Khát Vọng Trỗi Dậy

chương 74.5: con tàu trắng (phần 2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhóm chinh phạt nhanh chóng quay lại đội hình trước đó. Veronika đã bắn vài mũi tên vào hang một vài lần và thậm chí ném một hòn đá vào trong. Sau khi quan sát, cô gật đầu hài lòng và bước lại lại vị trí tiên phong.

Không lâu sau, sáu người đã tiến sâu vào một hành lang bằng đá. Lối đi ẩm ướt đưa họ xuống ngày càng sâu hơn dưới lòng đất. Đến cuối hành lang đá này, họ phát hiện ra một vài tia sáng. Cả nhóm thận trọng tiến vào và nhận ra rằng họ đang ở trong một căn phòng lớn dưới lòng đất.

Điều bất ngờ là nơi này không hề tối tăm. Những viên đá phát sáng được chôn trong các bức tường xung quanh, đủ để cung cấp lượng ánh sáng cần thiết. Đó là một trong những bằng chứng rõ ràng nhất cho thấy nơi này được xây dựng bởi bàn tay của con người.

Điều đáng ngờ nhất ở đây là, hoàn toàn không có gì trong phòng. Điều này thật lạ đối với một khu vực rộng lớn như vậy. Tất cả những gì họ có thể nhìn thấy là trần nhà, cao khoảng bốn mét, cũng như một lối đi khác ở phía xa của căn phòng. Đường hầm ngầm này trông còn cô đơn và vắng lặng hơn.

“Mmm… Dường như có một cái gì đó ở đây, vì vậy hãy để tôi xem xét xung quanh” – Veronika hơi nghiêng đầu và cẩn thận tiến về phía trước.

“Những thứ này… Không giống như mình tưởng tượng” – Seol Jihu lẩm bẩm.

“Này, làm sao cậu biết thứ này tồn tại. Tụi tôi hoàn toàn bị bất ngờ đấy!” – Gierszal hỏi với khuôn mặt đầy tò mò.

“À cái đấy thì… Tôi được biết có một trung tâm nghiên cứu ở đâu đó gần làng Ramman.”

“Một trung tâm nghiên cứu?”

“Tôi đã đọc được chuyện này trong cuốn sách lịch sử của Đế chế. Sau khi Ký sinh trùng xâm chiếm thành phố….”

Seol Jihu giải thích ngắn gọn với mọi người và thở dài.

“Ngôi làng Ramman hoàn toàn không được đề cập đến trong cuốn sách đó, nhưng ngài Ian nghi ngờ rằng lũ dị nhân là kết quả của nghiên cứu đó”.

“Khoan đã. Không phải cậu vừa nói rằng trung tâm nghiên cứu nằm ở lãnh địa của Công tước Delphinion Duchy sao?”

“Đó là nơi đặt trung tâm nghiên cứu chính, vâng. Nhưng vẫn còn các trung tâm nghiên cứu vệ tinh nằm rải rác quanh vùng nông thôn, vì vậy tôi nghĩ rằng có thể một trong số họ ở đâu đó gần ngôi làng…”

Seol Jihu không nói hết câu, nhưng Gierszal vẫn gật đầu.

“Ra thế. Tuy nhiên, nếu đây là một trung tâm nghiên cứu thì thật kỳ quặc. Chẳng có thứ gì trông giá trị cả.”

Anh ta nói đúng. Nếu đây là một nơi để tiến hành nghiên cứu, tại sao không có bất kỳ thiết bị máy móc nào ở đây? Thậm chí cũng không có vật dụng chai lọ giấy tờ gì cả. So với sức mạnh công nghệ của Đế chế, vốn nổi tiếng đạt đỉnh cao của công nghệ ma thuật, một nơi như thế này không giống một trung tâm nghiên cứu chút nào.

‘Phải chăng trưởng làng đã không nói dối?’

Không lâu sau đó, Veronika đã hoàn thành việc trinh thám quanh căn phòng và quay lại chỗ Seol.

“Chết tiệt, tôi không tìm thấy gì cả”.

“Cô có thấy bất cứ điều gì như dấu chân người hoặc một cái gì đó tương tự như vậy không?”

“Chà, tôi muốn nói nơi này chắc chắn là do con người tạo ra, nhưng…” – Veronika lắc đầu – “Tôi không thể thấy bất kỳ dấu vết nào ở đây. Tất cả những gì tôi có thể nói là, đã không ai bước chân vào không gian này trong ít nhất ba tháng qua. Đó là tất cả những gì tôi có thể làm được. Rất xin lỗi…”

Điều đó có nghĩa là, thứ duy nhất khả nghi là lối đi ở phía bên kia.

“Có lẽ sẽ có gì đó bên trong…”

Veronika liếm môi và bước lên, dẫn đầu đội một lần nữa. Nhưng, ngay khi cô chuẩn bị dẫn họ về phía trước, Seol Jihu mở to mắt và thở hổn hển.

“Chờ đã!!”

Bước chân của mọi người dừng lại. Veronika nhìn về phía sau, cô bối rối.

“Huh?”

“Ah….”

Seol Jihu thở gấp. Nãy giờ cậu vẫn kích hoạt Cửu nhãn, và…

‘Màu sắc lại thay đổi.’

Cụ thể hơn, màu của hang động chuyển sang màu cam ngay khi nhóm quyết định tiến xa hơn.

Màu cam, nghĩa là ‘Không tiếp cận!’

Đột nhiên, cổ họng Seol khô khốc. Một ý nghĩ kinh khủng chạy qua não Seol. Rất có thể cậu đang phạm sai lầm chạy qua não. Lẽ ra cậu nên thận trọng hơn, khi mọi thứ vẫn còn màu vàng. Nhưng cậu bị quyến rũ bởi khát khao giải quyết bí ẩn và đã hành động quá vội vàng.

“Chuyện gì vậy, sếp” – Mikhail hỏi.

“Chúng ta phải quay trở lại.”

“Gì cơ?!” – Veronika kêu lên thất thanh, vẻ mặt cô thảng thốt.

“Cậu nghiêm túc chứ? Chúng ta đã đi xa đến thế này, vậy mà cậu lại muốn trở về tay không?” – Mikhail cũng phản ứng tương tự.

Seol Jihu định nói, ‘Tôi cảm thấy có gì đó sai sai’, nhưng cậu nhanh chóng ngậm miệng lại. Cậu ta biết cảm giác của mình không đủ để thuyết phục họ, đặc biệt khi đối phương lại là một Cung thủ có kinh nghiệm.

Không, cậu cần một lời biện minh tốt hơn nhiều. Một cái gì đó mà các thành viên khác trong nhóm có thể đồng ý hoặc, ít nhất, không thể chối cãi. Vấn đề là cậu chưa nghĩ ra lý do nào phù hợp.

“Nếu giả thuyết của tôi chính xác, thì nơi này chắc chắn là một trong những trung tâm nghiên cứu mà tôi đã nói với mọi người. Và nếu thế, đây chắc chắn không phải là một nơi dễ dàng để khám phá” – Seol nhăn mặt.

“Nhưng mà, trông nó không có vẻ gì như vậy cả!”

“Thậm chí nó còn không giống một phòng thí nghiệm.”

Đúng như dự đoán, lý lẽ yếu ớt của Seol nhanh chóng vấp phải sự phản đối.

“Hơn nữa, ngay cả khi có kẻ thù trong đó, cùng lắm chỉ là vài tên dị nhân. Chúng ta có thể xử lý chúng mà, phải không?”

“Nếu có một sinh vật cấp cao hơn kiểm soát các dị nhân thì sao?” – Seol cố vớt vát.

“Thì chúng ta sẽ hợp sức lại và đập cho nó một trận!” – Mikail hào hứng.

“Tôi không nghĩ…”

“Xem này, chúng tôi biết cậu đang thận trọng, đó là điều tốt. Nhưng đừng coi thường chúng tôi, được chứ? Cả ba chúng tôi đều đang trên đỉnh cấp và sắp đạt cấp . Maria và Chohong đây thậm chí chỉ còn một bước nữa là bước vào Bảng xếp hạng. Ngoài ra, không phải cậu cũng là một chiến binh mạnh mẽ sao? ”

Những lời đó không sai. Trong thực tế, nhóm này đủ điều kiện để đảm nhận những nhiệm vụ cấp cao hơn. Seol Jihu đã thành lập một đội chinh phạt tốt nhất có thể, nhưng cậu ta không bao giờ ngờ rằng, chính sự thiện chiến của đội chinh phạt lại mang đến rắc rối như thế này.

“Từ từ đã! Seol? Vậy cậu muốn chúng tôi làm gì?”

Chohong nhanh chóng bước lên làm trung gian hòa giải. Quan điểm khác biệt của đôi bên đang đe dọa sẽ đưa cả nhóm bước vào một cuộc tranh cãi nguy hiểm.

“Tôi nghĩ chúng ta không cần phải vội vàng. Tôi chỉ đơn giản muốn quay trở lại Haramark và củng cố khả năng chiến đấu của chúng ta, trước tiến vào đó”.

“Củng cố khả năng chiến đấu của chúng ta?”

“Đúng. Tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ cần ít nhất một người trong Bảng xếp hạng. Nếu chúng ta tiết lộ về manh mối của bí ẩn này, chắc chắn sẽ chiêu mộ được ai đó…”

“Vãi lều!” – Mikhail ngay lập tức phản đối ý kiến ​​đó.

“Vậy cậu sẽ làm gì nếu người khác phát hiện ra nơi này, trong lúc chúng ta trở về??? Chúng ta đã đào bới toàn bộ nơi này và bất cứ tên ngốc nào đi ngang qua đều có thể nhìn thấy cái hang! Mọi người đã làm việc chăm chỉ, và bây giờ cậu muốn trao lại vinh quang cho người khác ??” – Mikhail gân cổ lên.

“Chỉ mất nửa ngày thôi mà. Và xem ra, cũng không có những người Trái đất nào khác ở gần đây…”

“Cậu không thể chắc chắn rằng điều gì sẽ xảy ra trong tương lai. Mà thậm chí, nếu chúng tôi làm theo đề xuất của cậu, thì cũng sẽ nảy sinh một vấn đề khác! Nếu chúng ta chiêu mộ thêm một Người xếp hạng cao, cậu nghĩ ai sẽ thu hút mọi ánh đèn sân khấu?”

“Anh…”

“Mẹ kiếp. Cậu xem, tất cả chúng tôi hùng hục vất vả đi theo cậu, và giờ thành quả đã ở trước mắt! Rồi cậu bảo chúng tôi phải mời một tên nào đó tới và hắn sẽ hưởng hết thành quả lẫn danh tiếng. Sếp à, làm ơn đi!”

Mikhail hoàn toàn cự tuyệt ý tưởng của Seol, thậm chí và cầu xin Seol Jihu thay đổi ý định. Phải cố gắng lắm, Seol mới không nhảy dựng lên và quát vào mặt anh ta.

Khoảng thời gian quan sát cách hành xử của Samuel, Seol đã học được một điều. Đó là không bao giờ mất bình tĩnh trước bất kể tình huống nào và cố hết sức để hòa giải các ý kiến ​​khác nhau trong tổ đội.

Thành thật mà nói, khi đưa ra quyết định quay về, Seol cũng đã đoán trước được tình hình này.

‘Khỉ thật. Mới hồi chiều, thằng cha nào còn hào hứng muốn quay về?’

Cằn nhằn vậy thôi, nhưng Seol cũng hiểu vì sao Mikhail lại thay đổi ý định. Đó là khi họ chưa phát hiện ra nơi này. Còn bây giờ, mục tiêu cuối cùng chỉ nằm trong tầm tay. Làm gì có ai chịu từ bỏ cơ hội vàng này?

Đôi môi của Seol Jihu liên tục mấp máy. Cậu cố gắng động não suy nghĩ, nhưng không một ý tưởng hữu ích nào xuất hiện trong đầu.

‘Hay là cứ đi vào?’

Đó không phải là màu cảnh báo ‘Bỏ chạy ngay lập tức’ , cũng không phải là màu ‘Nhanh chóng rút lui’.

Một ý nghĩ lóe lên, nhưng Seol nhanh chóng lắc đầu. Khi ở vùng Trung lập, một sơ suất trong tình trạng ‘Yêu cầu chú ý’ cũng đủ để khiến cậu mất mạng.

Nghĩa là, chỉ còn duy nhất một lựa chọn. Đó là ra lệnh cho họ với quyền hạn của người lãnh đạo.

“Dù chuyện gì xảy ra, vẫn tốt hơn là chết. Tôi đã nghĩ kỹ rồi. Chúng ta sẽ trở lại.”

“Không, tôi không đồng ý.”

Thật không may cho Seol, Veronika ngay lập tức đưa ra sự phản đối của mình như thể cô ta đang chờ đợi chính xác khoảnh khắc này.

Seol Jihu nhắm nghiền mắt. Trong các cuộc thám hiểm hoặc chinh phạt, người tiên phong có quyền biểu quyết tương đương với người lãnh đạo.

“Tôi không nhận bất kỳ sự hiện diện nào trong hang. Không có ai cả. Hoặc là các dị nhân đang đợi chúng ta ở phía trước, hoặc là không có gì – giống như căn phòng này. Tôi tin rằng, quyết định đúng đắn trong trường hợp này là tiếp tục tiến lên. Thậm chí, tôi thấy không có lý do gì để e ngại cả”.

Ý kiến của một người tiên phong, một cung thủ như Veronika mang rất nhiều trọng lượng. Và, trong tình huống bế tắc như thế này ..

“Chà, vì quan điểm của mọi người quá trái ngược…”

Veronika xem xét kỹ lưỡng phản ứng của mọi người và thận trọng tiếp tục.

“Tại sao chúng ta không biểu quyết?”

Thật vậy, biểu quyết là phương án hợp lý nhất bây giờ.

Seol Jihu liếc nhìn Maria và Chohong. Chỉ cần hai người này ủng hộ cậu ta, chắc chắn cậu sẽ không thua.

“Vì cậu Seol đây muốn quay trở lại, đó sẽ là một phiếu ‘thuận’. Mikhail và tôi muốn đi tiếp, vì vậy chúng tôi bỏ phiếu ‘chống’.

Veronika quay đầu và nhìn những người khác.

“Tôi bỏ phiếu chống”.

Người đầu tiên mở miệng là Gierszal.

“Ít nhất, tôi nghĩ chúng ta cần xác nhận những gì bên trong. Thử tưởng tượng chúng ta làm theo lời cậu Seol đây, quay về và mời một người có thứ hạng cao. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta hoàn toàn không tìm thấy gì bên trong?”

“Anh ấy đúng. Điều đó có thể xảy ra.”

Maria nãy giờ im lặng lắng nghe, nhưng bây giờ, cô ấy quyết định đứng về phía họ. Seol Jihu cảm thấy trái tim mình rớt xuống.

“Chúng ta phải suy nghĩ về khả năng mọi thứ không diễn ra theo dự định. Đó là lý do tại sao tôi cũng bỏ phiếu ‘chống’. Đừng nghĩ xấu về tôi, được chứ?” – Maria vừa nói vừa nhìn Seol.

Vậy là phiếu thuận và bốn phiếu ‘chống’. Quá trình biểu quyết đã kết thúc ngay lập tức. Seol Jihu khẽ thở dài, trong khi Chohong lắc đầu và tặc lưỡi.

Những ý nghĩ liên tục chạy qua não Seol Jihu. Cậu có nên kể hết mọi chuyện không? Có nên tiết lộ sự tồn tại của ‘Cửu nhãn’ không? Ban đầu, Seol đã thực sự bị cám dỗ bởi ý tưởng đó. Tuy nhiên, cậu biết mình không nên làm điều đó. Nếu Kim và các sếp của cô ấy biết rằng cậu ta thậm chí còn sở hữu Khả năng bẩm sinh, không thể tưởng tượng được những sự kiện điên rồ nào có thể xảy ra.

‘Mình có nên nói rằng…’

‘Mình sẽ không vào cùng họ không?’

Tuy nhiên, khi suy nghĩ đó hình thành trong đầu Seol, một lời cảnh báo cũng vang lên.

[Đó là điều tối kỵ.]

Seol Jihu chìm sâu hơn vào tuyệt vọng, và cậu nhớ tới những lời của một người đàn ông nào đó, giờ đã rời khỏi thế giới này.

[Khi bạn là thành viên của đội thám hiểm, bạn phải hành động cùng cả nhóm, dù muốn hay không. Có những lúc bạn sẽ phải làm những việc mà bạn không muốn, và cũng có lúc bạn phải nhẫn nhịn, bất kể nguyên tắc của bạn là gì. Nếu bạn tiếp tục khăng khăng làm theo ý mình, thì bạn không xứng làm thành viên của bất kỳ tổ đội nào].

Đó là những lời của Samuel.

“Hmm..”

Veronika hắng giọng và nhìn thanh niên.

“Quyết định là, đi tiếp nhé?”

“…”

“Thủ lĩnh?”

“…”

Seol Jihu vẫn im lặng. Chohong đưa tay cào mặt, rồi cuối cùng, cô lắc đầu, sải bước về phía trước và đặt tay lên vai cậu.

“Hey.”

“Chohong à…”

“Cậu không thể làm gì nữa đâu.”

“Nhưng….”

“Nghe nè, tôi đủ thông minh, đủ kinh nghiệm để lắng nghe cậu. Nhưng mấy tên ngốc này đâu có biết??”

Cô ấy nói đúng. Nếu những người này có mặt bên cạnh Seol Jihu lúc ở Khu rừng Khước từ, có lẽ họ đã tin tưởng Seol hơn.

Đúng như những gì Chohong nói, lúc này Seol thực sự không thể làm gì khác. Cậu ta đã quá tham lam khi muốn mọi thứ hành động theo ý thích của mình, trong khi thế giới rõ ràng không vận hành theo cách đó.

“Thôi nào, lo lắng làm gì. Nếu bất kỳ thứ chó chết nào xuất hiện, chụy sẽ bảo vệ chú!”

Chohong vỗ vai Seol và vênh mặt tuyên bố. Cuối cùng Seol cũng gật đầu, nhưng với khuôn mặt rầu rĩ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio