Khát Vọng Trỗi Dậy

chương 74.6: con tàu trắng (phần 3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi chỉnh trang đội hình và kiểm tra lại thiết bị, cả đội thận trọng tiến sâu hơn vào hang động dưới lòng đất.

Tuy nhiên, không giống như nỗi sợ hãi của Seol, họ không thể tìm thấy bất cứ thứ gì.

Khi cảm nhóm bước qua lối đi đó, họ tới một căn phòng hình vòm lớn khác. Căn phòng này cũng trống rỗng, và cả kích thước của nó cũng tương tự như căn phòng trước. Như thể hai căn phòng là bản sao của nhau. Sự khác biệt duy nhất là, trần nhà ở đây cao hơn nhiều so với căn phòng ban nãy.

“Thế đấy, chúng ta e ngại vì một thứ như thế này sao?” – Mikhail nở một nụ cười cay đắng.

“Tôi thực sự không thể biết nơi này được sử dụng để làm gì. Không giống với bất cứ điều gì tôi có thể tưởng tượng ra.”

Gierszal tỏ ra khá bối rối. Ngay cả Seol Jihu cũng vậy. Trong tầm mắt cậu, chỗ nào cũng phủ một màu cam đang rung động dữ dội, vậy mà không có gì xảy ra?

“Chờ đã.”

Veronika đột nhiên dừng lại nhìn xung quanh và quỳ xuống để xem xét mặt đất.

“Đây là….’

Đôi mắt cô nheo lại.

“Có một số dấu vết ở đây.”

“Gì?”

Gần như ngay lập tức, tất cả các thành viên trong nhóm tập trung xung quanh cô.

“Tôi đã tìm thấy dấu chân của một người…”

Bộp

“Dấu chân khoảng khoảng ba, bốn ngày trước. Aya, lạnh quá.”

Đôi mắt của Veronika đang dõi theo dấu vết mới được phát hiện, bất ngờ chuyển hướng lên trên trần. Mikhail vội hỏi cô.

“Chuyện gì vậy?”

“…Huh?”

Cô không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trên trần nhà. Veronika ngẩng đầu hết mức có thể để xem xét kỹ trần nhà cao lớn ở trên, nhưng cuối cùng, cô hạ ánh mắt xuống. Trong lúc cựa quậy, cô vô tình chạm vào má mình.

“Cái gì vậy? Một giọt nước?”

‘Chắc là nước đọng từ trần nhà rơi xuống’ – Veronika tặc lưỡi. Cô chuẩn bị quay lại để theo dõi những bước chân trên mặt đất, nhưng một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô.

Khả năng đồng hóa!

Veronika chợt nhớ tới cảnh những tên dị nhân ẩn mình vào đất đá. Cô vội vàng nhìn lên lần nữa.

Ngay lúc đó…

Từ cuối trần nhà, một “vật thể” màu xám, hình tròn, từ từ lộ ra.

Xoẹt

Xoẹt

Xoẹt

Trong tích tắc, hàng chục xúc tu phóng ra từ cơ thể của nó và bắn ra xung quanh như một cái lồng bất ngờ mở ra. Đám xúc tu lao xuống cả nhóm với tốc độ kinh hoàng và rút ngắn khoảng cách giữa họ trong nháy mắt.

Trong khoảnh khắc nguy cấp đó, Maria nhanh tay lấy cây thánh giá của mình ra.

Luxu, Luxuria!

Kaboom !!

UỲNH

UỲNH

UỲNH

Hàng chục xúc tu vồ lên đội chinh phạt. Thế nhưng, tất cả đã bị chặn lại bởi hàng rào ma thuật của Maria. Mọi thứ xảy ra chỉ trong chớp mắt.

“Uwuaahhk!”

Mikhail hốt hoảng ngã ngửa ra, lê lết trên sàn. Hàng chục xúc tu to như bắp đùi người trưởng thành đang quằn quại tấn công hàng rào ma thuật mờ đục.

Chohong nhìn lên kẻ thù, run run lẩm bẩm.

“Con mẹ nó chứ… Sao lại có một “Quái Ổ” ở đây thế này ??”

Cô ấy hoàn toàn bị sốc.

“Chết tiệt. Con mẹ nó chứ…”

Trong lúc đó, Maria liên tục chửi rủa.

“Lũ vô dụng này! Đ. cần biết thứ đó là Quái Ổ hay cái mẹ gì, nhấc mông lên và làm gì đó đi!”

Toàn bộ cơ thể Maria run rẩy một cách đáng thương và mồ hôi tuôn ra như tắm. Cô đang phải liên tục vận mana để vá víu hàng rào ma thuật.

Mikhail cuối cùng cũng hoàn hồn, vội đứng dậy. Anh ta cố gắng cắt một xúc tu trước mặt bằng thanh kiếm của mình, nhưng vô dụng. Nó phục hồi gần như ngay sau khi anh ta rút kiếm ra. Tốc độ hồi phục nhanh hơn rất nhiều so với bất kỳ dị nhân nào họ từng gặp.

“Thằng ngu! Đừng lãng phí thời gian nữa, cắt mấy cái xúc tu làm đ. gì! Tấn công cơ thể của nó!!”

Veronika nhanh chóng lắp tên và bắn liên thanh. Những mũi tên của cô hạ cánh chính xác vào cơ thể của sinh vật trên trần, nhưng chúng quá mong manh và không thể làm tổn thương chúng.

“Mẹ kiếppppppppp”

Maria nghiến răng và nắm chặt cây thánh giá như muốn nghiền nát nó. Cô cảm thấy trái tim mình đang đập nhanh đến mức sắp nổ tung.

Crack, craaaack!!

“….Vỡ mồm rồi…!!”

Cuối cùng, các vết nứt bắt đầu hình thành trên hàng rào bảo vệ. Biểu cảm của Maria trở nên nhăn nhó và cau có hơn. Cô nhắm mắt lại và cố gắng vắt kiệt từng giọt năng lượng của mình để vá víu hàng rào, nhưng rồi…

“…?”

VÚT

Wuuuuueeeehhhh !!

Cô nghe thấy một tiếng kêu khủng khiếp phát ra từ phía trên và áp lực đè lên cô giảm đi đáng kể. Maria hé mắt ra và phát hiện ra Seol Jihu đang giơ cánh tay phải lên. Cậu ta tiếp tục lục lọi trong túi hành lý của mình và ném một loạt ngọn giáo ngắn xuống sàn. Nhanh như chớp, Seol nhặt một ngọn giáo lên và sau khi sải bước nhanh về phía trước, cậu vung mạnh cánh tay.

VÚT

Ngọn giáo bay đi và cắm phập vào cơ thể sinh vật kia. Maria nhận thấy rằng có hai ngọn giáo đang mắc kẹt ở đó. Nói cách khác, cậu ta đã tấn công hai lần, và cả hai đều thành công. Cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Quái Ổ phát ra một tiếng rít kinh hoàng đủ lớn để làm rung chuyển toàn bộ hang động. Bất chấp tiếng la hét của nó, Seol Jihu nhặt thêm một ngọn giáo nữa. Cậu ta ném cây giáo của mình về phía con quái thú nhanh nhất có thể, nhưng kẻ thù của cậu không ngồi yên chịu đòn. Nó nhanh chóng thu các xúc tu lại và hất văng ngọn giáo.

Seol tặc lưỡi và nhanh chóng hét lên.

“Tất cả mọi người!! Ra khỏi ha…”

Seol nghẹn lời. Bốn xúc tu của con quái thú đã chặn lối ra duy nhất.

Woouuooong-!

Ngay sau đó, con Quái Ổ quyết định lộ diện. Cái bóng của nó hiện ra ngày càng lớn. Tất cả lông tóc trên người Seol dựng hết cả lên.

UỲNH!!

Euhk !!

Keuheuk !!

Mặt đất nhấp nhô dữ dội theo những chuyển động của con ma thú. Các thành viên trong nhóm hầu như không thể đứng vững, nhưng biểu cảm của họ còn tệ hơn. Lối thoát duy nhất bây giờ đã bị chặn hoàn toàn. Họ đã sai lầm khi tiến sâu hơn vào hang động, bị dụ dỗ bởi dấu vết của mấy bước chân.

Họ thậm chí không có thời gian để đổ lỗi cho Veronika. Con quái vật mang hình dạng Tổ chim màu xám lấp đầy tầm nhìn của họ với kích thước khổng lồ không thể tưởng tượng được. Chỉ riêng chiều cao của nó đã vượt quá bốn mét, trong khi chiều rộng phải gấp hai, gấp ba lần. Như thể chứng minh rằng đó là một thực thể sống, thân hình con quái thú phập phồng như đang thở. Những đường gân đỏ và xanh rung động và ngọ nguậy trên khắp cơ thể nó, với vô số xúc tu nhảy múa xung quanh.

“Thứ này… Đây một Quái Ổ trung cấp! Tại sao một Ký sinh trùng lại ở đây?”

Chohong lẩm bẩm trong sự hoài nghi.

“Một Quái ổ trung cấp? Một ký sinh trùng?”- Seol Jihu nhanh chóng nhặt cây giáo của mình lên trong khi hỏi Chohong.

“Quái ổ… Đó là một loại Ký sinh trùng có trí tuệ. Nó sinh ra những con Medusa, hình thức phát triển cao nhất của Ký sinh trùng trung cấp. Lũ Medusa sau đó sinh ra những Ký sinh trùng hạ cấp.

Chohong vô thức phát ra một tiếng rên rỉ bất lực.

“Nhưng, điều này quá bất thường! Tôi chưa bao giờ nghe nói về một Quái Ổ có khả năng đồng hóa hoặc tái sinh !!

Biểu hiện của Chohong biến đổi từ sự hoài nghi thành một sự tức giận thuần túy.

“Khốn nạn! Nếu mấy người chịu nghe lời cậu ta…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio