch của mình và đỏ mặt. Ian cười khúc khích và hỏi lại.

“Chà, không sao, không có gì quá đặc biệt. Tôi vẫn đang luyện tập mỗi ngày.”

“Tốt, tốt! Ô đúng rồi. Cậu đã nhận được cây thương chưa?”

“Ah, cái đó. Xin lỗi nhé, tôi quên cảm ơn ngài và Công chúa Teresa. Cô ấy hiện giờ ra sao?”

“Đừng lo. Công chúa Teresa luôn mang màu hồng-hồng ý mà, cậu hiểu ý tôi chứ?”

Ian ném cho Seol một cái nháy mắt đầy ẩn ý. Sau đó, ông ta cười toe toét với chàng trai trẻ đang bối rối kia, trước khi nghiêng người lại gần để thì thầm điều gì đó khác.

“Fufufu… Đây là một bí mật chỉ mình ta biết, nhưng lần này ta sẽ chia sẻ nó với cậu”.

Seol Jihu nhanh chóng tập trung lắng nghe những lời của người đàn ông lớn tuổi.

“Ví dụ: Màu sắc của Công chúa Teresa gần hơn với ‘màu hồng baby’. Thực sự là như thế, hmm”

“Hà hà. Chỉ là trò đùa kém tao nhã của một ông già thôi mà. Tôi không sử dụng một câu thần chú kiểu như tia X để nhìn xuyên qua quần áo của cô ấy đâu! Tôi hứa mà! Đừng nhìn ông già này theo cách đó, tôi sẽ buồn đấy!”

Ian vẫy tay và nói to. Seol Jihu chỉ có thể thở dài.

“Được rồi, nói chuyện phiếm đủ rồi. Ngọn gió nào mang cậu đến nơi này?”

“Vâng, tôi được giao một nhiệm vụ, vì vậy tôi đã hy vọng tìm thấy thông tin liên quan ở đây.”

Một ánh sáng lóe lên trong đôi mắt của Ian.

“Dylan và Hugo chắc là không thể tham gia vụ đó. Thành ra, cậu và Chohong thành lập đội phải không?”

“Về cơ bản là vậy. Ngài Ian, ngài có nghe nói về nhiệm vụ đó không?”

“Tôi cũng từng tham gia nhiệm vụ đó, vì vậy, tôi biết khá nhiều về nó đấy. Mà này, Dylan đã chỉ định cậu làm thủ lĩnh à?”

“Vâng, sao ạ?”

Hmm, hmm ~ Ian suy ngẫm, nhưng sau đó, ông ta đột nhiên nở một nụ cười bí ẩn.

“Fufufu~ Ôi, Dylan, cậu thật là ranh mãnh.”

Ian lẩm bẩm một lúc rồi đưa ánh mắt về phía Seol.

“Chàng trai trẻ. Cậu có thể chờ tôi một chút không? Tôi chỉ cần khoảng năm phút.”

“Tất nhiên.”

“Ok. Tôi sẽ quay lại ngay, vì vậy xin hãy đợi tôi.”

Với một biểu hiện nghiêm túc trên khuôn mặt, Ian vội vã đi qua đi lại trong thư viện. Và chính xác năm phút sau, ông ta xuất hiện trở lại, mang theo rất nhiều cuộn giấy và tài liệu khác nhau.

“Hãy xem những thứ này. Đây là tất cả các ghi chép lịch sử liên quan đến nhiệm vụ mà cậu sắp thực hiện. Và đây là….”

Người đàn ông lớn tuổi rút ra một cuốn sách dày đến mức phi lý.

Đây là toàn văn lịch sử của khu vực đó. Cậu không cần phải đọc tất cả mọi thứ đâu. Tôi đã tạo một dấu trang ở đâu đó ở giữa, vì vậy cậu chỉ cần xem phần đó thôi”.

“Ngài đã làm ư?”

“Ừ. Đã từ rất lâu rồi. Tôi cũng từng tham gia vào nhiệm vụ chinh phạt quái vật ở đó. Nhưng mà, vấn đề của Làng Ramman là một trong những bí ẩn dai dẳng nhất của Haramark, vì vậy, dù đã xong nhiệm vụ nhưng tôi vẫn lưu tâm đến nó.

“Từ trước tới nay, tất cả các chuyến chinh phạt đều kết thúc trong thất bại. Hồi đó, tôi nghĩ rằng tôi đã lần ra được manh mối và cảm thấy tự tin về những nghi ngờ của mình. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không thể khám phá ra nguồn gốc của bí ẩn này”.

“Mọi người cũng nói với tôi điều tương tự. Có lẽ tôi cũng sẽ gặp phải tình cảnh như ngài”.

“Haha, vậy sao. Cứ để xem mọi chuyện thế nào. Tôi tin vào cậu, anh bạn trẻ”.

Seol Jihu mỉm cười ngượng ngùng, trong khi Ian vuốt râu và suy ngẫm.

“Cậu đã dẫn dắt chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ ở Khu rừng khước từ, một cấm địa của Thiên đường, sau đó còn đóng góp công sức chủ đạo trong việc bảo vệ cái pháo đài mà mọi người đều tin rằng sắp sụp đổ. Cả hai đều là những sự kiện dễ dàng vượt quá sức tưởng tượng của tôi”

“Cảm ơn ngài vì những lời tốt đẹp của bạn, nhưng tôi nghĩ mình đã gặp may mắn thôi”.

“Không, không đúng chút nào. Chính cậu đã tạo nên bước ngoặt cho cả hai sự kiện đó, không phải sự may mắn…”

Ian nhìn Seol với một biểu cảm ấm áp.

“Xin lỗi vì đã khiến cậu cảm thấy áp lực. Nhưng mà, nếu cậu giải quyết được bí ẩn này, đồng nghĩa với việc cậu đã hỗ trợ cho sự ổn định chung của toàn bộ khu vực Haramark. Nhờ đó, cậu sẽ kiếm được kha khá ‘điểm thành tích’. Và gia đình hoàng gia cũng có thể thưởng cho bạn một thứ gì đó nữa”.

“Tôi sẽ cảm thấy tự tin hơn rất nhiều nếu ngài đồng hành cùng chúng tôi, ngài Ian.”

“Tôi muốn lắm, nhưng mắc hẹn với người khác rồi. Ngay cả phe Sicilia cũng tham gia, nên khó lòng rút chân ra được”.

“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn ngài đã cung cấp cho tôi những tài liệu này. Tôi sẽ nghiên cứu kỹ lưỡng” – Seol Jihu mỉm cười sảng khoái.

“Cầu mong các vị thần chúc phúc cho sự thành công của cậu”.

Ian giơ nắm đấm siết chặt lên cao và cổ vũ.

Chohong trở lại văn phòng vào đêm khuya, tâm trạng hiện tại của cô hoàn toàn tồi tệ nhất.

Cả ngày, cô đi khắp nơi tìm kiếm một Linh mục, nhưng đều bị từ chối. Vì vậy, khi cô ấy phát hiện ra Dylan đang uống trà trong văn phòng, cô ấy đã nhảy xổ vào và than phiền với anh ta.

Nhưng sau đó, cô hoàn toàn không nói nên lời sau khi Dylan thông báo cho cô về việc Seol đã tìm được một Linh mục.

“Thật ư?!”

“Ừm. Chính cậu ta đã mời Linh mục đó”.

“Đó là ai?”

“Maria Mariaieliel.”

“Đù?! Con chó cái đó?!?!”

Giọng của Chohong càng lúc càng trở nên to hơn. Dylan bình tĩnh bịt tai và gật đầu.

“Tôi đồng ý rằng điều đó hơi khó tin, nhưng cô giảm âm lượng một chút được không? Seol đang làm việc đấy.

“…Làm việc?”

“Đúng. Ban đầu tôi tự hỏi liệu mình có thể giúp cậu ta thứ gì không. Nhưng không cần. Nhìn các cậu ta bắt tay vào việc mà xem, chẳng giống lính mới chút nào”.

Một nụ cười hài lòng nở trên khuôn mặt của Dylan.

“Nhìn xem. Tôi mong muốn có một thành viên như thế từ lâu rồi. Nếu chúng ta không thể giúp anh ta, ít nhất chúng ta không nên làm phiền anh ta, phải không?”

Dylan càng cười thì Chohong càng cảm thấy khó chịu. Những bước chân thình thịch của cô dẫn cô trực tiếp vào phòng ngủ chung. Cô thấy Seol Jihu đang ngồi cạnh bàn, lặng lẽ đọc và giở những trang sách.

“Xin chào.”

“Ồ, cô về rồi sao?” – Seol Jihu trả lời mà không hề ngoảnh lại.

“Tôi nghe nói cậu đã tìm thấy một Linh mục?”

“Ừm” – Seol Jihu gật đầu – “Nhân tiện, tại sao cô Maria là một con chó cái?”

“Vì cô ta là một con chó cái, đơn giản vậy thôi! Sao cậu có thể nói chuyện ngọt ngào với con điếm chết bằm đó? Đồ hám tiền vô liêm sỉ!”

“Thôi nào, ngừng chửi thề đi. Tôi quen biết cô ấy từ Khu trung lập cơ”.

“Này! Cậu phải nhìn vào người đang nói chuyện với mình chứ!”

Nghe vậy, Seol Jihu nhanh chóng quay lại. Cậu dựa vào lưng ghế và tiếp tục.

“Ah, phải rồi. Về cung thủ và chiến binh? Cô có tìm được ai không?”

Chohong ấp úng: “À, không… Tôi đang bận tìm kiếm một Linh mục, nên là…”

“Huh? Tôi đã bảo là để tôi lo vụ đó mà!”

“Ai mà biết được cậu tìm nhanh thế chứ! Tôi cảm thấy lo lắng nên muốn giúp cậu một chút. Như thế không được sao!” – Chohong ấm ức mắng.Seol Jihu nở một nụ cười gượng gạo:”Được rôi được rôi.”

Cậu quay lại phía những cuộn giấy được đặt trên bàn.

“Đừng lo lắng. Cô Maria sẽ gặp tôi vào ngày mai, khi đó chúng ta có thể cùng nhau tìm kiếm.”

Chohong không nói gì thêm nữa. Cô chỉ muốn thể hiện một chút vì cô là tiền bối, đáng ra cô phải có nhiều kinh nghiệm hơn trong những việc này. Thế nhưng, giống như Dylan đã ám chỉ trước đó, Seol Jihu đã tự mình làm rất tốt. Cô cũng cảm thấy hối lỗi khi đã lớn tiếng với cậu ta.

“….Cậu đang làm gì đấy?”

Khi đến gần bàn làm việc, cô phát hiện ra rất nhiều cuộn giấy và tài liệu. Thậm chí còn có một cuốn sách dày ở đó.

“À, những cái này? Những ghi chép và báo cáo về các nhiệm vụ chinh phạt ở làng Ramman”

“Thế còn cái này?”

“Biên niên sử của Đế chế. Ngài Ian đưa nó cho tôi, nói rằng tôi nên kiểm tra xem.”

“Chờ đã, cậu đã đi nhờ lão già đó?”

“Không, tình cờ gặp nhau thôi”.

Chohong lén đưa mắt đọc cuốn sách và lập tức nhăn mặt vì sốc.

“Euhk ~. Nhiều chữ thế! Tôi sẽ bị bệnh khi nhìn vào thứ này mất. Cậu thực sự ổn không đấy?”

“Hả? à ổn chứ! Tôi nghĩ rằng nó khá thú vị…”

“Có cần phải đến mức này không?? Ý tôi là, tất cả những gì chúng ta phải làm là đến đó và đá đít lũ quái vật thôi mà!?|”

“Chà, những con quái vật đó rất có thể sẽ xuất hiện trở lại trong tương lai. Nếu có thể, tôi muốn ngăn chặn điều đó bằng cách tìm ra nguyên nhân gốc rễ và loại bỏ nó.”

“Chỉ vì thế mà cậu quyết định đọc mớ hổ lốn này sao?”

Chohong chua chát nhận xét. Seol Jihu ngáp và vươn hai tay lên cao trên đầu.

“Có thể cô nói đúng, nhưng mà… Tôi không thể bỏ sót một vài dấu hiệu đáng ngờ.”

“Dấu hiệu?? Như nào?”

“Tôi không thể chắc chắn về điều đó. Chỉ là phong cách làm việc của tôi thôi” – Seol Jihu vừa nói vừa che miệng ngáp.

HaizzzzzTiếng thở dài của Chohong dài như vô tận.

“Kệ cậu! Muốn làm gì thì làm! Tôi đi ngủ. Tôi đã đi bộ cả ngày, và tôi mệt vãi tè rồi”.

“Cô vất vả rồi. Nghỉ ngơi chút đi.”

Chohong nằm dài trên giường. Được một lúc, cô nhìn lên trần nhà và bĩu môi, trước khi lén liếc nhìn Seol.

“Cậu không đi ngủ à?”

“Chút nữa. Tôi có một hòn đá phát sáng ở đây, nên nếu cần thì cô cứ tắt đèn đi”.

“… Không, không sao”.

Chohong vẫn chưa ngủ ngay lập tức. Đôi mắt ngượng ngùng của cô dán chặt vào thanh niên ngồi cạnh bàn nghiên cứu nội dung của cuốn sách dày. Tay áo cậu ta xắn lên, vẻ mặt cậu ta tập trung và nghiêm túc. Đôi mắt cậu ta ánh lên vẻ quyết đoán thấp và nghiêm túc.Cô thấy cậu ta rất ngầu.

‘Điều này thật kỳ lạ. Cậu ta rõ ràng là một tên lính mới mà?’

Chohong thì thầm với chính mình và ôm nhẹ chiếc gối. Sau đó, cô nhìn chằm chằm vào tấm lưng to lớn của cậu ta. Dường như nó trông ngày càng đáng tin cậy hơn.

Một lát sau, cô thiếp đi.

Sáng hôm sau.

Như đã hứa, Seol Jihu và Chohong đi gặp Maria.

Có hai điều khiến cậu bất ngờ. Thứ nhất là trang phục của cô: Maria dường như chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng quá khổ. Và thứ hai, cô cũng tình cờ là một người quen của Chohong. Nhưng mà, không phải là một mối quan hệ tốt.

“Hiya ~, ngạc nhiên chưa. Quý cô khát tình tiền đã nhận được gì mà lại hạ cố tham gia vào nhiệm vụ nhỏ của chúng tôi thế?”

Chohong lập tức tấn công khi cô nhìn thấy Maria. Maria khẽ cau mày khi nghe những lời nói đầy mỉa mai đó, rồi nhanh chóng nở một nụ cười sảng khoái.

“Oh? Nghe nói có một thành viên nữa của Carpe Diem tham gia. Tôi cứ tưởng sẽ gặp được ai tử tế, không ngờ lại là con chó cái đầu đất óc bê tông này.”

“Miệng cô vẫn thối hoắc như mọi khi nhỉ. Tôi tò mò, nếu gã trai nào dí môi vào, liệu hắn có ngất xỉu không?”

“Chà, có thối mấy thì cũng không bằng cái đầu đầy của cô. Cô có muốn tôi bổ cái đầu đó ra và chứng minh điều đó với thế giới không?”

Những đường gân dày nhanh chóng nổi lên trên trán Chohong. Nụ cười của cô hóa thành tiếng gầm gừ đe dọa của một con thú, răng nanh nhe ra và lông mày nhăn thành hình chữa V.

“Thấy chưa, tôi đã bảo rồi mà. Cô ta là một con chó cái Miệng cô ta thối như !”

“Chà, phải rồi, môi tôi hơi bẩn. Nhưng chắc chắn nó không toang hoác như như đôi môi khác của cô”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio