Cả chiến trường đều khốc liệt theo cách nhìn của người cổ đại, người chết và bị thương mỗi chiến trường đều vượt quá người, tính cả mấy chục người dân bị giết trước đó thì con số còn tăng lên nhiều.
Mặc dù đã được Bân chỉ đạo nhiệt tình về cách xử lí vết thương do đạn bắn nhưng nhiều người không qua khỏi do vết thương nặng với trình độ y tế hiện tại.
Nhờ có hắn mà nhiều người tưởng chết nhưng được kéo về, hắn có chọn lọc, đưa tù binh nhạn diện những người nào là cướp ngừơi nào dân thường bị ép.
Những dân thừng bị ép thì ưu tiên cứu trước, bọn cướp thì cứu sau, nhờ vậy mà nhiều người cứu sống, có người bị thương nặng ở tay chân phải cắt chi.
số thứ hiện đại cũng được hắn áp dụng như huyết thanh, truyền dịch, khâu, người nặng quá thì mổ, tất nhiên ưu tiên dân lành.
Tất cả đều mình hắn làm và hướng dẫn, vì hắn có quá ít thời gian dạy dỗ người sau, họ chỉ biết cách băng bó mới và khử trùng
Đó là phía bên hắn còn bên lão Lâm thì còn mệt hơn vì không có hắn.
người bị thương và chết la liệt.
Những người nào bị thương thì bên thầy thước cố gắng cầm máu cho họ, cố gắng cứu được thì cứu, còn không được thì do trời, đợi chúa công sang cứu.
Lão Lâm có nhớ lời chúa công nới là không được giết người vô cớ dù có là người xấu, họ bị thương thì cứu họ, không cứu được nhưng phải cố cứu, không được phép giết ân huệ ,vì không cứu hoặc giết thì sẽ dẫn đến sự hận thù của người thân của hắn.
Lão đang chỉ đạo mọi người cố gắng cứu chữa người bị thương, kẻ chết thì để sang bên cẩn thận , không làm nhục xác họ.
Chết là hết rồi, hơn thua với cái xác làm gì, làm nhục xác họ thì chỉ tổn gây căm phẫn cho người dân ở đây mà thôi.
Những người chết kia có thể là người thân, bạn bè, chồng, bố của những người trong này, dù bị ép đi nữa thì cũng có chút tình nghĩa.
Công cuộc cứu chữa, ổn định tình hình phải nói mệt mỏi ,mất ngày nữa mới xong.
May mắn ngày xuất quân mọi người đều đã cúng ông công ông táo ở nhà từ sáng trước khi xuất quân.
Hôm nay Tết rồi.
Tháng âm lịch quân Tùy đánh Lâm ấp, phải chuẩn bị nhanh, nhưng đèo bòng con người nữa mệt quá.
Không biết mấy truyện Tàu xuyên không kiểu gì mà trong thời gian ngắn thu mua được mấy vạn, chục vạn con người cùng lòng.
Bân cũng ngất lên ngất xuống mấy lần vì mệt mỏi cứu người và các thao tác hỗ trợ y tế, hắn không có đủ người, hắn còn bé và sức khỏe còn yếu.
Những người chết trong ngày này đều được Bân phân phó cho cấp dưới an táng cẩn thận, lễ lạt theo đúng truyền thống người Việt.
Không có chút khinh bỉ nào, nếu có người thân đưa tiễn thì cũng được chăm lo chu đáo.
Người khiêng quan tài về với đất cũng được cũng gấp rút đóng những chiếc quan tài mới.
Ngay cả đến bộ quần áo mới mặc cho người chết cũng là quần áo của những người lính của Bân, được giặt sạch để tổ chức khâm liệm cho họ, Lão Tùng và Lâm cũng mang quần áo vợ chuẩn bị cho mình mang cho họ.
Vì tại nơi này, thời này họ cũng không có quần áo thừa, vải vóc khó kiếm, đắt, người có - bộ mặc cả năm, quần áo hiện mặc cũng bị đạn bắn rách hoặc loang lổ máu rồi, chết chả lẽ không có bộ quần áo mới.
Từ đó dân của cái trại cướp này thân thiện hơn với những người lính này, cũng không còn ánh mắt thù hận nữa, vì họ đã quen với cái chết của người nhà mình trong mấy năm loạn lạc rồi.
Những tên lính của Bân thì sướng như chảy hội, không phải vì được phát tiền mà bọn chúng được chúa công nhà mình ban cho đám quân phục như đám đặc công.
Nhưng là đồ mùa đông với Mũ Ushanka,giàu tất quân đội thắt lưng da , khác m,ỗi lính hiện đại dùng súng còn bọn này dùng gươm đao,giáo thay thế.
Lão Tùng cũng được bộ, nhìn oách ra phết , trông như tướng lĩnh thời thế chiến -.
Lão Tùng gặp Lão Lâm cũng vểnh mặt lên còn đọ xem quần áo ai đẹp hơn, uy phong hơn.
Lão Lâm cũng tức lắm vì quần áo của lão là đồ thực chiến còn Lão Tùng là đồ lễ phục nên lão Tùng đẹp hơn với thắt lưng da, khóa thắt lưng vàng chóe với ngôi sao ở giữa., áo khác choàng có lông, cùng chiếc mũ Ushanka đính ngôi Sao đỏ( vì thằng Khựa này thích biểu tượng này cũng như nó dễ làm, dễ chế tạo, chi phí rẻ) , chân đi ủng da.
Cũng từ giờ khắc này mà sau này biểu tượng của quân đội của Bân đều là dùng sao đỏ.
Lão Lâm cũng tức lắm vì lão biết đồ của lão là đồ thực chiến còn lão Tùng là lễ phục.
Lão cũng bảo Bân cho đặc công đồ lễ phục , Bân chấp thuậ và bảo về sẽ có.
Lão còn đá xoáy lão Tùng rằng đồ này hợp khi cầm với súng, vừa nói vừa vuốt ve khẩu súng trêu tức lão Tùng.
Ra chiến trường là bị lão cho bị ăn đạn đầu tiên vì mặc nổi bật thế cơ mà.
Lão Tùng tức lắm xin xỏ mãi Bân mới cho khẩu K với túi đựng súng kiểu cũ để cho đặc công dạy lão bắn.
nổ đùng đoàng mấy ngày nay.
Hôm nay Tết, hắn dẫn số người trại nạn dân trong đó có các bô lão, thủ lĩnh trại sang trại cướp bàn việc, đồng thời tham gia phiên tòa xét xử đám cướp trong việc giết mấy chục người kia.
Đám cướp còn thằng Trâu lé và Lão Cửu còn sống, bên dưới thì còn hơn tên cướp còn sống với đủ mọi thương tật khác nhau.
Thằng Trâu lé bị bán vào mông nên không chết, viên đạn xuyên qua nhưng chỉ làm xương bị thương tổn nên nó bị liệt chân.
Lão Cửu mới bị bắt chiều tối qua do bên Mấy làng kia cho người về ăn Tết, hắn dẫn mấy thằng thân tín về cổng trại thì bị bọn người Lão Lâm bắt tại trận.
Qua đây Lão Lâm biết đây là thằng báo tin cho bọn cướp lập kế hoạch cướp mình
Trên khu đất trống gần con người bị trói hoặc không trói nhưng phải nằm hay ngồi vì bọn chúng thương tật cả rồi, toàn là đám trung thành của bộn cướp.
Bọn chúng sống do bọn họ có kinh nghiệm chém giết, cũng như chạy trốn gỏi hơn mấy người dân thường bị ép.
Người không bị thương duy nhất là lão Cửu đang quỳ xuống dưới đọc nghe các tội trạng của đám anh em của mình và chính bản thân mình.
Sáng nay bọn này cho ăn bát oto cơm trắng và mấy món thịt hộp ngon lành nhất mà chúng từng ăn.
Người dân ai cũng đòi giết mấy thằng này cả trại, chỉ có số người từ nãy vẫn quỳ lạy xin mọi người tha cho mấy người bọn họ vì đó là vợ con của mấy tay cướp kia, có người phụ nữ vừa lạy, vừa bế đứa con đỏ hỏn trong tay.bg-ssp-{height:px}
Nhiều người dân cũng xin cho số thằng có vợ con vì không ai muốn gia đình mất đi người trụ cột, cũng như mấy thằng cướp này đã đổi tính tốt lành hơn khi có vợ và sinh con.
Dù những người vợ này họ bị ép lấy nhưng ăn nằm với nhau có con rồi thì tình nghĩa vợ chồng giải quyết được hết, hơn nữa thời buổi loạn lạc này họ cũng cần có người làm trụ cột để dựa vào.Bân nghĩ lại cũng thấy buồn cười, đúng là thời nào cũng có Chí Phèo, giang hồ mấy nhưng khi có vợ con là khác ngay, vì chả ai muốn con mình bước vào con đường sai trái mình đi cả.
Bản án cuối cùng Bân công bố :
-Thể theo luạt pháp và ý kiến người dân cũng như qua tội trạng của mấy tên cướp này như sau.
-Có trường hợp được tha bổng do có vợ con mới sinh, cũng như trong thời gian qua có biểu hiện tốt hoàn lương.
Nay trả về gia đình tự suy xét, suy ngẫm, nọi người ở trại sẽ giám sát hành động, nếu như tái phạm thì xử tội sau.
-Còn tên trong đó có tên Trâu lé và lão Cửu thì sau phiên xét xử mang ra tử hình với các tội danh như cướp của, giết người, hiếp dâm phụ nữ trong trại trong năm vừa qua.
Bản án lập tức thi hành.
Mọi người hô to vỗ tay vui mừng.
Mấy người vợ bế con chạy tới chỗ người chồng mình đang nằm, quỳ, ngồi ôm nhau mà khóc.
Mấy thằng bị xử tử hình thì sợ hãi run rẩy kêu gào xin tha mạng, thằng sợ quá nằm vật ra đái ướt hết đũng.
Lão cửu hắn ta nhân lúc người lính bế đi thì dùng dằng đạp người bỏ chạy, may mà có ,mấy người đặc công cầm súng điện Bân chuẩn bị từ hôm qua dạy họ cách dùng và thử nghiệm lên chính họ bắn hắn co giật tại chỗ.
Pháp trường được dựng lên từ sớm, mọi người thấy lạ vì Pháp trường này quá đơn giản, có mấy chiếc quan tài, mấy cái cột dựng sẵn.
nhiều người thì thầm: dựng cột làm gì, bệ gỗ để đầu người đâu, chậu đựng đâu, hay là mấy người này cho dựa cột rồi dùng tên bắn.
tên tử tù đầu tiên được kéo đi trói vào cột, bọn chúng được vinh dự thành người đầu tiên trên thế giới này được tử hình bằng súng.
Bọn chúng dự cột mà chân chẹo qua bên do không còn lực rồi, người lính đặc công, mỗi người đeo khẩu AK đi đến cách mét.
Lão Lâm là người chỉ huy vụ tử hình này.Lão hô:
-Vào vị trí
-Giương súng, nhắm chuẩn
-Bắn
ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG.
Tiếng súng vang lên, Bân yêu cầu lính mình khi bắn tử hình chuyển sang chế độ phát để không làm chệch đường bắn cũng như tự điều chỉnh đường bắn cho phát tiếp theo,.
Mỗi khẩu tên, mỗi tên Bân thặng hắn viên đạn.
Lão Lâm hô
-Hạ súng., tháo băng đạn, kiểm tra súng.
-Thầy thuốc kiểm tra
người thầy thuốc đến mang cái tai nghe của Bân phát cho, đi đến từng cái xác đưa ống nghe vào ngực từng tên tử tù.
Xong tên người thầy thuốc làm động tác chéo cánh tay hình chữ X báo là đã chết cả rổi.
cái xác được hạ xuống, đặt cẩn thận vào quan tài đóng náp và mang đi.
Lõa Cửu va Trâu lé đứng nhìn khung cảnh tử hình cũng kì lạ ngạc nhiên nhưng khi thấy người chết thì bọn này đều nằm xuống không đứng lên nổi.Có thằng đái ỉa ngay trong quần, có thằng người như mất hồn mà ngồi, có thằng sợ qúa ngất rồi sùi bọt mép.
Chúng đã được kéo ra trói vào cột dể đền tội ác của chúng.Lão Lâm hô:
-Thay băng đạn
-Ngắm chuẩn
-Bắn
Lại tiếng súng vang lên, bác sĩ chạy ra kiểm tra nhưng lúc này đến xác của lão Cửu thì thầy thuốc lắc đầu vì thằng này tim còn đập , chưa chết.
Sau đó có thêm thằng nữa cũng vậy, chúng chỉ trúng phổi, vai, bụng và chân.
Do những người lính bắn nhau bên trại cướp chỉ bắn nhau từ xa không tiến gần, giờ họ tiến gần bắn chết người mứi thấy được sự ám ảnh của nó.
Loạt đầu coi như là chưa biết gì , vãn đang trong trạng thái lúc bắn người từ xa, bây giờ đến gần biết rồi đâm ra có chút run tay.
Lão Lâm hậm hực thề khi về huấn luyện lai đám này.
Mọi người cũng dân xem hóng chuyện cũng cảm thấy đáng sợ cái gậy sắt khủng khiếp kia, trông hình dáng kì lạ nhưng giết người khủng bố quá.
Tiếng nổ to đùng làm họ điếc tai, trẻ con cũng sợ hãi mà khóc, bắn phát nào cũng như sấm nổ xé toạc thân thể con người.
Khi người thầy thuốc và lão Lâm nói tử tù vẫn còn sống, nhiều người xuýt xoa vì mấy thằng này mạng lớn, bắn khiếp thế vẫn còn sống.
Nhiều người nói nếu còn sống chẳng lẽ cứu chữa nó sống nữa à, thé thì nguy hiểm quá, nó sống thì có ngày nó báo thù.
Bân lên tiếng:
-Lão Lâm cho phát ân huệ đi!
Lão Lâm hiểu , cái này Bân nói từ hôm qua rồi, tuy bị bắn nhiều phát thế chắc chết nhưng không phải không có trường hợp sống, thậm chí sống dai là đằng khác.
Lão Lâm nói nhỏ trêu lão Tùng đứng gần đấy:
-Lão Tùng , phát ân huệ bằng súng K dí vào tái dương ông có hứng thú bắn thử không? Súng chỉ bắn bia thì chán lắm.
Lão Tùng đạo mạo nói:
-Bọn ta không giết kẻ bị bắt và đầu hàng.
Lão Lâm cười khẩy, tay run thế kia chắc vẫn bị ám ảnh mấy hôm trước rồi, gà thế, vẫn chưa khỏi sợ à, bắn tập mấy ngày nay hắng lắm mà.
Lão Lâm tiến lại gần kẻ chưa chết, rút khẩu K từ bao đựng dúng hiện đại chuyên dụng ra dí vào thái dương từng thằng mà bắn, trước mỗi khi bắn đều nói câu:
-Kiếp sau thì nên nhớ làm người tốt
Buổi tử hình kết thức để lại nhiều cảm xúc lẫn lộn lẫn tư vị khó tả trong đầu nhiều người.
Trong đó có nhiều người là lính, quan lại , con cháu các gia đình quan tướng của thời Lý Phật Tử.