Tết âm lịch năm tốt nghiệp ấy, Tả Ngạn đưa Mộ Gia Hủ về nhà gặp ba mẹ.
Mặc dù đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lí từ sớm, nhưng Mộ Gia Hủ vẫn lo lắng không thôi, cho đến khi bước vào cửa nhà, cảm giác lo lắng lập tức tan thành mây khói, đổi lại là sự khiếp sợ mãnh liệt.
Hóa ra ông bảo vệ chính là ông nội ruột của Tả Ngạn!
Phải biết rằng, từ sau khi hai người ở bên nhau, không ít lần cô chạy ra ngoài hẹn hò dưới mắt nhìn của ông ấy.
Mộ Gia Hủ bất mãn nhìn về phía Tả Ngạn, anh giang tay ra: “Là ông nội nói sợ em ngại ngùng, nên giữ bí mật trước mà.”
Bị vạch trần nhưng ông nội Tả vẫn cười tủm tỉm nhìn cháu dâu tương lai của mình: “Ông đã nói cháu sẽ thích cháu trai của ông mà, không lừa gạt cháu đúng không, cháu dâu?”
Mộ Gia Hủ bị câu nói này làm đỏ mặt, lúc này mới nhớ đến ông nội đã từng nói cháu trai của mình là quân nhân, như vậy thì Tả Ngạn….
Hai ông cháu bảo cô ngồi xuống, từ từ kể lại.
Sau khi Tả Ngạn tốt nghiệp cấp ba thì lập tức tham gia quân ngũ, một đường tiến lên chức vị bộ đội đắc chủng, đã cống hiến không ít cho quốc gia. Vết sẹo trên lông mày anh là có khi đang chấp hành một nhiệm vụ trọng đại, khi đó anh là thiếu niên ngông cuồng, lỗ mãn và kích động. Đội trưởng của anh đã hy sinh vì để bảo vệ anh, cho nên anh quyết để lại vết sẹo này, lấy đó để nhớ đến đội trưởng, cũng để nhớ kỹ mình đã từng phạm sai lầm.
Sau khi xuất ngũ, Tả Ngạn và một vài người bạn thành lập công ty vệ sĩ, trong một lần đang làm việc, không ngờ rằng lại bị Mộ Gia Hủ nhìn thấy và hiểu lầm, anh cảm thấy cô gái này rất thú vị, nên đã nổi tâm tư muốn trêu chọc cô.
Cho đến lần đó khi đưa cô đến phòng bảo vệ để “thẩm vấn”, nghe cô báo tên, mới biết cô chính là cô gái nhỏ mà ông nội thường xuyên khen ngợi bên tai anh.
Khi đó ông nội đang nằm viện, nhưng không thể vứt bỏ công việc bên phía trường học được, bình thường ông chỉ thích ngắm nhìn người trẻ nhiệt huyết thôi, vừa khéo công việc của Tả Ngạn lại nhàn rỗi, nên anh đến thay thế cho ông.
Không nghĩ đến ngày đầu tiên, đã gặp lại cô gái mà ông trời vốn đã chọn và gắn chặt với thêm một lần nữa.
May mắn hơn, lúc anh đơn độc lẻ loi giữa thế gian này, vừa khéo lại gặp được em.
Cảm ơn làn gió đêm kia, đưa em đến bên cạnh anh.
Hết ngoại truyện
__ HOÀN TOÀN VĂN __