Một lát sau im lặng, Seol Jihu khẽ lên tiếng.
“Chúng ta cần phải giải cứu họ, đúng không?”
“Mọi người đang ở đây để thảo luận về vấn đề đó.” – Ian trả lời.
“Kể cả đây không phải là một nhiệm vụ, chúng ta vẫn cần giải cứu họ. Nhưng…”
“Nhưng sao cơ?”
Ian gục đầu, khuôn mặt ông lộ rõ vẻ căng thẳng và cay đắng.
“Sau vụ đột kích lần trước, chắc chắn bọn chúng đã thắt chặt an ninh hơn. Trừ khi chúng ta huy động được một lực lượng có sức mạnh hủy diệt, nếu không, khả năng thành công cũng cực kỳ thấp”.
“…”
“Vấn đề là, lực lượng lần trước chính là tổ đội tốt nhất có thể tìm được ở Haramark, vậy mà vẫn thất bại. Lần này, tương quan sức mạnh giữa hai bên chênh lệch như khoảng cách giữa trời và đất.” – Ian nhăn nhó.
Từ trước đến nay, nhân loại chưa bao giờ chủ động tấn công trước. Không phải vì họ không dám tấn công, mà vì họ biết rõ kẻ địch mạnh tới mức nào. Ngay cả việc tự vệ và phòng thủ cũng vất vả lắm rồi. Vậy mà lần này, họ phải tấn công doanh trại của địch? Điều này nghe thật hài hước, y như tự đào hố chôn mình vậy”.
“Vậy… chúng ta có thể hợp tác với Liên minh Thú nhân không?”
“Bọn tai đang bàn bạc về chuyện đó. Chính họ là những người đã cung cấp thông tin cho chúng ta, chắc chắn họ cũng có sự chuẩn bị ở mức độ nào đó. Nhưng…”
Ian suy nghĩ một lúc, trước khi lắc đầu.
“Rất có thể họ cũng đang phải chịu những tổn thất to lớn. Nghĩ xem, họ vừa phải từ bỏ Pháo đài Tigol, một cứ điểm vô cùng quan trọng. Có lẽ họ còn gặp khó khăn lớn hơn chúng ta ấy chứ…”
Seol Jihu vô thức nắm chặt tay hơn.
Phải làm gì đây? Chỉ nghe lời nói của Ian cũng đủ thấy khó khăn rồi. Giống như đem một đội quân áo vải cầm gậy gộc đi tấn công Vạn Lý trường thành. Trong tình thế này, Seol có thể làm gì? Đứng một chỗ mút ngón tay như một đứa trẻ???
“Như cậu thấy, bọn ta vẫn đang cố gắng tìm cách, nhưng chưa có phương án nào khả thi. Cảm giác như húc đầu vào đá vậy”.
‘Mình nên làm gì đây?’
Trong cơn tuyệt vọng, Seol Jihu cố gắng đào sâu ký ức của mình. Nhưng vô vọng. Cậu không thể nhớ được nội dung của một giấc mơ đã xuất hiện từ lâu.
‘Khốn nạn. Nếu biết thế này, mình đã ghi lại mọi thứ ngay khi tỉnh dậy.’
“Ước gì có Sung Shihyun ở đây…” – Ian chán nản than thở. Giọng ông thều thào như sắp chết đến nơi.
Sau một hồi nghĩ ngợi, Seol Jihu bất ngờ mở miệng lần nữa.
“Ở đâu?”
“Hmm?”
“Trang trại đó. Nó nằm ở đâu?”
Ian không trả lời ngay mà ngó sang Chohong. Tuy nhiên, cô ấy vẫn không nói gì. Chính xác là cô cúi gằm mặt và né tránh ánh mắt của Seol. Không mất nhiều thời gian, Ian nhanh chóng đoán được tình hình và thận trọng lên tiếng.
“Tôi phải nhấn mạnh rằng đây không phải là vấn đề mà cậu có thể can thiệp. Điều đó là không thể, không nên và không phù hợp”.
“Ngài Ian…”
“Đừng hiểu sai ý tôi. Tôi không hề xem thường khả năng của cậu. Tuy nhiên, cả hai sự kiện tại Khu rừng Khước từ và Pháo đài Arden đều là trò chơi trẻ con so với vụ việc này. Không, quan trọng hơn, vấn đề này có thể là sự kiện mấu chốt làm thay đổi dòng chảy lịch sử của Thiên đường.
“Nhưng ít nhất, ngài có thể cho tôi biết vị trí được không?”
Ian liếm môi một chút. Ông ngập ngừng.
“…. Nếu chỉ là vị trí…”
Ian nói với vẻ mặt bất lực.
“Trang trại đó nằm trong lãnh địa của Công tước Delpinion”.
“Chính là khu thí nghiệm của Đế chế năm xưa”.
Khoảnh khắc đó, một tia sáng lóe lên trong mắt Seol.
Mọi người vẫn tiếp tục bàn bạc một lúc lâu.
Ồn ào, xôn xao.
Những lời đề nghị, những câu phản biện, những tiếng thở dài, những tiếng sụt sịt. Nhưng không có ý kiến nào phù hợp. Mọi chuyện chẳng đâu vào đâu cả.
Sau khi buổi họp kết thúc, Chohong không trở về văn phòng của Carpe Diem ngay. Không, nói đúng hơn là cô ấy không thể.
Sau khi nghe những lời của Ian, Seol Jihu tiếp tục lặng lẽ chìm vào suy tưởng và khi buổi họp kết thúc, cậu lặng lẽ bỏ đi. Thậm chí Seol không đề nghị Chohong đi cùng mình. Cậu không nói bất kỳ câu nào cả.
Chohong cảm thấy áp lực nặng nề khi nhìn theo bóng lưng Seol càng lúc càng đi xa.
“Arggg! Chết tiệt.”
Chohong ngập ngừng đi lên rồi đi xuống, đi tới rồi đi lui không biết bao nhiêu lần trước cửa văn phòng. Cuối cùng, cô hít một hơi thật sâu và bước lên cầu thang để vào nhà.
Cô lắc đầu vài cái, mở toang cánh cửa, và trố mắt nhìn.
Hàm cô như sắp rơi xuống.
Trong phòng, Seol Jihu đang chuẩn bị hành lý.
Chohong đứng đó, ngơ ngác nhìn Seol cất đồ đạc vào túi hành lý của mình.
“Cậu…”
“…”
“Này! Cậu làm gì đấy?”
“Tôi phải đi”
Seol Jihu thậm chí không thèm quay lại. Chohong gần như nhảy dựng lên vì sợ hãi. Một lúc sau, cô cố nở nụ cười khúc khích.
“Không đời nào. Không phải thế, phải không?
“Cái gì không phải?”
“Cậu đang tức giận và muốn làm mình làm mẩy với tôi chứ gì. Được rồi, được rồi. Tôi hiểu rồi. Này, chúng ta hãy bình tĩnh và ngồi xuống nhé. Hãy nói chuyện như những người trưởng thành. Được không?”
“Ha! Nói chuyện một chút?” – Seol Jihu khịt mũi chế nhạo – “Cô nghĩ tôi định làm gì? Một mình lao vào trang trại của địch để tự sát hả?”
‘Lẽ nào cậu ấy định…’ – Chohong run rẩy. Khuôn mặt cô đầy những cảm xúc lẫn lộn, phức tạp. Tuy nhiên, Seol Jihu hoàn toàn không để ý đến điều đó. Cậu vác chiếc túi qua vai và cuối cùng, nhặt cây giáo của mình lên.
Thông thường chẳng ai lại thu xếp hành lý và ăn mặc như vậy – trừ khi anh ta định đi xa một thời gian.
“Cậu định đi đâu vậy?”
“Không phải việc của cô”.
“Hả????”
“Tôi sẽ tự lo việc này. Tôi cũng muốn làm điều đó bằng chính sức lực của mình.”
Seol Jihu đi ngang qua mặt Chohong. Cô hoảng hốt nhắm nghiền mắt và nhanh chóng nắm lấy cánh tay cậu.
“Này! Cậu định làm thật đấy à?”
“Làm thật? Cô nghĩ tôi đang đùa à?”
“Này!!! Được rồi, chờ đã. Thế này nhé, tôi xin lỗi, được chưa?! Xin lỗi vì đã không nói gì với cậu, nhưng…”
“Không, đấy không phải là vấn đề.”
Seol Jihu đột ngột dừng bước và trả lời cộc lốc.
“Cô đã nói với tôi vài điều. Vấn đề là cô đã nói dối.”
Chohong ấp úng ngẩng đầu lên. Đôi mắt Seol băng giá và không khí lạnh lẽo tỏa khắp văn phòng. Cô nghiến răng và hét lên.
“… Nhưng… Nhưng, cậu cũng nói dối tôi mà!”
“…”
“Tôi biết tôi đã làm cậu lo lắng, nhưng ngay cả cậu cũng vậy mà! Lần trước cậu cũng làm tôi lo lắng.”
“Ít nhất, tôi đã nói cho cô biết, phải không?”
Seol cắt lời cô như một lưỡi kiếm sắc bén.
“Ngoài ra, tôi cũng không bao giờ nói dối cô”.
Khuôn mặt của Chohong dần tái nhợt.
Seol Jihu giật áo ra khỏi bàn tay của Chohong và lặng lẽ bước ra khỏi cửa.
“Này, cậu định đi đâu?”
Không một lời đáp lại. Seol chỉ im lặng bước xuống bậc thềm.
“Hey, Seol !! Nàyyyyy!”
Tiếng gọi tha thiết và van nài của Chohong vang vọng trong không trung. Thế nhưng, bóng dáng cậu sớm biến mất khỏi tầm mắt cô.