Trong khoảnh khắc tiếp theo, hang động dưới lòng đất chìm trong ánh sáng chói lòa và âm thanh đinh tai nhức óc. Âm thanh lớn đến mức tiếng kêu của Maria và tiếng hét của chính Quái Ổ cũng bị chôn vùi.
Một lát sau, Maria khẽ mở mắt, và cô vội vàng hít vài hơi như để xác nhận rằng mình còn sống. Ở bên cạnh, Seol Jihu đang ôm chặt lấy cô. Cô nghĩ rằng chàng trai trẻ này đã hy sinh thân mình vì cô, nhưng trái với mong đợi của Maria, Seol hoàn toàn ổn.
Bản thân cậu cũng bối rối trước tình thế hiện tại. Khoảnh khắc đó, Seol thậm chí không đủ thời gian đẩy Maria đi chỗ khác. Cậu chỉ đơn giản lấy thân mình che cho Maria vì nghĩ rằng thân thể của một chiến binh như mình sẽ chịu được cú đòn thù của Quái Ổ.
Seol chớp mắt nhiều lần nhưng phát hiện ra lý do ngay sau đó. Chohong đang đứng trước mặt họ, với cánh tay trái giơ lên.
“C-Chohong !!”
Ban đầu, Seol Jihu định thở phào nhẹ nhõm khi thấy Chohong vẫn cử động. Nhưng trong giây lát, cậu đã bật khóc khi nhìn rõ tình cảnh của Chohong. Lưng cô ấy tổn thương nặng nề. Với cử chỉ run rẩy và bước đi lập cập như con rối đứt dây, Chohong quay lại nhìn Seol bằng đôi mắt vô hồn. Đôi môi cô khẽ run lên.
“Cậu thật là ngốc…”
Cô hít thở một cách nặng nề và hạ cánh tay trái xuống một cách chậm rãi.
“Tôi đã dặn cậu tận dụng cơ hội mà…?”
“…Cho… Chohong?”
“Vậy mà cậu lại hành động như thế”.
“Cô… cô…”
Seol Jihu cảm thấy có gì đó không ổn. Cậu không thể nhìn thấy bàn tay trái của Chohong. Chính xác mà nói, không có gì dưới khuỷu tay cô. Và khi cậu nhìn kỹ hơn, lưng cô đang dần nhuộm màu đỏ thẫm. Khuôn mặt của Seol Jihu trở nên bàng hoàng.
“Nhưng mà…”
Nhìn thấy phản ứng trên khuôn mặt Seol, đôi môi của Chohong cong lên. Đó là một nụ cười vừa buồn bã, vừa than thản.
“Như thế mới là cậu.”
Cùng với những lời đó, mái tóc đen dài của cô ấy tung bay trong không trung. Chậm rãi. Chohong từ từ ngã xuống. Chỉ sau khi cô ngã, Seol mới nhận thấy một lỗ lớn xuất hiện trên ngực trái của cô. Bộ giáp bị vỡ vụn, cánh tay bị thổi bay, thậm chí cây chùy của cô cũng rơi xuống, nảy lên vài lần. Và rồi tất cả lặng lẽ đáp xuống đất, tất cả đều ngừng di chuyển.
Khuôn mặt Seol đờ ra. đôi mắt cậu bắt đầu run rẩy như lên cơn sốt và khuôn mặt cậu nhàu lại.
Cậu đã không thể làm gì được. Cậu không nên chờ đợi một cơ hội, không, đúng ra một người đàn ông như cậu phải tạo ra cơ hội cho người khác. Ngay cả khi điều đó khiến cậu phải trả giá. Nhưng cậu không thể làm điều đó. Thậm chí không thể tận dụng cơ hội mà người khác hi sinh để trao cho mình.
Hối hận vội vã muộn màng. Kèm theo đó là cảm giác bất lực và nhận ra sự yếu đuối của mình.
Thình thịch!
Tim Seol đập thình thịch. Cả tốc độ và cường độ đều tăng lên.
Maria đang nhìn chằm chằm vào Chohong để xem xét tình trạng của cô ấy, bất ngờ ngẩng đầu lên. Trước sự kinh ngạc của cô, Quái Ổ vẫn còn sống.
Nó bị đập bởi cây chùy mang hào quang thần thánh của Chohong, và nó thậm chí còn bị giã bằng búa Mjolnir, nhưng nó vẫn còn sống. Chắc chắn, tình trạng của nó khá tồi tệ, nhưng rõ ràng là nó vẫn chưa chết. Sức sống ngoan cường của nó làm cô bị sốc.
Đó vẫn chưa phải là tất cả. Đột nhiên, nó phát ra tiếng động và bắt đầu tái tạo một phần bản thể..
Mjolnir chắc chắn đã gây ra vết thương chí mạng cho nó. Tuy nhiên, bong bóng sôi lên và từng, mẩu thịt màu tro tiếp tục trồi ra, lấp dần những vết thương.
Bất ngờ, nó phun ra một ngọn giáo và chiếc khiên. Thấy vậy, Maria bật ra một tiếng cười cay đắng.
“Con bà nó…”
Cô đoán không nhầm. Những vũ khí đó thuộc về Gierszal. Nghĩa là, anh ta đã bị giết khi đang cố gắng tự mình trốn thoát. Quái Ổ đã đã hấp thụ xác chết của anh ta để tự phục hồi. Cô thầm tự hỏi tại sao ban nãy nó định lại gần Veronika và Mikhail đã bất tỉnh, nhưng giờ cô đã hiểu tại sao.
‘Thằng chó đẻ. Đã chết mà vẫn còn ăn hại…”
Mặt khác, cô cảm thấy hối hận. Đáng lẽ cô ấy nên chọn một câu thần chú mạnh mẽ hơn. Vì sợ phải chịu hậu quả nặng nề từ lễ Cúng tế, cô đã không chọn những phép thuật cấp cao nhất, mà chỉ chọn một phép “hợp lý”. Sự tính toán kỹ lưỡng của Maria, cuối cùng đã phản tác dụng.
Và quyết định, giờ trở thành sự hối tiếc của cô.
“Khốn nạn. Một lần nữa, mình lại chọn sai…”
Maria lầm bầm trong thất vọng. Hiện tại Quái Ổ đã hồi phục xong một vài phần cơ thể và thậm chí còn cử động được một vài xúc tu ngọ nguậy xung quanh.
Wookikiki.
Nó thậm chí còn phát ra một âm thanh kỳ lạ, nghe có vẻ như một tiếng cười chế giễu.
“Tại sao cậu không để tôi chết đi cho rồi?”
Maria bĩu môi và yếu ớt dựa đầu vào ngực Seol Jihu.
“Nếu cậu làm thế, ít nhất cậu và Chohong sẽ…?”
Nhưng rồi, đôi mắt cô mở to.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Nhịp tim Seol đang đập nhanh. Không, còn hơn thế!
Cô thậm chí còn cảm thấy toàn thân Seol run lên.
Sau đó
Kèn kẹt
Kèn kẹt
Cô nghe thấy tiếng nghiến răng rất chậm rãi nhưng lạnh lẽo đến nỗi cô không thể tin được âm thanh đó phát ra từ một con người. Maria nao núng và thận trọng ngẩng đầu lên.
Cô thấy một dòng máu mỏng manh đang chảy xuống môi cậu. Không, cô nhìn thấy Seol và khuôn mặt cậu ta nhăn nhó giống như một vị chiến thần cuồng sát và điên loạn.
“Seol…?”
Trong khoảnh khắc đó.
[Khả năng bẩm sinh, ‘Tầm nhìn tương lai’, đã được kích hoạt.]
Như thể trong trạng thái thôi miên, cậu tách khỏi Maria. Cậu nắm chặt cây thương đến nỗi cảm giác như cán thương có thể bị gãy vụn.
Đột ngột…
Sát khí.
Một luồng sát khi nồng nặc bao trùm Thân Maria Maria. Sát khí đó rõ ràng và mãnh liệt đến nỗi xương sống của cô run lên.
“…”
Giống như một con thú, một tiếng gầm gừ thoát ra khỏi miệng Seol.
Maria bất giác tự đưa tay bịt mồm mình lại.
Đôi mắt đỏ ngầu của cậu bắt đầu phát ra ánh sáng đỏ thẫm. Một lượng năng lượng khủng bố tỏa ra, và mặt đất bên dưới bắt đầu nứt thành từng mảnh như mạng nhện.
“Đừng coi thường tao, đồ khốn!”
Khoảnh khắc tiếng gầm giận dữ của Seol làm rung chuyển toàn bộ hang động ngầm…
BÙM !!
Các chất dịch cơ thể của Quái Ổ phun ra. Maria giật mình. Cây thương đã thổi bay một phần của con quái thú. Ngay cả sinh vật này cũng choáng váng. Những xúc tu của nó co rúm lại trong sợ hãi.
“Hãy câ…”
Maria muốn nói “hãy cẩn thận!” nhưng cô ấy không thể làm gì được, vì hàm của cô ấy sắp rơi ra rồi.
Một xúc tu bay về phía Seol Jihu, nhưng cậu ta chỉ đơn giản đưa tay ra và bắt lấy nó. Sau đó, cậu ta tích tụ một lượng mana khổng lồ, nắm lấy xúc tu, và hoàn toàn nghiền nát nó bằng tay không!
UỲNH
Các xúc tu giãy giụa xung quanh như thể Quái Ổ đang phát điên vì đau đớn.
Seol Jihu đã vứt bỏ mảnh xúc tu, còn cây thương của cậu bắt đầu rung động dữ dội. Một hào quang lạnh lẽo màu băng, chiều dài khoảng một mét bắn ra, bao phủ mũi thương.
‘Không đời nào!’
Maria nhìn thấy luồng hào quang rực rỡ tỏa ra từ ngọn giáo, và cô phải cố hết sức để không hét lên vì quá kinh ngạc thuần túy.
‘Đó… đó là kỹ năng của những người đứng đầu bảng xếp hạng!”
Cụ thể hơn, chỉ có một số người đứng ở tốp trên cùng của Bảng xếp hạng mới có thể sử dụng. Và nếu trí nhớ của cô không bị méo mó sau những cuộc nhậu say mèm, thì từ trước đến nay, cô chỉ nhìn thấy nó một lần duy nhất, sau bao năm chiến đấu ở Thiên đường.
Bí kỹ chiến đấu cao cấp – Vô cực Kiếm khí!
[Note] Kiếm Khí ở đây về cơ bản tương đương với “Khí của Vũ khí”. Cụm từ này không nhất thiết phải dùng cho kiếm. Tác giả dùng từ Kiếm Khí vì đó là chuẩn mực trong tiếng Hàn.
Seol Jihu vung cánh tay của mình một cách thô bạo. Ngọn giáo mang năng lượng màu xanh băng giá lóe sáng và quét thành một vòng cung lạnh lẽo.
Trong chớp mắt, tất cả các xúc tu gắn trên bản thể của Quái Ổ đều bị chặt ra và chúng rơi xuống đất, nằm còng queo như những con giun chết.
Mọi thứ chưa kết thúc. Như để thông báo rằng anh ta chỉ mới bắt đầu, Seol Jihu nắm chặt ngọn giáo bằng cả hai tay và điên cuồng đâm chém con quái thú. Mỗi khi thanh kiếm ánh sáng chạm vào Quái Ổ, những khối thịt của nó bay ra cùng với chất dịch xanh lè.
Wuwaaaahhh !!
Không lâu sau, Quái Ổ hoàn toàn bất động. Tuy nhiên, ngọn thương của Seol Jihu vẫn không dừng lại. Sự điên cuồng của cậu ta đáng sợ đến nỗi Maria cũng run rẩy lùi lại, mặt tái mét xanh lè.
Cứ như vậy, Seol đâm và chém cho đến khi Quái Ổ biến thành một miếng thịt băm.
Đã bao lâu trôi qua?
Phập!
Cây thương cắm xuống đất. Thứ duy nhất còn sót lại trên mặt đất là một mảnh thịt đỏ sẫm.
Hộc
Haaaa
Seol Jihu thở dốc giữa biển máu. Cuối cùng cậu cũng bình tĩnh trở lại. Sau khi nhìn xung quanh một hoặc hai giây, cậu ta ngẩng đầu ra sau lưng và hét lên.
“Maria!”
Anh nhanh chóng chạy đến chỗ cô. Maria nao núng và lùi lại theo bản năng. Nhưng sau đó, cô dừng lại.
Nước da của Seol đã trở lại bình thường. Sát khí cũng đã tắt. Sự thay đổi quá lớn đến nỗi Maria tưởng như cảnh tượng ban nãy chỉ là ảo giác.
Maria thận trọng mở miệng, đôi mắt vẫn chớp chớp.
“Cậu…. cậu là ai?”
“Huh?”
“Cậu đang đùa với tôi đấy à? Nếu cậu mạnh như thế, sao không bộc lộ ngay từ ban đầu? Sao lại làm tôi sợ té đ…”
Maria đang hét lên ầm ĩ, rồi ngập ngừng nói tiếp:
“Chúng ta đã không phải trải qua nhiều khó khăn như vậy! Cậu có biết hôm nay tôi đã mất những gì không?”
“Tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi thấy Chohong ngã xuống, và sau đó ngoảnh đi ngoảnh lại đã thế này”.
Seol Jihu lắc đầu thật mạnh. Maria nhăn nhó hoài nghi. Cô không ngừng rên rỉ cay đắng.
“Chết tiệt! Dừng lại ngay! Đừng nói với tôi rằng đây là một câu chuyện nhảm nhí như kiểu, nhân vật nam chính sắp chết bỗng thấy nữ chính rơi nước mắt, và anh ta đột nhiên gồng mình hóa thân thành siêu xay da đứng dậy như một vị thần nhé!”
“Thôi đừng nói nhảm nữa, xin cô, hãy giúp Chohong!”
Vừa nói xong, Seol Jihu nhanh chóng nhận ra sai lầm của mình. Maria vừa thực hiện một lễ Cúng tế. Liệu cô ấy có thể sử dụng phép hồi phục nữa không?
Maria vội vàng cảm nhận nhịp tim của Chohong trong một giây và đôi lông mày của cô ấy nhíu lại.
“Mang cánh tay của cô ta về đây. Mau lên!”
“Huh? C, cái gì”
“Mjolnir là một câu thần chú cao cấp, nhưng không bằng phép thuật Hồi Phục Tuyệt đối cấp Huyền thoại. Tôi có thể xử lý vị này, vậy nên nhấc mông lên và đi tìm lấy thứ chết tiệt đó mau lên!”
“Đã hiểu!”
Seol Jihu nhanh chóng đi tìm cánh tay gãy rời của Chohong và mang nó trở lại.
“Cô ấy chưa chết. Dù hơi mờ nhạt, nhưng tôi vẫn có thể cảm thấy nhịp tim của cô ấy. Ngoài ra, cô ấy chỉ mới bất tỉnh không lâu, nên tôi có thể lo liệu được”.
Cô nhấn mạnh từ ‘lo liệu’ và xắn tay áo lên. Cô nhanh chóng hô vang câu thần chú.
“Hồi phục Toàn phần”
Một tia sáng ấm áp nhẹ nhàng bao quanh toàn bộ cơ thể Chohong. Có lẽ Maria nghĩ một câu thần chú chưa đủ, nên cô đã đọc thêm vài lần nữa. Cái lỗ trên ngực Chohong dần dần khép lại và cánh tay cũng từ từ liền lại.
“Cô ấy sẽ ổn chứ? Cô ấy sẽ sống sót, phải không?”
“Chừng nào cô ta vẫn còn thở, tôi sẽ không để cô ấy chết” – Đó là điều Maria muốn nói Nhưng sau khi nghĩ một lúc, Linh mục cong môi lên:
“Tôi đã làm những gì tôi có thể. Phần còn lại là tùy thuộc vào bệnh nhân. Con mụ này lăn lội ở Thiên đường từ lâu rồi, mấy vết thương đơn giản đó không làm nó dẹo được đâu”.
Maria cộc lốc trả lời và đứng dậy rời đi, có lẽ để kiểm tra tình trạng của Mikhail và Veronika.
‘Phải chăng ý cô ấy là, Chohong sẽ không sao?’
Thật vậy, Chohong không phải là một kẻ yếu đuối. Cô ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ.
Cảm thấy nhẹ nhõm, Seol Jihu thở phào.
“Ah….”
Chỉ sau đó, một cảm giác uể oải và mệt mỏi ghê gớm ập đến. Đây là cái giá của việc sử dụng mana vượt quá giới hạn, khi cậu ta cố sử dụng một kỹ năng cao cấp cao hơn nhiều so với cấp độ hiện tại.
Seol muốn ngồi dậy nhưng không thể, đành nằm ngửa ra. Cậu liếc nhìn khuôn mặt đang ngủ của Chohong, bây giờ trông khá thanh thản.
Cậu không thể nhớ lại những gì đã xảy ra. Ký ức cậu đã bị đứt đoạn từ khoảnh khắc cậu nhìn thấy thông điệp về ‘Tầm nhìn tương lai”.
“Thứ gì đó” đã xuất hiện. “Thứ gì đó” đã chiếm quyền điều khiển cơ thể Seol. Giống như khi đối mặt với con ma ở vòng Sơ tuyển.
Nhưng, bất kể chuyện gì đã xảy ra, họ vẫn sống. Cậu ta nghĩ rằng mình sẽ chết, nhưng giờ cậu ta vẫn còn sống.
Quan trọng hơn, Chohong chưa chết. Hơn bất cứ điều gì, cậu cảm thấy sung sướng và hạnh phúc đến nỗi muốn nhảy cẫng lên ăn mừng.
“Con mẹ nó chứ… Tình tứ ghê nhỉ?”
Maria trở về và cười thầm cay đắng sau khi thấy Seol và Chohong nằm cạnh nhau.
“Này, cậu không định bắt tôi mang bốn người ra khỏi đây đấy chứ?”
“C-C chúng ta nghỉ ngơi một chút được không? Hiện tại tôi đang rất mệt mỏi.”
Maria liếc nhìn một lúc. Rõ ràng là cô ấy không hoàn toàn bị thuyết phục.
Bất ngờ, cô ấy bắt đầu dụi mắt.
Tong, tong
Nước mắt cô rơi trên khuôn mặt của Seol Jihu. Cậu ngơ ngác nhăn mặt.
“Hức! Đây, tôi khóc rồi đây. Giờ thì cậu đứng dậy được chưa?”
Trong giây lát, Seol Jihu trở nên câm lặng.
“Huhu! Tôi không muốn ở đây lâu nữa. Tôi muốn ra khỏi đây ngay bây giờ. Huhu!”
Seol Jihu đồng ý với cô ấy %, nhưng thật không may, cơ bắp cậu như chảy ra và cậu không thể nhúc nhích nổi một ngón tay.
“Sao thế? Tôi rơi nước mắt rồi nè, cậu đứng dậy như lúc nãy đi”.
Maria lẩm bẩm lẩm bẩm, đôi mắt vẫn ướt đẫm.
“Không…. Hmmm, không phải vậy đâu.”
Seol Jihu suy ngẫm trước khi thẳng thắn nói lên những gì tâm trí mệt mỏi của cậu có thể nghĩ ra.
“Có lẽ vì cô không phải là nữ anh hùng của câu chuyện này, cô Maria.”
“…”
Maria im lặng lườm Seol trước khi đá mạnh vào mông cậu.