“Thật thú vị. Đáng ra cậu có thể che đậy sự thật này để hưởng lợi riêng. Vì xét cho cùng đây chỉ là một… một gì nhỉ? À, một nhiệm vụ của NPC… Fufufu…” – Trưởng làng bất ngờ bật cười.
“NPC?”
“Phải. Một người Trái đất đã gọi tôi như thế. Rất ít người chịu trò chuyện tử tế với tôi như cậu bây giờ. Fufufu”
‘Một NPC ư…’
(Note: NPC là viết tắt của cụm từ non-player character. Đó là những nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được. … Thông thường những NPC sẽ được phát hành trò chơi tạo sẵn, kèm theo các hội thoại và người chơi có thể tương tác với chúng đến một giới hạn nào đó.)
Đối xử với một người bản địa như một NPC trong game. Seol Jihu chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo khi nhận ra, có những người Trái đất như thế đang tồn tại ở đây.
“Hóa ra đó là mối quan tâm của cậu. Fufufu… Vì cậu nói rằng cậu tôn trọng tôi, nên tôi sẽ nói thật. Phán đoán của cậu hoàn toàn chính xác”.
“Có nghĩa là….?”
“Tuy nhiên, nó không hoành tráng như cậu nghĩ.” – Trưởng làng nhắm mắt lại.
“Đã bảy năm trôi qua, kể từ khi tên dị nhân đầu tiên xuất hiện”
“Lúc đầu, chúng tôi thậm chí không giao nhiệm vụ. Lực lượng tự vệ của làng cũng đủ để đối phó với bọn chúng”.
“Thế rồi…?”
“Không lâu sau, tôi nhận ra rằng, thời gian cứ trôi và những chủng dị nhân mới cứ liên tục xuất hiện. Sức mạnh của chúng bắt đầu tăng lên từng chút một. Cuối cùng, nhiều thành viên đội tự vệ đã bị thương. Sau đó, tôi bắt đầu đưa ra yêu cầu thực hiện nhiệm vụ”.
“Tôi hiểu. Nhưng….”
“Chàng trai trẻ, cứ để tôi nói nốt.” – Trưởng làng đưa mắt nhìn Seol.
“Tôi cũng nhận thức được, người Trái đất là loại sinh vật gì. Tôi nghe nói rằng các người ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn thông qua ân sủng của các vị thần. Thật là một điều đáng ghen tị.”
“Có thể những thường dân như chúng tôi yếu đuối hơn các người, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tôi giống một lũ ăn bám” – Đôi mắt già nua của trưởng làng lấp lánh như thể một ngọn lửa đang bùng cháy bên trong.
“Hiện tại, tôi chỉ là một lão già sắp xuống lỗ, người đứng đầu một ngôi làng nhỏ bé tầm thường. Nhưng ngày xửa ngày xưa, tôi từng là một chiến binh của Đế quốc. Tôi thậm chí đã tham gia chiến đấu chống lại lũ kỹ sinh trùng gớm ghiếc. Dù tôi đã già, nhưng những những kinh nghiệm và hiểu biết tích lũy sau hàng trăm trận chiến sẽ không bao giờ biến mất.”
“Tôi không có ý đó…”
“Cậu biết không? Đây là một ngôi làng rất nghèo nên không thể dùng phần thưởng hậu hĩnh để thu hút người làm nhiệm vụ. Và nếu tôi chọn đại một tổ đội nào đó, rồi họ lăn ra chết queo, thì lần sau tôi lấy gì để tuyển người? Rồi cái làng này sẽ đi về đâu? Thế nên tôi mới phải tính toán cẩn thận”.
Seol Jihu ngậm miệng lại.
“Nếu tôi sơ suất, mọi chuyện sẽ chấm dứt. Lão già này ngày ngày vẫn phải đọc các thông báo, tính tính toán toán rồi chọn được những tổ đội phù hợp để đảm nhận nhiệm vụ của ngôi làng này. Đơn giản thế thôi”.
Seol Jihu không chấp nhận những lời giải thích đó, nhưng hiện tại cậu không có lý lẽ gì để phản bác ông ta. Ngoài ra, khuôn mặt cau có của ông ta cho thấy, ông ta không muốn nói thêm bất kỳ điều gì về vấn đề này.
Sau - giây im lặng, trưởng làng bất ngờ hỏi.
“Cậu còn tò mò chuyện gì khác nữa không?”
Giọng nói của ông ta giờ lạnh lẽo và đanh thép, như muốn xua đuổi Seol càng nhanh càng tốt. Nhưng Seol Jihu vẫn kiên nhẫn chịu đựng và hỏi một câu hỏi khác.
“Ông nói rằng ông từng là một thành viên của quân đội Đế quốc”.
“Sao, cậu không tin à? Tôi đã…”
“Nếu vậy, ông có nghe nói gì về dự án nghiên cứu bí mật của Đế quốc, được tiến hành sau cuộc xâm lược của lũ Ký sinh trùng, cũng như trong cuộc chiến sau đó không?”
Đôi mắt của trưởng làng gần như lồi ra vì quá ngạc nhiên. Phản ứng của ông ta vượt xa so với mong đợi của Seol Jihu.
“Cậu nghe được chuyện đó ở đâu?”
“Tôi đã tìm thấy nó trong các văn kiện lịch sử. Một văn kiện viết rằng, ‘Người ta đang tiến hành phục hồi một báo cáo về các thí nghiệm mà Đế quốc tiến hành trong chiến tranh. Thí nghiệm này nhằm tạo ra những chiến binh đặc biệt, được sản xuất hàng loạt để chiến đấu chống lại Ký sinh trùng. Mặc dù có một vài thành công nhỏ, nhưng cuối cùng, thí nghiệm đã thất bại, và tất cả các trung tâm nghiên cứu đã ngừng hoạt động nhanh chóng. Dù có nhiều ý kiến trái chiều, nhưng cuối cùng nghiên cứu đã bị dừng lại ‘.
“Chà. Nội dung trong cuốn sách đó khá ngắn gọn và súc tích. Fufufu” – Trưởng làng lắc đầu. Giọng cười của ông ta trở nên nhỏ hơn và đượm buồn.
“Vậy sao?”
“Phải. Dù gì đi nữa, đây cũng từng là một bí mật…”
“Ông có thể nói cho tôi biết thêm không?”
“Hmm, vấn đề là… ngay cả tôi cũng không biết nhiều lắm.” – Trưởng làng khựng lại vuốt râu.
Những chiến lược gia hàng đầu của Đế quốc cảm thấy bị đe dọa bởi khả năng sinh sản của lũ ký sinh trùng ngoại lai, và bắt đầu nghiên cứu. Đoạn đó hoàn toàn chính xác. Nhưng, theo trí nhớ của tôi, một ngày nọ họ bất ngờ tuyên bố dự án thất bại và bắt đầu đóng cửa các cơ sở nghiên cứu xung quanh vùng nông thôn.”
“Sao họ lại hành động như vậy? Họ đã tổ chức quy mô lớn như thế, chắc chắn phải thu được thành quả gì đó mới đúng…”.
“Tôi không biết. Tôi chỉ là một tên lính quèn, cậu mong chờ điều gì ở tôi?”
“À vâng… Tôi xin lỗi.”
“Không cần phải xin lỗi vì chuyện đó. Tuy nhiên, vấn đề tôi quan tâm hiện tại là nhiệm vụ chinh phạt. Đừng nói lan man nữa, lão già này mệt rồi. Cậu không thấy sao? Khụ! Khụ!”
Trưởng làng húng hắng ho vài tiếng và thở hổn hển. Seol Jihu lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mệt mỏi của ông ta và từ từ đứng dậy.
Dưới ánh mắt của Cửu nhãn, ông ta vẫn không có màu gì cả.
“… Ok. Cảm ơn ông đã dành thời gian quý báu của mình để tiếp chuyện cùng tôi.”
“Tôi không biết tại sao cậu lại quan tâm đến câu chuyện đó, nhưng cũng thú vị đấy”.
Khi Seol quay lưng bỏ đi, một giọng nói già nua, trầm mặc bất ngờ phát ra từ phía sau.
“Đó là một phần bí ẩn của lịch sử, không liên quan gì đến làng Ramman. Nếu cậu muốn tìm hiểu thêm về chủ đề đó, hãy đi tìm một người nào đó từng sống trong lãnh địa của Công tước Delphinion”.
“Công tước Delphinion?”
“Phải. Đó là tên của quý tộc đã hợp tác cùng Đế chế để thực hiện nghiên cứu đó. Tôi tin rằng trung tâm nghiên cứu chính cũng nằm trong lãnh địa của ông ta. Haizz. Đáng tiếc là tất cả đã bị phá hủy và trở thành nơi đẻ trứng của Trùng hậu Nữ vương” -Trưởng làng thở dài.
“… Phải rồi. Tôi nghe đồn rằng một pháp sư nào đó dưới quyền Delphinion không chấp nhận quyết định từ bỏ nghiên cứu, và… Ừm, ông ta đã đánh cắp một số dữ liệu và tạo tác quan trọng, sau đó bỏ trốn. Nếu anh ta chưa bị giết, thì tôi chắc chắn anh ta chưa chết già đâu.”
“Là vậy sao….”
“Đó là tất cả những gì tôi biết. Hy vọng những lời lảm nhảm của lão già này sẽ giúp ích cho cậu. Fufufu…”
Seol Jihu cúi gập người cảm tạ rồi rời khỏi căn nhà.
Khi cậu quay lại cùng đội, Chohong gầm lên như một bà vợ thấy chồng đi nhậu về khuya.
“Tên khốn này! Cậu biến đi đâu vậy? Cậu có biết mọi người đã lo lắng thế nào không?”
“Tôi xin lỗi”.
“Lỗi cái con khỉ! Tôi tưởng rằng cậu bị ám sát hay bắt cóc rồi đó!”
“Sao thế? Có chuyện gì xảy ra à?”
“…Không hẳn.”
Chohong đảo mắt, né tránh ánh nhìn của Seol. Trong khi đó, Maria bước lại gần cậu. Có vẻ cô ta đã hồi phục hoàn toàn vì khuôn mặt cô ấy trông tươi tỉnh hơn hẳn.
“Thế cậu định làm gì bây giờ? Mặt trời vẫn chưa xuống núi đâu” – Maria hỏi.
“Hay chúng ta đi luôn nhé. Tôi nghĩ là, nếu chúng ta xử lý xong lũ dị nhân, việc giải quyết bí ẩn sẽ dễ dàng hơn nhiều”.
Veronika – người được giao vị trí tiên phong, quay ra phía Seol hỏi dò.
Seol đưa mắt nhìn các thành viên còn lại. Có vẻ như họ đều đồng tình với cô ấy, vì vậy Seol Jihu cũng gật đầu.
Quyết định xử lý lũ dị nhân trước khi màn đêm buông xuống, cả nhóm nhanh chóng rời khỏi làng Ramman.
Vì khoảng cách khá gần, họ không cần sự trợ giúp của xe ngựa; Maria và những người khuân vác được đặt ở vị trí trung tâm của đội hình, trong khi Gierszal và Chohong đứng ở hai bên. Ở phía trước là tiên phong Veronika và Mikhail đóng vai trò hộ tống cho cô. Seol Jihu đảm nhận vị trí bọc hậu.
Với tốc độ hành quân hiện tại, nhóm có thể đến đích sau khoảng một tiếng.
Nơi này được gọi là Dạ Yên – “sương mù đêm” bởi vì một màn sương mù bí ẩn sẽ bao phủ khu vực này khi mặt trời lăn.
Quả thật, khi tổ đội của Seol đến nơi, họ được chào đón bởi một khung cảnh hoàn toàn khác biệt so với làng Ramman. Thay vì khung cảnh thiên nhiên như tranh vẽ, họ chỉ có thể nhìn thấy những bãi đất khô cằn, trơ trụi bao phủ một vùng đồi núi.
Seol Jihu thận trọng nghiên cứu địa hình của khu vực này. Cậu có thể nhận ra ba, bốn điều thú vị về nơi này. Trước hết, các con đường mòn khá dốc và có hàng trăm cao điểm che chắn tầm nhìn của anh ta. Thi thoảng lại có những ngọn đồi cao ở khắp mọi nơi, vì vậy có nhiều khu vực mà họ không thể quan sát kỹ lưỡng.
Mặt đất cũng có vẻ kỳ lạ. Cây xanh đã khô thành vỏ trấu màu vàng, và cũng có nhiều lỗ bí ẩn trông kỳ lạ trên mặt đất.
Và cuối cùng…
‘….Nó màu vàng.’
Seol Jihu hít sâu một hơi, sau khi đưa mắt nhìn khắp nơi bằng Cửu nhãn. Toàn bộ khu vực Dạ yên đang sáng với màu vàng – ‘Yêu cầu chú ý’.
“Veronika! Cô có thấy gì khác thường không?” – Seol quay sang vị trí tiên phong và hỏi.
“Không có gì cả. Đấy là điểm khó chịu của lũ dị nhân này. Chúng không để lại bất kỳ dấu vết nào của bản thân.” – Veronika lắc đầu.
“Phải rồi. Pathfinder một cung thủ cấp cao trên Bảng xếp hạng, đã cố gắng theo dấu những dị nhân này. Thế nhưng, ngay cả anh ta cũng phải bó tay!” – Mikhail cười toe toét.
Seol Jihu trầm ngâm.
Kế hoạch của cậu đã thất bại. Ban đầu, Seol định đến đây và sử dụng Cửu nhãn để tìm kiếm bất cứ điều gì khả nghi. Tuy nhiên, hiện tại toàn bộ khu vực này được bao phủ bởi màu vàng.
‘Nghĩa là mình phải cảnh giác và để mắt đến bất cứ điều gì kỳ lạ.’
Seol Jihu nắm chặt cây thương và tập trung dò xét xung quanh.
Đột nhiên, bước chân của Veronika dừng lại đột ngột.
“!”
Mikhail đang định cất lời thì thấy biểu hiện của Veronika. Anh vội ràng rút kiếm ra và khụy xuống. Gierszal cũng giơ giáo và khiên của mình lên, còn Chohong đã sẵn sàng thủ thế. Chỉ có Maria vẫn đứng đó ngáp dài cho đến khi quai hàm của cô gần như rơi xuống.
Năm phút trôi qua.
Veronika từ từ đứng lên và lắc đầu.
“Lạ thật. Tôi thề là tôi đã nghe thấy…”
Ngay khi cô nghiêng đầu và nhìn sang một bên, một thứ gì đó rơi xuống đỉnh đầu cô.
Theo phản xạ Seol Jihu cúi xuống, nhưng ngay sau đó, cậu nghe thấy tiếng la thảm thiết của Veronika.
Uwaahhhk!