Bân cảm tháy may mắn khi mình ở tại thời nhà Tùy chứ vào giữa thời Trinh Quán Hoặc thời Lý Trì và Võ Tắc Thiên thì mệt, thời gian giành độc lập tăng lên nhiều năm, chưa xây dựng đất nước xong có khi chết.
Vì thời cực thịnh nhà Đường thì nông nghiệp đã khá toàn diện, ngoài lúa ,hoa màu, cây công nghiệp , cây thuốc, thì chăn nuôi, thủ công nghiệp , đánh bắt thủy hải sản đã khá phát triển và có nhiều mặt hàng xuất khẩu.
Nhà đường lúc này đang cực thịnh, các cường hào sĩ tộc của cả khu Lĩnh Nam của người Việt và khu của người Hán, Mông cổ, vvv..vv đều quy phục.
kinh tế, chính trị , nhân tài đều đạt đến cực thịnh.
Nền thương mại quốc tế đã thâm nhập sâu rộng vào Việt Nam thời nhà đường.
Tàu thuyền buôn các nước trong khu vực và ấn độ cũng như trung đông mang hàng đến buôn bán , trao đổi tấp nập.
Tiền tệ và hàng hóa lưu thông và phổ biến rộng rãi, đường bộ và đường thủy phát triển hơn những thế kỉ trước, cuộc sống dân chúng mới đầu có phần dễ thở hơn trước.
Tuy nhiên vẫn bị bị bọn quan lại người Hán và tầng lớp quý tộc, cường hào và đại thương nhân người Hán thao túng kinh tế và và chiếm ruộng đất, người dân vẫn phải bán thân làm nông nô, tá điền.
Hắn hiện tại dang bị sốt do nhiều đêm lạnh đứng trên bục cao đón gió diễn thuyết cho những người dân nghèo, những nạn dân mất đất, bị bắt phu.
Người run lên cầm cập, may mắn hắn có mang theo thuốc, giờ chỉ nằm nghỉ thôi là OK.
Đêm trong rừng tĩnh lặng, với tiếng người nhưng muỗi thì nhiều vô kể, vo ve suốt đêm, may mắn hắn mang theo màn và thuốc chống muỗi.
Xung quanh các trại nạn hắn đã bày cách cho dân vùng này làm những cái bẫy muỗi đơn giản, nhưng muỗi nhiều quá, con nào cũng to như con ruồi, mnuooix thành từng đàn, người phục vụ hắn thỉnh thoảng lại phải thay cái chậu nước bẫy muỗi bên trên đen đặc xác muỗi.
Hắn nhìn phát sợ, nằm ở rừng đêm có khi hôm sau còn cái xác khô, nhất là loại thịt trắng mềm, thơm ngon như hắn.
Từ lúc vào đây, hắn dã phòng bị muỗi rồi, thuốc bôi, thuốc diệt chăn màn đủ cả, chưa kể thuốc trị sốt rét nữa, trong rừng toàn sốt rét ác tính mới tý tuổi mà bị sốt rét này thì đoản thọ sớm.
Các lớp dạy chữ được mọc lên rất nhiều tại các căn cứ, các căn cứ cũng vỡ đất trồng lương thực và chăn nuôi, dựng nhà.
Một số căn cứ đã có những vụ thu hoạch đầu tiên, tuy sản lượng thấp do đất mới nhưng chắc chắn năm sau không cần tiếp tế lương thực nữa.
Tại căn cứ cũ hắn đã xây dựng đội tuyên truyền, các trại , các bản nghe theo mình nhất, ngoài ra còn có bản làng nghèo nhất khi được hắn thông não và bày phương thức canh tác cũng như con giống thì cực trung thành với hắn.
Nhiều người được phân vào các thành trấn ở xa và các cơ quan của triều đình nhà Tùy, hay các gia tộc lớn hoặc là chi nhánh của các gia tộc người Hán hay người Việt.
Hắn có nhiều thời gian xây dựng nên cứ phân họ vào vị trí thấp rồi từ từ leo lên lấy sự tin tưởng.
Hắn quyết định phải lấy lại toàn bộ đất Nam Việt cũ, không phải vì hắn coi Nước của Triệu Đà hay coi Triệu đà là phần nước Việt.
Hắn không bao giờ quan niệm như vậy, Triệu đà là kẻ đã xâm lược Âu Lạc mà còn kẻ đặt vết tích đầu tiên cho việc xóa bỏ văn hóa Việt nam thông qua việc cấm chữ khoa đẩu, chỉ dùng chữ Tần, bắt người Việt mặc quần áo, để đầu tóc Người Hán, bắt dân ta thay đổi nhiều văn hóa tập quán cưới hỏi, ma chay người Việt.
Hắn làm vậy để lấy lại cái biên giới cách chính thống, hắn làm vậy để có thêm dân và lực lượng của các tộc người Việt chưa bị đồng hóa như Mân, điền, dương, âu, lạc, lê v.v..v quy thuận.
Hắn muốn có thêm sức mạnh để phục vụ cho công cuộc độc lập, có thê, đất để phát triển dân số và kinh tế, có nơi hiểm yếu để chống lại người Hán, cũng như có thêm bàn đạp lấn đất người Hán mà trước đây thuộc người Việt.
Những vùng này nguời Việt bị đồng hóa nhiều, nhưng vẫn có những tộc người Việt như Dương Việt, Điền Việt vẫn chưa đồng hóa nhiều do vài trăm năm ngũ hồ thập quóc của người Hán nên họ vẫn giữ đc bản sắc và tiếng nói.
Hắn cần để có thêm sức mạnh, phên dậu chống đỡ người Hán thời thịnh trị nhà Đường cũng như chính sách khai phát Giang Nam của Lí Thế Dân chắc chắn sau này.
Cũng chính thời kỳ khai phát giang nam và thịnh trị nhà Đường sau loạn An- Sử,công cuộc di cư về Phía Nam thời nhà Bắc Tống, Nam Tống, mới triệt để đồng hóa toàn bộ tộc người Việt từ Phúc Kiến trở ra.
Hắn mệt rồi, tất cả đều quá sức quá, theo tuổi cơ thể thì hắn có , nội tạng đang gánh áp lực rất lớn.
cần phải nghỉ ngơi bồi bổ vài tháng.
Hắn luôn thầm nhủ chuyến này về bố mày phải nghỉ xả hơi cả tháng, chỉ dạy học không làm gì khác, không nghỉ chắc kèo này chưa kịp lập quốc đã hẹo.
Trời đã vào thu, không khí mát mẻ xoa dịu cái oi nóng gió Lào thổi của dải đất bắc trung bộ.
Bân luôn lo lắng lương thực, mặc dù trong đá không gian hắn còn nhiều nhưng miệng ăn núi lơ chẳng mấy mà hết.
Lương thực luôn là bài toán muôn thủa, con người không chỉ ăn mãi mỗi gạo được, phải có ngô khoai sắn gia giảm, có rau, thịt cá, trứng tiếp them.
Như vậy mới đủ chất, mỗi miếng thịt lại bớt miếng cơm, them miếng thịt là thêm phần sức, bớt phần gạo, nhờ vậy mới không tăng gánh nặng lương thực lên cánh đồng lúa cũng như nỗi lo của hắn.
Thóc các căn cứ cũ thì đã vận chuyển vào đây , vừa làm giống, vừa làm lương thực, mặc dù khu trồng lúa các vùng này cũng gọi là rộng nhưng để cung cấp cho bao nhiêu con người của các căn cứ mới lập này cũng không đủ.
Số lượng này chỉ đủ cho mọi người rau cháo qua ngày nên hắn tạm thời cho toàn bộ thóc trừ số làm giống và nộp thuế cung cấp cho tiền tuyến, còn hắn phải cung cấp lương cho số người căn cứ.
May mắn là chăn nuôi và các loại cây trồng ăn kèm như khoai lang, ngô có kết quả nên mọi người vẫn đủ cái ăn nhưng hắn không phải cung cấp quá nhiều.
Hắn có đội ngũ chuyên tính toán lương thực, mặt ai cũng cau mày, số gạo trong kho vẫn đủ nhưng mỗi khi xuất gạo vẫn khó chịu.
Chưa kể bây giờ mới tháng âm cô hồn mà đã phải tính số thóc gạo chuẩn bị cho mọi người ăn Tết.bg-ssp-{height:px}
Bân hạ lệnh cấm ai động chạm tới gạo nếp, trừ lúc có đám ma hoặc giỗ, tất cả vì chuẩn bị cho cái Tết còn xa tít mù khơi.
Khi hắn trên đường về lại lôi them đám trẻ con nữa về căn cứ mới.
Thật sự là giáo dục trong môi trường hiện đại hắn không chịu nổi cảnh những đứa trẻ vật vở vì đói trong cái không khí này.
Trẻ con dễ đào tạo, dễ thuần phục, chúng là tương lai đất nước, là chiến binh Tương lai.
Bạo chúa Liberia từng nói: “ viên đạn bắn ra từ đứa trẻ tuổi nó cũng giết người được như viên đạn bắn ra từ người tuổi”.
Đó cũng là lí do vì sao Châu Phi lắm lính trẻ con vậy.
Ngoài ra Bân cũng tính lập lực lượng như biệt động thành thời chống Mĩ, Chống Pháp với nhiệm vụ hỗ trợ quân chính quy chiếm đô thị, phá hoại hậu phương và ám sát thủ lĩnh đối phươn .Lực lượng này sau chiến tranh có thể biên chế vào lực lượng cảnh sát luôn,phải xây dựng cả thành thị lẫn nông thôn.Đỡ mất công đào tạo và có lực lượng giữ gìn an ninh luôn, chưa kể những người này toàn những người nắm vững địa bàn hoạt động.
Bân tính đi thế đéo nào mà đang tính về nhà nghỉ xả hơi mấy tháng mà công việc lại nhiều hơn thế này.
Hắn lắc đầu ngao ngán quá, thôi nghĩ làm mẹ gì cho mệt đầu, càng nghĩ càng lắm việc, càng nghĩ càng mệt óc.
Tính ra đọc lịch sử vẫn tốt hơn đọc truyện của mấy thằng xuyên không Tàu.
Người ta thay triều đổi đại hay đánh quân xâm lược.
lập quốc tính bằng chục năm hay vài chục năm nhẫn nhịn nằm vùng không khiến mình thành tâm điểm thiên hạ, sau đó mới vùng lên được mọi người biết đến.
Đằng này đọc truyện nào truyện nấy cũng theo mô tuýp làm quan rồi làm rạng danh thiên hạ là kẻ mọi mũi dùi phản diện chĩa vào, mà thế éo nào lập quốc , thay triều đội đại trong vài năm.
Căn cơ nhiều gia tộc cả vài trăm đến nghin năm, thậm chí hơn nghìn năm mà toàn những thằng vừa đến trong - vài năm diệt hết cả gốc lẫn ngọn.
Đến Lí Thế Dân và Võ Tắc Thiên, Lí Trì phải chia nhau mỗi đời diệt gia tộc ngàn năm có quyền thế nhất lúc bấy giờ.
Chưa kể họ chỉ có thể diệt những thằng cốt cán có nhiều quyền lực, diệt sạch chi trưởng của gia tộc này.
Họ cố gắng hết mức chỉ làm giảm ảnh hưởng của họ tới triều đình và dân chúng thôi chứ có diệt được đâu, trong dân gian và các chức quan thấp dòng họ của họ vẫn phát triển ầm ầm,thỉnh thoảng vẫn có người tài giỏi làm quan cao trong triều.
Có tiêu diệt được hết đâu.
Trong khi đọc lịch sử các hoàng đế khai quốc bằng thay triều đổi đại trong hòa bình hay chống ngoại xâm, hay lật đổ triều đại cũ bằng bạo lực của cả Việt Nam và các nước Đông Á, cả thế giới đều rất gian nan và thời gian rất dài, thậm chí không danh chính ngôn thuận hay không phải người hợp cách thì không làm đc.
Thường thì phải mất nhẹ nhàng trên năm hoặc vài chục năm có khi mấy đời người.VD
- như dòng họ Tư Mã, họ từ từ nắm quyền, đến cuối đời Tư Mã Ý khi hoàng tộc nhà Ngụy suy yếu , họ phải mất đời mới lật đổ được.
- Lê Thái Tổ đánh giặc phải mất năm nuôi dưỡng lực lượng và đấu tranh mới giành lại đất nước.
Chưa kể ông còn là địa chủ, cường hào lớn tại Thanh Hóa, ruộng đất vạn mẫu, gia nô hàng ngàn, thế lực cực lớn
-Nhà Trần muốn lật đổ nhà Lí cũng phải bắt đầu từ năm - và dùng cuộc hôn nhân lịch sử mới thay triều đổi đại.
Đến khi có các cuộc cải cách đưa nước nhà hùng cường và lần đánh Nguyên mông mới đứng vững chân.
Nhà Trần cũng là thế lực lớn nhất vùng Hải Ấp- Thiên Trường, giàu có nhất vùng, quân đội tư nhân hàng đống
-Nhà Lí thì Lí Thái tổ cũng phải xây dựng từ thời trẻ tới khi làm vua khi Lê Long Đĩnh chết, cũng mất gần năm và phải dời đô để tránh ảnh hưởng triều đại trước thì mới thành công.
Vua Lí công Uẩn có hậu thuẫn là các quốc sư triều đại như Vạn Hạnh, đồng thời tạo thế lực trong triều mới thành công lên làm vua
-Vua Jumong lập ra nước Cao Câu Ly, ngoài mất cả hơn chục năm thành lập thế lực hùng mạnh thì còn được thế lực lớn của Hoàng Hậu Cao Câu Ly hỗ trợ phía sau.
Điều này làm ông đỡ mất mấy chục năm, thậm chí vài đời nỗ lực khi mà quân Đamun của ông sau hơn năm nỗ lực, mà mới chỉ có vài ngàn quân.
Sau khi có vợ thời gian ngắn thì lập quốc luôn.
Tóm lại muốn thay triều đổi đại, lập quốc thì bạn phải mất nhiều năm, thậm chí nhiều đời và quan trọng bạn có thế lực tự thân lớn hoặc thế lực lớn với cực nhiều tiền và năng lực sản xuất đỡ đầu.
Còn không có hoặc chỉ có vài năm từ con số không thì mơ đi, thời nào cũng vậy .
Nói qua như vậy ta mới thấy việc lập quốc, kháng chiến hay thay triều đổi đại nó khó khăn cỡ nào.
Phải có kiến thức cực kì nhiều và có bộ tham mưu tầm cỡ , cùng với những vấn đề khác nhau thì mới thành công, mà thành công cũng do hên xui vì tỉ lệ người đạt đc thành công cực kì thấp.
Bân ngồi trên chiếc xe trâu mà ngồi ngáp ngắn ngáp dài, may mà hắn có cái điện thoại ngồi chơi game và mấy cuốn sách mang theo, nhưng nó vẫn buồn ngủ vãi đái dù ở ngoài cửa thiên nhiên rất đẹp.
Hắn ngáp vài cái rồi nói với người hộ vệ bên cạnh :
-Ê! Hoành, ông có nhận tin tức mới nào về công tác ở mấy căn cứ chúng ta không.
Hoành đáp :
-Chúa công! Chả có tin tức gì quan trọng lắm! chỉ có mấy người của chúng ta đã thâm nhập thành công vào số cơ quan quan trọng của triều đình dù vị trí thấp.
Như kho bạc, kho lương, người hầu làm dọn dẹp ở quan phủ.
-Mấy lại vụ mùa đợt này được mùa lớn, chăn nuôi cũng Ok và việc nghiên cứu của bên thợp rèn và thợ mộc cũng như gốm, thủ công có sự phát triển vượt bậc do họ tự mày mò nghiên cứu khi không có kiến thức chúa công dạy.