Khát Vọng Trỗi Dậy

chương 78: lời nói dối của chohong (phần 1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chohong dường như thực sự bận rộn. Buổi sáng khi Seol thức dậy, cô đã biến mất và thường chỉ trở lại vào đêm khuya. Không chỉ vậy, cô ấy thậm chí còn không xuất hiện trong phòng tập một lần nào. Thậm chí có những ngày, cô ấy hoàn toàn không về văn phòng bang hội.

Nhưng khi cô quay lại văn phòng, Seol còn cảm thấy bối rối hơn. Chohong thực sự lạnh nhạt và khó tiếp cận. Cô ngồi một mình, chống cằm suy nghĩ, vò đầu bứt tóc. Rõ ràng có áp lực nào đó đang đè nặng tinh thần của cô ấy.

Seol cố gắng gặng hỏi Chohong, nhưng tất cả những gì cậu nhận lại là “không có gì” và “Đừng lo lắng”.

‘Chắc chắn chuyện gì đó đã xảy ra.’

Mặc dù Seol cảm thấy hơi buồn vì Chohong không tâm sự với mình, nhưng sự thật là ai cũng có những nỗi niềm riêng cần phải tự giải quyết. Vì thế, Seol quyết định kiên nhẫn chờ đợi cô ấy và đắm mình vào những thói quen hàng ngày: Sáng, rèn luyện thể chất; Chiều, luyện thao túng mana.Và sau đó, ăn tối rồi đi ngủ. Giống như một con hamster chạy trong bánh xe, cuộc sống của Seol cứ lặp đi lặp lại chính xác như một thói quen.

Thời gian trôi nhanh chóng: Một ngày, hai ngày, và rồi, ba, bốn ngày trôi qua. Vẫn chưa có gì tiến triển. Một tuần sau tình hình còn tệ hơn: Chohong thậm chí không thèm quay lại văn phòng. Seol chưa bao giờ thấy cô đi quá hai ngày liên tiếp, nên tự nhiên cậu thấy khá lo lắng.

Đó cũng không phải là tất cả vấn đề. Thậm chí Dylan và Hugo còn không hề quay lại. Cũng không có dấu hiệu gì cho thấy họ đang ở đâu.

‘Cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy?’

Đến mức này, Seol Jihu sẽ bắt đầu nghi ngờ rằng một chuyện gì đó thực sự bất ổn đang diễn ra. Chắc chắn phải có điều gì đó mà cậu không nhận ra. Sau phút băn khoăn, Seol quyết định không đi ngủ mà ngồi trên ghế và chờ đợi.

Vào bình minh của ngày thứ tư, Chohong trở lại văn phòng, với vẻ cảnh giác. Cô thận trọng mở cửa bước vào và giật mình khi thấy Seol ngồi đó.

“Cậu không ngủ sao?”

“…”

“Cậu đang đợi tôi đấy à? Xin lỗi, xin lỗi nhé. Tôi có một số việc phải xử lý nên là….

“…”

Chohong cũng không phải là một kẻ ngốc. Cô tiếp tục tránh né ánh mắt của Seol Jihu trong khi cậu lặng lẽ ngồi trên ghế và nhìn cô chằm chằm.

Rõ ràng, cô ấy đang cảm thấy tội lỗi về điều gì đó.

“Huaam ~, tôi mệt quá. Tôi đi ngủ đây”.

Chohong cố hết sức để tỏ ra tự nhiên và đi ngang qua Seol, nhưng…

“… Chung Chohong.”

Giọng nói trầm mặc của Seol ngăn đôi chân cô lại.

“Dừng lại và ngồi xuống bên cạnh tôi.” – Seol nói tiếp – “Chúng ta cần nói chuyện.”

Một cảnh tượng kỳ lạ đã diễn ra trên tầng ba của văn phòng Carpe Diem. Ở đó, Seol Jihu giống như một ông chồng bị cắm sừng, liên tục đưa ra những câu hỏi sắc bén để tìm kiếm sự thật. Ngược lại, Chohong thực sự hoảng loạn và liên tục xua tay, mặt mày nhăn nhó.

Nếu bất kỳ người Trái đất nào thấy cô – một thành viên của Lục Nữ Quái – trong cảnh tượng này, có lẽ người đó sẽ tưởng mình nhìn nhầm, thậm chí bị sốc tinh thần cũng nên.

Một lát sau, Seol Jihu cuối cùng cũng ngừng hỏi và đôi lông mày của cậu cũng dịu lại.

“Vậy là, cô khẳng định rằng không có gì nghiêm trọng?”

“À ~ ~ đúng! Đúng !! Tôi nói rồi mà, lên cấp khó lắm. Tôi đang cực kỳ đau đầu ấy chứ”.

“Nhưng mà, tôi cảm thấy mình bị bỏ rơi, cô biết không? Ý tôi là, ít nhất, chúng ta có thể ngồi cùng nhau và giải quyết khúc mắc. Dù sao hai cái đầu vẫn tốt hơn một cái đầu chứ?”

“Hey~ Vừa phải thôi nha. Tôi cũng có niềm kiêu hãnh của mình mà. Chẳng lẽ tôi lại muối mặt đi nhờ cậu giúp đỡ mỗi khi gặp khó khăn?? Đừng quên tôi còn là tiền bối của cậu đấy nhé!”

Chohong cười khúc khích và vội vàng nói thêm.

“Bên cạnh đó, tôi muốn làm điều này bằng chính năng lực của mình. Như thế, tôi mới có thể ưỡn ngực và ngẩng cao đầu tự hào khi trở thành Người xếp hạng cao. Vì vậy, hãy thông cảm cho tôi. được chứ?”

Chohong cười và vỗ lưng cậu. Vì một lý do nào đó, cụm từ “khi gặp khó khăn” khiến cậu lo lắng, nhưng Seol vẫn im lặng. Dù cậu chưa thực sự tin cô, nhưng khi Chohong nói vậy, cậu cũng không muốn hỏi thêm nữa.

“…Tôi hiểu rồi.”

Cuối cùng, Seol Jihu chọn cách lùi lại một bước. Chohong thở phào nhẹ nhõm.

“Tuy nhiên, nếu tình hình quá khó khăn, hãy nói cho tôi biết, được chứ? Biết đâu tôi có thể giúp được chuyện gì đó. Dù sao chúng ta cũng là đồng đội mà”.

“Uhm… Hãy để tôi thử vận ​​may của mình thêm vài ngày nữa nhé. Nếu vẫn bó tay, tôi sẽ hỏi cậu. Cậu nói đúng, hay cái đầu thì cứng hơn… uh… cái gì ấy nhỉ?”

“…Hai cái đầu tốt hơn một cái đầu” – Seol Jihu cười cay đắng.

“Phải ha.”

Chohong gãi đầu cười khì khì, rồi bất ngờ hỏi Seol một câu lạ lẫm.

“Này, cậu có định về thăm nhà không?”

“Huh? Tại sao cô đột nhiên nói chuyện đó?”

“Cậu ở đây cũng lâu rồi mà? Cũng nên quay về xem chuyện gì đã xảy ra ở nhà chứ?”

“Không có gì. Tôi không muốn”.

Seol Jihu lắc đầu quả quyết. Thấy vậy, Chohong nhìn cậu một lúc rồi khẽ thở dài.

“….Hiểu rồi.”

Ngày tiếp theo.

Lần đầu tiên sau một thời gian dài, Chohong thể hiện một thái độ khá thoải mái và bình thản. Họ đã ăn sáng cùng nhau, và cô thậm chí còn tập luyện cùng Seol. Như thể cô đang cố bù đắp cho cậu.

Tuy nhiên, điều đó chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn. Thỉnh thoảng vào buổi chiều, cô nhận được một cuộc gọi thông qua quả cầu truyền tin của mình và vội vã chạy ra khỏi văn phòng. Cô ấy thậm chí còn không nói rằng mình sẽ đi đâu.

Thực tế, Chohong vội vàng đến nỗi Seol Jihu thậm chí không kịp ngăn cô ấy lại và để hỏi han.

‘Cô ấy chắc chắn đang che giấu điều gì đó.’

Vốn dĩ Seol định dành buổi chiều để tập kiểm soát mana, nhưng cậu quyết định dừng lại. Việc thao túng mana cần tập trung tâm trí tối đa, trong khi tâm trí Seol đang rối bời vì tình hình hiện tại. Trong tình trạng mất tập trung như vậy, tập luyện gì cũng vô ích.

‘Hmm… Mình có nên đi thăm Maria một chút không?’

Dù sao Seol cũng đang mất tập trung. Hơn nữa cậu cũng cảm thấy một chút tội lỗi về tình hình của cô. Seol nhanh chóng dọn dẹp tầng một và rời khỏi văn phòng.

Khi chuẩn bị rời đi, Seol nhận thấy công trình xây dựng bên kia văn phòng gần như đã hoàn thành.

Seol Jihu ghé qua một quán ăn địa phương để mua một đống thức ăn và đồ uống, rồi đi đến ngôi đền của Luxuria. Khi cậu ta xin phép ghé thăm Maria, cô gái ở quầy lễ tân thực bị sốc.

“Cậu nói gì? Cậu đến thăm ai cơ?”

“…. Maria Mariaieliel.”

“Wow. Không thể tin được. Thật không thể tin được. Một người như cô ta cũng có khách đến thăm sao?”

Người phụ nữ thanh lịch mặc trang phục Linh mục trắng liên tục lẩm bẩm và giơ tay vẫy vẫy. Nhìn thấy thế, một linh mục tập sự đang bận rộn quét dọn lối đi đặt cây chổi xuống và chạy lại gần

“Đưa quý ông này đến khu bệnh xá, chỗ cô Shitaria, ý lộn, Maria đang dưỡng bệnh”.

“Huh? Con mụ Shit… À quên, cô Maria? Tôi hiểu rồi.”

Linh mục nam trả lời một cách lịch sự và hướng dẫn Seol Jihu.

Lần này, họ đến một chỗ khác khu ký túc xá. Khu bệnh xá nằm sâu trong đền, nơi cực kỳ yên tĩnh và vắng vẻ. Sau khi đến một hành lang tối tăm và cũ kỹ, nam tu sĩ bước tới một căn phòng, thận trọng gõ vài tiếng vào cánh cửa, rồi ba chân bốn cẳng chạy biến.

“…”

Mọi chuyện diễn ra giống hệt như khi Seol đến tìm Maria ở khu ký túc xá. Tại sao tất cả bọn họ đều bỏ chạy sau khi gõ cửa? Seol Jihu bối rối suy nghĩ, rồi cao giọng gọi.

“Cô Maria? Là tôi, Seol đây”.

Không nghe thấy hồi âm. Seol chỉ nghe thấy tiếng thở khẽ bên trong. Cậu đợi một chút trước khi thận trọng mở cửa.

“Tôi vào nhé”.

Cạch

Cánh cửa mở ra và trước mắt Seol là một căn phòng rộng rãi đến không ngờ.

Nó sạch sẽ và gọn gàng đến mức anh gần như cảm thấy tội lỗi khi so sánh nơi này với cái chuồng lợn, à không, phòng cũ của Maria. Và rồi, đôi mắt Seol hướng về phía chiếc giường trắng, nơi một cô gái nhỏ đang thở dốc đang nằm trên đó.

“Cô Maria?”

Seol Jihu bị bất ngờ và nhanh chóng lại gần. Mái tóc vàng của cô ướt đẫm mồ hôi. Khuôn mặt cô lấm tấm những giọt nước long lanh. Có một chiếc khăn trắng đặt trên trán cô, và phải mất một lúc sau, cô mới mở được mắt ra để nhìn cậu.

“…”

“Cô sao rồi? Cô có đau nhiều không?”

“Điều gì mang cậu đến nơi này? Đừng nói là có thêm lời mời nào nữa nhé”.

“Dĩ nhiên là không. Tôi chỉ muốn tới thăm và chúc cô chóng khỏe”.

“Chúc tôi khỏe?”

Giọng nói của Maria thều thào, nghe như thể cô ấy đang ở ranh giới bấp bênh giữa sự sống và cái chết. Thế nhưng chỉ sau một giây, khi nhìn thấy số thức ăn và đồ uống trong túi Seol Jihu, ánh mắt cô biến đổi ngay lập tức.

“Wow! Tôi cứ sợ cậu không mang gì đến!”

Trước ánh mắt bàng hoàng của Seol Jihu, Maria nắm lấy chiếc khăn và ném nó ra một góc, vội vàng ngồi thẳng dậy. Cô giật lấy giỏ thức ăn trong tay Seol.

Seol sững sờ khi khi phát hiện ra một chai xịt nước được đặt trên bàn gần giường. Maria vừa nhai nhồm nhoàm, vừa quay sang hỏi:

“Êu, rượu vang của tôi đâu rồi? Cậu không mang cho tôi chai nào à?”

“Hmm… Tôi nghĩ cô đang trải qua quá trình phục hồi, nên không mua rượu. Nhưng có một chai nước ép trái cây đây.”

“Eiii, trông tôi giống trẻ con lắm à? Cậu có bị ngu không?”

“Nhưng, uh, tôi nghĩ cô cũng còn trẻ mà?”

“Ngậm miệng lại ngay! Tôi mười tám tuổi rồi đó! Cậu đang nghĩ ai là trẻ con hả?”

‘Huh, vậy là Maria mới mười tám tuổi. Cô ấy tương đương với một nữ sinh phổ thông trung học trong hệ thống giáo dục Hàn Quốc. Thế mà lại ngồi đây và uống như một tay bợm nhậu?!” – Seol Jihu thoáng nghĩ thầm.

‘Có lẽ vì cô ấy là người nước ngoài chăng??’

Maria thấy Seol im lặng nhìn mình, bèn hỏi.

“Huh? Ậu ang àm ì ậy?” (Cậu đang làm gì vậy)

Cô khịt mũi và cắn vào ổ bánh mì. Nhìn Maria cầm chiếc bánh mì to bự bằng cả hai tay và lắc lư cái đầu để cắn từng miếng, Seol liên tưởng tới một con rái cá đang ăn ngao, và cậu nghĩ rằng lúc này cô ấy trông khá đáng yêu.

Má của Maria phồng lên khi cô ấy mở miệng nói.

“Dù sao, tôi vẫn phải khen ngợi cậu. Giữa lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà cậu vẫn đến thăm tôi”.

“Hở? Uhm, tôi…. Chà, tôi ghé qua, cô biết đấy, vì…”

Seol định nói rằng cậu ta đến đây để chúc cô mau hồi phục và xây dựng mối quan hệ thân thiện hơn với cô.

“Vì thăm người khác, phải không?” – Maria nhếch mép và tiếp tục nhai -“Hy vọng cậu không bắt tôi làm thêm lễ cúng tế nào nữa”

“Không, hoàn toàn không. Tôi không có ý đó.”

“Ừm, tôi nghĩ mình không giúp được gì đâu. Nhưng mà, vụ này khủng khiếp thật. Carpe Diem chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề. Thôi, đừng buồn nhé”

Cô ấy đột nhiên nói gì vậy? Nước da của Seol Jihu lập tức tái đi.

Tuy nhiên, Maria đã quá tập trung vào việc ăn bánh mì nên không nhận thấy sự thay đổi trên khuôn mặt cậu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio