“Thôi đủ rồi! Dừng lại, xin hãy dừng lại! Chohong, cả cô nữa.”
Seol Jihu vội vã nhảy vào giữa hai người phụ nữ. Họ đang mỉm cười trong khi gân máu nổi đầy trán và những tia lửa điện bắn ra từ đôi mắt. Chohong đã rút cây chùy của mình ra trong khi Maria vận phép và vuốt ve cây thánh giá trên tay. Nếu cứ để họ một mình như thế này, chắc chắn một vụ ẩu đả sẽ nổ ra.
“…Hứ”
“…Hừ!”
Khi hai người quay đầu đi chỗ khác, Seol vuốt mồ hôi và thở phì phò. Cảm giác như mọi thứ càng lúc càng sai, ngay khi mọi chuyện bắt đầu.
Tuy nhiên, cảm giác thất vọng của Seol chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn. Khi anh vào quán rượu cùng với hai người phụ nữ bên cạnh, Seol Jihu nhận ra rằng sự chú ý của tất cả các vị khách đã lập tức hướng về phía mình. Cảm giác giống như khi cậu ấy hẹn hò với Yoo Seonhwa.
Thật ra, cậu phải ngồi giữa hai cô gái để ngăn cuộc chiến nổ ra. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là, những người bên ngoài thấy rằng cậu đang thưởng thức cảm giác “hai tay hai em”. Dù thô lỗ đến mấy, cũng không thể phủ nhận rằng những cô gái này được ban phước với vẻ ngoài tuyệt vời.
“Khục, khục…”
Seol Jihu không thể không mỉm cười, ưỡn người hơn một chút, đôi vai mở ra thêm một chút. Ngay cả biểu cảm của cậu cũng thư giãn rất nhiều. Cậu cố hết sức để trông không bị lép vế.Tất nhiên, cậu không biết những người khác đang thì thầm điều gì.
‘Hãy nhìn anh chàng đó kìa. Thật dũng cảm! Dám hẹn hò với hai con quỷ cái đó!’
‘Tội nghiệp quá. Có sáu con quỷ cái thì anh ta vớ phải hai con rồi’.
‘Yo, nhìn xem. Anh chàng đó, không phải hôm trước anh ta đã ngồi cùng Agnes sao?
“Đù. Vậy là anh ta bị ba con quỷ cái hành hạ!’
‘Thằng cha này gu mặn vãiiii”
Seol mà biết mọi người đang nói gì về mình, có lẽ cậu ta sẽ đào một cái hố mà chui xuống mất.
Maria và Chohong ngồi xuống một chiếc bàn trống và như thể họ đã sắp xếp trước, họ bắt đầu hét lên cùng một lúc.
“Tiểu nhị! Rượu đâu!”
“Rượu đâu! Tiểu nhị!”
Họ giống như một cặp gà con mới sinh đang gào lên tìm thức ăn. Seol Jihu trố mắt.
“Hóa ra… Tất cả những gì các cô muốn là…”.
“Kyaha! Này, ở đây! Có bao nhiêu rượu mang hết ra đây!”
Chohong phô diễn kỹ năng vô song khi pha trộn nhiều loại rượu khác nhau. Cô ấy chuyên nghiệp pha trộn rượu rum và rượu vodka như một người pha chế chuyên nghiệp, trước khi rót vài cốc để phân phối khắp bàn.
Maria đã run rẩy vì sung sướng: “Wowwww! Cô bạn yêu dấu của tôi, nhanh tay lên!”
“Hai cô có vẻ vui quá nhỉ? Đừng quên, chúng ta đến đây để tìm hiểu phần còn lại của đội chúng tôi.
“Nhạt toẹt. Ngài Thủ lĩnh, bước sang một bên và thưởng thức rượu đê. Kệ con mẹ lũ quái, con nào ra tôi đập bẹp dí cả lò chúng nó!”
Chohong tự tin tuyên bố và rót thêm một cốc nữa. Seol Jihu chỉ có thể đưa tay chống cằm và trố mắt nhìn hai người phụ nữ nâng ly liên tục như những người bạn thân đã xa cách từ lâu.
Thời gian cứ thế trôi. Càng ngày càng có nhiều chai rỗng đầy trên bàn, và khi Chohong uống cạn một ngụm lớn, cô đột nhiên ngừng di chuyển.
“Kìa!”
Cô nháy mắt và Maria liếc nhìn lối vào. Hai người đàn ông và một người phụ nữ đang bước vào quán rượu. Maria ừm mốt tiếng, tỏ vẻ hài lòng và nhún vai.
“Không tệ. Cô muốn làm gì thì làm”.
“Ok. Này, Mikhail!
Chohong vẫy tay và người đàn ông trước mặt vẫy lại. Đó là một anh chàng gầy gò với mái tóc ngắn được tỉa gọn gàng.
“Cậu vẫn còn sống cơ à??”
“Này này… Cô đang trù ẻo tôi đấy hả?”
Mikhail nhếch mép và yêu cầu bộ đôi đằng sau chờ đợi một lúc. Anh bước lại gần, và Chohong bắt đầu lên tiếng.
“Trông cậu ngon lành đấy nhỉ? Tôi nghe nói rằng cậu sắp đạt đến cấp độ .”
“Phải, và tôi đang khổ vì chuyện đó đây. Tôi chỉ cần một chút kinh nghiệm nữa thôi, nhưng vấn đề là tiền. Ý tôi là, giá thành của trang bị cấp đắt đến vô lý.”
“Phải, giá tăng gấp lần luôn”- Chohong cười toe toét – “Đó là lý do tại sao tôi gọi cậu. Muốn đi làm nhiệm vụ với chúng tôi không?”
“Nhiệm vụ?”
Mikail hỏi lại khi ánh mắt anh quét qua bàn, để lộ vẻ ngạc nhiên.
“Maria? Cậu đang làm gì ở đây?”
“Đi làm. Kiếm ít tiền tiêu vặt ấy mà”.
Mikhail huýt sáo, rõ ràng bị ấn tượng trước sự xuất hiện của Maria.
“Cả cô cũng ở đây thì… ngon đấy. Anh em ơi, lại đây coi.”
Anh ta ngoái lại và ra hiệu cho đồng đội của mình tham gia cùng họ. Và thế là, ba người nữa ngồi xuống cái bàn ngổn ngang chai lọ.
“Được thôi. Chúng ta đang nói về nhiệm vụ gì vậy?”
“Đừng vội. Làm vài ly với bọn tôi nào!”
“Tôi xin trịnh trọng từ chối. Kể cả uống miễn phí. Lần trước cô cho tôi sấp mặt rồi”.
“Hehe. Không có gì quan trọng, lại là yêu cầu tiêu diệt quái vật từ Làng Ramman ấy mà”.
“Làng Ramman?” -Mikhail ngay lập xị mặt.
Rồi anh nhìn hai người phụ nữ với vẻ ngạc nhiên.
“Tại sao hai cô lại tham gia nhiệm vụ này? Lấy dao mổ trâu để giết gà sao?”
“Argh, cậu lắm mồm vãi. Nói nhanh, chơi hay nghỉ?”
Maria lên tiếng khó chịu. Mikhail dường như đang cân nhắc điều gì đó trước khi đưa ánh mắt sang một bên. Người phụ nữ đi cùng anh ta đang khoanh tay và lông mày nhíu lại, làm cho cô ấy trông hơi khó tính. Khi cô ấy lắc đầu, mái tóc đen như thác nước của cô ấy nhảy nhót và uốn lượn.
Mikhail lên tiếng: “Mm, xin lỗi, nhưng có vẻ như chúng tôi sẽ phải bỏ qua…”
“Nghĩ kỹ đi nào. Chỉ mất vài ngày thôi mà, vừa kiếm được tiền vừa có thêm một chút kinh nghiệm”.
“Eiii. Tôi tham gia nhiệm vụ đó một lần rồi! Giết mấy con quái lít nhít thì được mấy điểm kinh nghiệm chứ”.
Chohong liếm môi. Cô hiểu cuộc đàm phán đang đi vào ngõ cụt và lén liếc nhìn Seol Jihu. Cậu nhanh chóng mở miệng sau khi nhận được tín hiệu của cô.
“Lần này có thể sẽ khác”.
“Mm?”
Mikhail quay về phía cậu. Chohong nhanh nhảu giới thiệu.
“Xin lỗi vì giới thiệu hơi muộn. Đây là Seol, thành viên mới nhất của Carpe Diem. Cậu ấy cũng là thủ lĩnh của nhiệm vụ này.”
“…Seol?”
Mikhail lơ đãng nhìn một chút trước khi vỗ tay.
“Ah!! Cậu, từ Thung lũng Arden !! Phải rồi, cậu có tham gia nhiệm vụ ở Thung lũng Arden, phải không?”
“Ồ, cậu biết vụ đó à?”
“Biết? Còn hơn thế, chúng tôi đã ở đó! Hyah, không ngờ hôm nay tôi được gặp người nổi tiếng.”
Mikhail đưa tay ra, khuôn mặt anh ta nở nụ cười.
“Hehe. Gặp lại cậu quả là cuộc hội ngộ thú vị. Tôi là Mikhailov, một kiếm sĩ cấp . Và đây là…”
“Veronika. Thợ săn cấp ”.
Veronika cuối cùng cũng lên tiếng. Cô ấy trông cũng thích thú hơn một chút.
“Và anh chàng này ở đây là Gierszal. Anh ta là Tanker cấp .”
Chàng trai cuối cùng chỉ giơ tay lên, vẫn không nói gì.
“Tôi vẫn không thể quên cảnh cậu dụ dỗ lũ bọ đó. Quá đỉnh!Ban đầu tôi tưởng cậu bị điên, nhưng sau đó cậu thực sự làm tôi ngạc nhiên.”
Mikhail cười nhẹ và kéo chiếc ghế lại gần.
“À, về chuyện lúc nãy, ý cậu là gì? Cái gì khác cơ?”
Seol Jihu nghĩ về những gì sẽ nói tiếp theo. Vì cả Maria và Chohong đều đồng ý, nghĩa là bộ ba này không phải là tay mơ. Theo một cách nào đó, hai người phụ nữ đã hoàn thành nhiệm vụ mời khách. Giờ là lúc cậu chịu trách nhiệm chốt đơn hàng.
“Anh có biết những đặc điểm đặc biệt trong nhiệm vụ của làng Ramman không?”
“Đặc điểm đặc biệt? Là những gì?”
“Thứ nhất, lũ quái vật đột biến xuất hiện.”
“Vâng, chúng tôi biết điều đó.”
“Thứ hai, mỗi lần nhiệm vụ được ban hành, lại xuất hiện một loài quái vật mới”.
“Vậy sao? Nhưng, dường như chúng không mạnh lắm” – Mikhail nghiêng đầu.
“Thứ ba, quy mô của đội chinh phạt ngày càng lớn hơn”
“….Ý anh là..?”
Cảm nhận được điều gì đó kỳ lạ đang diễn ra, giọng nói của Mikhail trở nên nghiêm túc hơn.
“Anh Mikhail, anh vừa nói mình đã tham gia nhiệm vụ này trước đây, phải không?”
“Vâng. Có thể là một năm hoặc lâu hơn. Khoảng khoảng đó”.
“Anh có nhận ra rằng quy mô và chất lượng của đội chinh phạt cứ tăng dần theo mỗi năm?”
Mikhail chớp mắt liên hồi.
“Xem này.”
Seol Jihu đua ra một tờ giấy.
“Anh xem, ban đầu nhiệm vụ này chỉ cần những người Cấp , sau đó yêu cầu những người Cấp , và không lâu sau là Cấp . Và lần này, yêu cầu đã được gửi tới Carpe Diem.
Đôi mắt của Mikhail nheo lại: “Chờ chút. Điều đó có nghĩa là?”
“Những quái vật đột biến xuất hiện lần này sẽ là một giống loài hoàn toàn khác với những gì anh đã chiến đấu lần trước.”
“Ra thế. Thảo nào cả cô Maria và Chohong đều tham gia tổ đội này…” – Mikhail xoa cằm – “Cậu lấy thông tin từ hồ sơ của thư viện thành phố, vì vậy đây không thể là giả mạo. Hmm, tôi có thể hiểu được quan điểm của cậu. Hóa ra đấy là lý do tại sao phần thưởng cứ tăng lên mỗi năm.”
Seol Jihu cảm nhận rằng đã đến lúc thả mồi.
“Nếu có thể, tôi muốn phơi bày bí ẩn này một lần và mãi mãi.”
Vào đúng thời điểm đó, ánh sáng lóe lên trong mắt Mikhail. Anh ta cũng là một người Trái đất đã chinh chiến khá lâu ở Thiên đường, và ở Haramark. Vì vậy, anh biết lời nói của Seol Jihu có nghĩa là gì.
Giải quyết bí ẩn này là một đẳng cấp hoàn toàn khác so với việc thực hiện nhiệm vụ chinh phạt. Rất nhiều người đã thất bại trong việc giải quyết bí ẩn này, vì vậy, nếu tổ đội của Seol phơi bày được sự thật, thì đây sẽ là một tiếng vang. Và anh ta sẽ được hưởng không ít danh lợi nếu chuyện đó xảy ra. Nói cách khác, điều này có thể trở thành một bước chuyển biến lớn trong sự nghiệp của anh ta.
“Hmmm. Tôi không nghĩ cậu dám đùa giỡn với hai quý cô này, nhưng tôi vẫn phải hỏi cậu. Cậu có chắc chắn về những gì mình định làm không?”
“Thực tế thì không. Chẳng có cái gì chắc chắn % cả. Tuy nhiên, vị cao nhân đã trao cho tôi một mảnh ghép quan trọng…”
“Vị cao nhân? Ai cơ?”
“Ngài Ian Denzel.”
Cái tên của Ian chính là miếng mồi câu lớn nhất.
“Là ngài Ian sao? Có thật không??”
“Nếu anh không tin thì cứ đi hỏi ông ấy. Tôi nói dối làm gì cơ chứ?”
Mikhail thở hổn hển và bắt đầu mím môi. Người ta có thể thấy anh ta tiến thoái lưỡng nan đến mức nào. Veronika lắc lư mái tóc, và Gierszal vừa ho vừa loay hoay xoay chiếc cốc.
“Anh nghĩ xem. Ngôi làng chỉ cách đây nửa ngày đường. Trường hợp tệ nhất, anh sẽ có được một chút điểm kinh nghiệm và chút tiền. Nhưng nếu chúng ta may mắn thì…”
Seol Jihu cố tình bỏ lửng câu nói của mình.
“Nào, anh thấy sao?”
Seol đưa tay ra và mỉm cười sảng khoái.
“Chậc. Cậu quả là biết dẫn dụ khán giả của mình”.
Mikhail càu nhàu.
“Nếu chỉ xét riêng tài ăn nói, cậu xứng đáng được đưa vào bảng xếp hạng rồi đó, anh bạn”.
Cuối cùng, anh ta giơ tay đầu hàng.
“Được rồi. Chúng ta hãy đi đâu đó riêng tư hơn và thảo luận kỹ hơn, được không?”