Mike dành cả chuyến đi dài hai mươi lăm phút từ Coneysland tới Park Slope để lên lớp bản thân về cách ứngxử đúng đắn cho một lần hò hẹn đầu tiên. Anh cố tình dọn sạch bao cao su ra khỏi ví của mình, như thế anh sẽ không bị cám dỗ lao thẳng vào Annabelle thêm lần nữa. Tuy vậy, mọi ý định tử tế nhất trên đời cũng chẳng thể ngăn nổi anh thầm điểm lại trong đầu tất cả các hiệu thuốc nằm trên đường từ nhà anh tới chỗ ở của Annabelle trong lúc lái xe.
Sẽ đơn giản hơn nhiều nếu cô nàng chịu ra ngoài ăn tối. Thậm chí ngay cả khi không còn bao cao su, Mike cũng không dám chắc anh có thể kiềm chế tới mức nào khi ở trong cùng căn phòng nơi anh gần như đã xé toạc nhẵn nhụi váy áo trên người cô chỉ chưa đầy hai mươi tư giờ trước. Khỉ thật, anh gần như đã dựng đứng nửa chừng trong suốt cả ngày. Và hình ảnh cô nàng ngủ bên cạnh anh trên người chẳng có gì ngoài một cái tất nịt màu xanh đầy khêu gợi cứ luôn cháy bùng trong ký ức của anh. Chắc anh sẽ vĩnh viễn mang theo nó tới lúc xuống mồ.
Mike không rõ Annabelle đang chuẩn bị món gì cho bữa tối, vậy nên anh ghé qua nhà hàng của DiNicola, họ hàng với Nick, để lấy rượu vang.
“Này, Vinny, bác có ở đây chứ?” Mike bước qua cửa đẩy hai cánh vào trong gian bếp của nhà hàng, và lập tức mùi tỏi và hành phi dầu ô liu ập vào mũi anh - một trong những thứ mùi anh luôn ưa thích. Mike có thể sinh ra với dòng máu Ireland trong người, song khẩu vị của anh lại chẳng bao giờ tiếp thu được thông điệp này. Anh đã lớn lên trong khi làm việc tại nhà hàng của DiNicola và chén nhiều đồ ăn Italia hết mức có thể.
Vinny, vẫn mặc bộ đồ đầu bếp quen thuộc với chiếc áo trắng lấm tấm vết và cái quần kẻ trắng đen, tạm rời sự chú ý khỏi bếp. “Tất nhiên là tôi đang ở đây. Câu hỏi lúc này là tại sao cậu cũng có mặt ở đây?”
Vinny rót hai can sốt cà chua to vào nồi chứa cùng với chừng một gallon rượu vang trước khi rót cho mình một ly và hướng chai rượu về phía Mike. “Cậu muốn một ly không?”
“Không, cảm ơn bác. Cháu ghé qua lấy vài chai vang. Cháu có một cuộc hẹn hò.”
Hai bên lông mày gần như chập làm một của Vinny nhướng lên. “Cậu hẹn hò với cô nào vậy? Tôi nghĩ cô nàng bác sĩ tóc vàng đó đã đá cậu để cặp với ông trưởng khoa tim mạch rồi cơ mà?” Một nụ cười vỡ lẽ xuất hiện trên mặt ông. “Ồ, cậu đang hẹn hò với cô em vợ Nick. Tôi đã thấy cậu ra về cùng cô bé tối hôm qua. Làm thế nào cậu xoay xở được vậy? Nick đâu có hẹn hò với cô nàng này trước khi cậu ta hẹn hò với Rosalie, đúng không nào? Nếu thế thì đúng là một chuyện vòng vo trong nhà thật lôi thôi, nếu cậu hiểu ý tôi là gì.”
Mike ngả người tựa vào thành bàn bếp bằng thép không gỉ và khoanh hai tay lại. “Cháu hoàn toàn có khả năng hẹn hò với một cô gái chưa bị Nick bỏ rơi, bác biết thế mà. Cháu đã tự bắt chuyện với Annabelle. Cháu chẳng cần đến cậu ta để có bạn gái.” Quả thực đúng là Mike đã gọi cho cô nàng, còn cô mới là người đề xuất cuộc hẹn với anh, nhưng không đời nào anh cho Vinny biết điều đó. “Cháu không biết cô ấy đang nấu món gì, vậy nên cháu nghĩ tốt nhất là tạt qua đây kiếm vài chai vang. Được chứ bác?”
“Trông tôi giống thứ quái nào vậy, một gã bo bo ngồi giữ hầm rượu của hắn chắc?” Ông hất hàm về phía hầm rượu. “Cậu tự xuống lấy nhé! Hay tôi phải tự đi đây?”
Mike bước qua cạnh ông và mỉm cười. “Cảm ơn bác, Vin, cháu nợ bác lần này.”
“Phải rồi, phải rồi. Tôi sẽ ghi vào sổ nợ của cậu. Mà cậu có tiền mua hoa chưa thế hả? Cô nàng này là Annabelle, một cô nàng rất kiểu cách. Tôi có sẵn một ít ở đây nếu cậu cần.” Ông cho tay vào túi và lôi ra một xấp tiền dày bị gập lại.
“Cảm ơn bác, nhưng cháu xoay xở được.” Mike đi xuống hầm rượu, chọn lấy một chai vang đỏ và một chai vang trắng. Anh quay lên, ra quầy gói đồ mang về để gói hai chai rượu lại.
Vinny chui từ trong kho lạnh ra, cầm theo một cây xúc xích. “Mikey, cầm giúp thứ này cho tôi, được chứ?”
Mike cầm lấy cây xúc xích, đặt nó lên bàn bếp.
Vinny lấy dao cắt xúc xích ra thành vài miếng. “Cậu có muốn ăn trước khi đi để phòng trường hợp cô nàng nấu ăn không được ngon lắm không? Hay cậu tới đó còn vì nhiều lý do hơn đồ ăn? Tôi đã thấy cậu ra về cùng cô gái tối qua. Cậu có gặp may không vậy, Mikey? Có tận hưởng được ít nhiều cái đó không?”
Mike đã quá quen với chuyện bị Vinny bỡn cợt, và trước đây anh chưa bao giờ bận tâm tới việc này. Nhưng hôm nay anh phải kiềm chế lắm mới không bảo thẳng ông chủ nhà hàng hãy cứ lo cho bản thân đi đã. Mike vẫn hay khiến Vinny phát bực bằng cách dương dương tự đắc tỏ vẻ khoan khoái với việc anh và Nick có một đời sống tình dục - một điều mà hầu hết những người đàn ông đã lập gia đình đều ghen tị. Nhưng bất chấp việc Vinny và Mona đã kết hôn với nhau dường như từ thuở khai thiên lập địa, Mike vẫn bắt gặp Vinny có những khoảnh khắc hưng phấn khi Mona đi qua trước mặt ông vào bếp. Quỷ quái thật, thậm chí đã có lần anh từng bắt gặp hai người họ bận rộn với nhau dưới hầm rượu trước ca làm của anh. Một chuyện chàng bác sĩ ước gì anh có thể xóa khỏi bộ nhớ của mình.
Khi Mike không trả lời, Vinny mỉm cười. “Ôi chàng trai. Có gì ở các cô nàng nhà Ronaldi vậy? Bọn họ có hai núm vú đượm mùi vị rượu vang hay sao thế?”
Annabelle có thứ gì đó thật tuyệt - một thứ khiến Mike phải đếm từng phút trôi qua cho tới khi anh được gặp lại cô. Mike nhìn đồng hồ.
Vinny phá lên cười. “Đi đi, đi đi. Tôi biết cái nhìn đó. Tôi vẫn thường xuyên bắt gặp nó ở Nick khi cậu ta bắt đầu hẹn hò với Rosalie. Chúc vui vẻ, Mikey. Và hãy sớm đưa cô bé tới đây để Mona có thể ngắm nghía cô ấy kỹ càng hơn.” Vinny vươn người nắm lấy cánh tay Mike trước khi chàng trai kịp gật đầu đồng ý. “Tôi có sẵn vài cái bao cao su ngoài bàn nếu cậu cần đến chúng.”
Mike cố kiềm chế để không bật cười. Vinny đã rao giảng tình dục an toàn cho anh và Nick từ trước khi hai cậu nhóc tới tuổi dùng dao cạo. Có những thứ chẳng bao giờ thay đổi. Chàng bác sĩ không khỏi cảm thấy sự cám dỗ đang thôi thúc anh tung hê mọi ý định đàng hoàng đi và nhặt lấy một nắm bao cao su, nhưng anh đã giữ được quyết tâm. “Không, cảm ơn bác.” Anh cầm mấy chai vang lên. “Đây là tất cả những gì cháu cần cho tối nay. Cháu sẽ thử xem có thể làm cho mối quan hệ này kéo dài được hơn vài tuần hay không.”
“Cậu thích cô ấy hả?” Mike gật đầu.
“Vậy cậu làm sao thế? Đột nhiên không còn hứng thú với làm tình nữa à?”
Mike bật cười. “Ồ không, hứng thú của cháu vẫn tràn trề, nhưng cháu muốn cô ấy biết đó không phải là thứ duy nhất cháu bận tâm đến.”
“Đợi một chút nào, bác sĩ Mike. Cậu đang định sử dụng thứ trình tự tâm lý ngược đời chết rấp đó sao? Cậu định làm gì nào? Giả bộ cậu quan tâm đến những gì cô nàng nói thay vì chỉ đơn giản cùng nhau lên giường, và rồi khi cô bé nhận ra cậu không muốn làm tình, thì đó sẽ là tất cả những gì cô ấy muốn hay sao? Liệu trò đó có hữu hiệu với cậu không?”
“Vinny, cháu thực sự quan tâm tới những gì cô ấy nói. Tối qua cháu và cô ấy đã không trò chuyện được nhiều với nhau...”
“Quá bận rộn quấn lấy nhau, phải vậy không?”
Mike thậm chí chẳng thể đưa ra một câu trả lời để biện hộ, nhưng lương tâm đang áy náy đã khiến anh có một thoáng chẳng mấy dễ chịu cũng chính vì lý do đó, và cũng vì anh chưa nhận ra lúc ấy cô gái đang ở vào trạng thái không chỉ hơi chếnh choáng. Hẳn cô nàng phải say mèm để có thể ngủ với anh và rồi chẳng nhớ nổi anh là ai. Tốt thôi. Tối nay anh sẽ bù lại cho cô. Anh sẽ vào vai một quý ông hoàn hảo.
“Cảm ơn bác về mấy chai vang, Vinny. Cho cháu gửi lời chào Mona.”
“Được rồi. Xéo đi. Tôi còn có việc phải làm.”
Mike dừng xe trước tiệm hoa Carmine để mua hoa hồng cho Annabelle. Không phải là hồng đỏ. Anh không muốn dọa cô gái phát hoảng. Anh chọn những bông hồng vàng với rìa cánh màu san hô. Anh không dám chắc những bông hồng vàng có ý nghĩa gì, vậy là anh hỏi nhân viên cửa tiệm, người tròn mắt nhìn anh cứ như thể anh vừa hỏi anh có thể dùng chung mấy bông hoa này với khoai tây chiên được không. Anh có thể gọi điện cho mẹ. Hẳn bà biết câu trả lời, nhưng khi đó bà cũng sẽ biết anh đang mua hoa hồng cho một cô gái, và bà sẽ khiến anh phát rồ lên cho tới khi anh chịu hứa đưa Annabelle tới nhà bà ăn tối. Tốt nhất anh nên trông cậy vào vận may của bản thân.
Mike hít một hơi thật sâu, leo lên những bậc cầu thang bằng đá nâu, và bấm chuông cửa căn hộ của cô. Hai người đàn ông, trong đó một người đang giữ lấy vòng cổ của Dave, mở cánh cửa an ninh ra. Dave chạy ra ngoài. Mike sững lại một khoảnh khắc trước khi con chó to tướng nhảy chồm lên, đặt hai chân trước trên ngực anh.
“Xin chào,” anh chàng có vóc người nhỏ hơn lên tiếng trong lúc đánh vật để kéo Dave xuống. “Xin lỗi về chuyện này.”
Mike kẹp bó hoa hồng xuống dưới cánh tay để anh có thể nựng con chó. “Chào anh bạn. Anh bạn khoẻ không?”
“Chắc anh là Mike rồi. Tôi là Wayne, còn đây là Henry.” Wayne đưa tay chỉ sang người đàn ông cao hơn đứng cạnh anh ta.
Mike gật đầu và bắt bàn tay Henry chìa ra. “Xin chào.” Anh chàng còn lại, Wayne, đang chăm chăm nhìn xuống dưới quần Mike. Anh cúi xuống kiểm tra xem liệu có phải khóa quần mới chỉ kéo lên một nửa, hay tệ hơn, đang mở toang. Không, mọi thứ đều được che chắn cả. Henry hẳn đã nhận ra cái nhìn chăm chú của Wayne, vì anh ta thúc cùi chỏ vào Wayne mạnh đến mức làm anh này điếng người.
Vì Wayne hiện tại không thể thốt nổi ra lời, Henry lên tiếng cho cả hai. “Chúng tôi sống ở tầng trên và là bạn tốt của Rosalie cũng như Annabelle.”
“Mike Flynn. Rất vui được làm quen với hai người.”
Henry tóm lấy cánh tay Wayne và lôi anh ta ra khỏi cửa. “Chúng tôi sắp ra công viên đi dạo và qua mượn Dave cho buổi tối hôm nay. Chúc vui vẻ!”
“Cảm ơn.” Mike quay về phía cánh cửa căn hộ của Annabelle đúng lúc cô mở cửa ra.
Trời đất ơi, cô nàng khi mặc đồ trên người dường như cũng tuyệt chẳng kém gì lúc khỏa thân cả. Cô đi chân trần ra mở cửa. Các móng chân cô gái sơn màu đỏ san hô, và quanh cổ chân duyên dáng của cô đeo một sợi dây chuyền vàng mỏng mảnh. Cái nhìn của anh tiếp tục đưa lên theo đôi cẳng chân có lẽ phải dài đến một dặm, lướt qua hai bên đầu gối cân xứng hoàn hảo lên cặp đùi thon thả rám nắng vừa độ đáng ngưỡng mộ. Đôi mắt anh chạm tới gấu chiếc váy liền áo cổ chữ V màu đỏ san hô mà Mike dám chắc không hề làm người ta liên tưởng tới sự gợi cảm cho đến khi cô mặc nó lên người mình. Cô gái đã cuộn những lọn tóc đen lượn sóng nổi loạn của mình thành búi và giữ lại bằng đôi trâm gỗ mun. Vài lọn tóc quăn thoát ra rủ xuống viền quanh khuôn mặt cô.
Annabelle không hề trang điểm, à phải, chí ít thì anh cũng không phát hiện ra chúng nếu có. Làn da màu ô liu của cô bừng sáng. Khi cô khẽ cắn rồi liếm môi dưới đầy đặn của mình, mọi ý nghĩ của Mike đều bận bịu với việc làm thế nào để giữ cho đôi tay cũng như phần còn lại của cơ thể anh khỏi bị bốc thành hơi.
Cô lại vặn vẹo hai bàn tay và cắn môi lần nữa. Đôi mắt xanh sáng của cô bắt gặp cái nhìn của anh. Thay vì làm những gì đáng ra anh nên làm, chẳng hạn như tặng bó hồng cho cô gái và nói xin chào, anh ném bó hoa lên bàn, để mấy chai vang xuống bên cạnh chúng, rồi hôn cô cho tới khi hơi thở của cả hai người trở nên nặng nề và hai cây trâm rơi xuống sàn nhà.
Hai bàn tay anh lướt trên mông cô, dường như chúng hoàn toàn phơi trần dưới tay anh, ngoại trừ, tất nhiên rồi, chiếc váy. Anh đang định kéo váy cô lên để xem cảm nhận của mình đúng hay sai thì tâm trí anh chợt bị lôi trở lại thực tế. Thậm chí anh còn chưa nói với cô lấy một lời.
Mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch quyến rũ khôn khéo, và Annabelle cũng đang rùng mình phấn khích khi tất cả các vị trí mẫn cảm của cô đều được đánh thức. Rất có thể không phải cô đã hình dung ra những cơn cực khoái. Rất có thể màn ân ái tưng bừng hôm trước hoàn toàn là thật. Cô vừa kịp buông xuôi theo khả năng Mike thực sự là một vị thần tình ái thì anh ta buông cô ra và lùi lại.
Khỉ thật, thế mà cô đã tự chúc mừng bản thân về sức quyến rũ của mình, cũng như về việc đã lên kế hoạch cho một bữa tối có thể chờ đợi thực khách bao lâu tùy thích, đồng thời cho phép giải quyết gọn ghẽ trong mười phút.
Các anh chàng đều đói ngấu sau khi làm tình, và nếu cô may mắn, Mike chắc chắn sẽ đói khủng khiếp. Sau đó. Rất lâu sau đó.
“Anh rất tiếc.”
Cô sững người. “Cái gì? Anh rất tiếc vì điều gì? Vì đã tới sao?”
“Không. Chúa ơi không.” Anh đưa bàn tay lên vuốt mặt, nhặt hai chiếc trâm cài tóc lên, đưa chúng cho cô trước khi đút cả hai bàn tay vào túi quần.
Cô đã trở thành một kẻ đi quyến rũ. Có thể cô vẫn chưa làm đủ với anh ta. Nhưng trời ơi, khi anh ta bắt đầu hôn cô và lướt hai bàn tay xuống dưới người cô, mọi ý nghĩ hợp lý về những gì đôi tay cô nên làm đều bay biến cả.
“Anh đã làm em bực mình. Anh rất lấy làm tiếc đã lợi dụng tình trạng của em tối qua. Anh không có ý đó. Thực sự là thế.”
Annabelle ngẩng đầu lên. “Đợi đã. Nếu có ai đó bị lợi dụng tối qua, thì người đó là anh. Không phải em. Không ai lợi dụng được em hết. Không bao giờ.”
Anh táo tợn mỉm cười. “Em đã biến việc lợi dụng những anh chàng khốn khổ không chút ngờ vực thành thói quen của mình sao?”
Quả là chơi không đẹp. Một nụ cười, và toàn bộ vẻ phẫn nộ chính đáng đầy kiêu hãnh biến mất không còn dấu vết. “Không, em sẽ không gọi đó là một thói quen... chưa đâu. Nhưng em cũng phải thừa nhận nó đang lớn dần lên trong em.”
Nụ cười của anh ta thật đểu cáng theo một cách thật quyến rũ. Không giống như Chip. Nụ cười của Chip luôn hoàn hảo, gần như giả tạo. Cô vẫn thường trêu anh giống một cậu chàng trên áp phích thương mại quảng cáo kem đánh răng. Cô không nhớ nổi ai đã nói với cô nhận xét đó, nhưng vào lúc này, trong đầu cô đang có những điều quan trọng hơn - chẳng hạn như làm thế nào để đưa sự quyến rũ vừa trật bánh của cô trở lại đường ray.
Annabelle nhớ lại tất cả những bộ phim cô từng xem qua. Phần lớn các cô nàng trong phim đều chẳng gặp chút rắc rối nào trong việc kéo đàn ông lên giường. Chết tiệt, đôi khi bọn họ chỉ cần thẳng thừng đề xuất chuyện đó. Cô chẳng đủ táo tợn để làm thế. Vậy là đúng lần này Becca lại nhầm lẫn. Cô nàng đã nói tất cả những gì Annabelle cần làm là trông có vẻ mời gọi. Tuyệt làm sao!
Cô không rõ bằng cách nào mình có thể trở nên mời gọi hơn nữa, ngoại trừ khỏa thân ra mở cửa. Cứ nghĩ tới cách mắt anh ta đang nhìn ngắm mọi thứ trừ cô ra, cho dù điều đó hẳn cũng chẳng ăn thua gì.
Cánh cửa bật mở, đập vào lưng cô. Rich, ông anh trai quý hóa, đồng thời cũng là cư dân mới toanh chẳng hề được chào đón của căn hộ, bước vào cứ như thể anh ta là ông chủ của nơi này. Mái tóc nâu cắt ngắn dựng đứng lên trên đỉnh đầu như thể được tạo kiểu, cho dù anh ta chẳng bao giờ phải dùng lược chải qua nó lấy một lượt. Một cô gái hẳn sẽ phát ghét ông anh cô vì mái tóc hoàn hảo và đôi lông mày dày đen nhánh của anh ta. Nhất là khi đôi mắt anh ta lại xanh đến thế. Ngay lúc này đây, chúng hiện rõ dáng vẻ của Dennis Mối Đe Dọa[].
Rich vẫn còn đang bực bội chuyện cô đã chớp được căn hộ của Rosalie trước khi anh kịp giành lấy nó. Thật may cho cô, Rich vẫn giữ bí mật về kế hoạch từ bỏ vị trí giảng viên của anh tại Dartmouth để đổi lấy một ghế giáo sư tại Columbia, nếu không chắc chắn cô đã mất căn hộ vào tay ông anh trai. Bố mẹ cô thể nào cũng sẽ nhất quyết đòi Rosalie nhường chỗ này lại cho anh ta. Nói gì thì nói, Rich, người con cả và cũng là cậu con trai duy nhất của Paul và Maria Ronaldi, luôn có một vị trí đặc biệt trong trái tim họ. Nếu quả thực bố mẹ cô có thể can dự vào việc này, chắc Rich đã trở thành vị thánh sống duy nhất trên đời. Thậm chí cả Rosalie cũng không thể cạnh tranh với Rich, ông vua con của gia đình.
“Cảm ơn anh vì đã tự vào được, Rich. Anh đang làm gì trong đó vậy, mà anh kiếm đâu ra chìa khóa của em thế?”
“Anh chỉ ghé qua kiểm tra tình hình của em. Anh thấy lo khi em không có mặt tại bữa tối Chủ nhật. Còn về chìa khóa, anh đã có chúng từ khi anh ở đây với Rosalie qua kỳ nghỉ Giáng sinh. Thế nào đây, em đang ốm, hay đang hờn dỗi vì hôm qua người đi tới trước bàn thờ Chúa không phải là mình?”
Đúng lúc Annabelle đang nghĩ sự tình chẳng thể tồi tệ hơn được nữa, Mike bước ra từ sau cánh cửa mở.
“Xin chào, Rich.” Mike vẫy tay. “Rất vui được gặp lại cậu. Tôi e rằng chính vì lỗi của tôi mà Annabelle không tới dự bữa tối được. Tôi đã khiến cô ấy rất bận.” Chàng bác sĩ đưa cánh tay ôm quanh người cô, kéo cô xích lại gần anh.
Rich thở hắt ra đúng bộ dạng của một anh chàng thích ra vẻ ta đây quan trọng. “Bận làm gì?”
Liệu người ta có thể chết vì xấu hổ không nhỉ? Thứ duy nhất khó chịu hơn địa vị ông thánh của Rich chính là thái độ một ông anh lớn thích bao đồng quá mức một cách cực kỳ đáng bực mình của anh ta. Annabelle bước tới chắn giữa hai người đàn ông, đặt cả hai bàn tay lên ngực Rich, đẩy ông anh cô ra phía cửa. Thật mạnh. Song anh ta chẳng hề nhúc nhích.
“Em đã chuẩn bị bữa tối, mà đó cũng không phải chuyện của anh.”
Rich nhướng một bên lông mày lên, song không lục vấn gì thêm về câu trả lời của cô, tạ ơn Chúa. Tất cả những gì còn thiếu lúc này là Rich bắt đầu thuật lại những câu chuyện thảm họa liên quan tới chiến tích bếp núc của cô. Vừa cởi áo vest, ông anh quý hóa vừa nháy mắt với cô để báo cho cô hay anh ta đã nắm trong tay một thứ để bắt thóp cô.
“Tốt quá, anh chết đói rồi đây. Em cũng biết anh không thể ăn bữa tối vào lúc một giờ được. Đó là lúc anh thường ăn sáng khi không có giờ giảng. Chúng ta sẽ ăn gì đây?”
“Anh ư? Chẳng gì cả, vì anh đâu có được mời. Có gì không ổn sao? Hay là cô bạn gái của anh nghĩ mối quan hệ từ xa từng rất hạnh phúc của hai người đã trở nên quá gần để cô ấy cảm thấy thoải mái, khi hai người chỉ còn cách nhau có một tuyến tàu điện ngầm?” Cô quay sang Mike. “Rich chẳng hề bận tâm nói cho bất cứ ai, kể cả Gina, cô bạn gái của anh ấy, biết kế hoạch rời khỏi New Hampshire để quay lại Brooklyn của mình.”
Rich hằm hè nhìn Mike. “Thế nào, cậu đang định làm gì với trò ăn tối cùng em gái tôi vậy hả?”
Annabelle gầm lên, thầm ước gì có trong tay một cây gậy để nện cho ông anh thích nhúng mũi vào chuyện riêng của cô một trận. “Richard Antonio Ronaldi, anh nghĩ anh là ai chứ? Em mời Mike đến đây. Bên cạnh đó, việc em mời ai về nhà mình không liên quan gì đến anh hết.”
Mike, cánh tay vẫn ôm quanh người cô, đưa bàn tay anh từ trên vai xuống hông cô, rồi đưa lên trở lại, làm trong người cô như có điện chạy qua. Rich chết tiệt.
“Không sao, ổn cả mà.” Mike buông tay khỏi người cô và đứng xích ra xa. “Tôi cũng chỉ vừa mới tới. Thấy không, thậm chí tôi còn chưa kịp tặng hoa cho Annabelle.” Anh cầm lấy bó hồng đã ném lên bàn trước khi hôn cô và trao chúng cho cô. “Những bông hoa này dành cho em. Cảm ơn em đã mời anh.”
Cô nhận bó hồng và ném chiếc áo vest của Rich lên trường kỷ. Mike mỉm cười với cô, và nếu cô hiểu đúng, ý anh muốn nói, hãy đấu dịu với anh chàng ngớ ngẩn này, như thế có lẽ anh ta sẽ chịu biến đi, nhưng nụ cười của chàng bác sĩ cũng mang vẻ nhẹ nhõm. Thường thì cô đoán biết ý người khác rất tốt, song những thông điệp lẫn lộn này của Mike thực khiến cô rối trí.
Annabelle áp bó hoa hồng lên ngực, hít một hơi thật dài, cố để không xỉu đi. Trước đây chưa từng có ai mang hoa hồng tới tặng cô - kể cả dịp sinh nhật. Chip nói anh dị ứng hoa, nhưng Becca lại nói Chip dị ứng với việc phải tiêu tiền cho bất cứ ai ngoại trừ chính mình. Annabelle không bận tâm tới chuyện anh ta bủn xỉn như thế - nhưng cô thực sự đánh giá cao Mike vì không sở hữu tính cách này. Cô muốn tận hưởng giây phút này, muốn vục mặt xuống những bông hoa tuyệt đẹp đang bừng nở, nhưng với sự hiện diện của Rich, cô khó lòng có thể làm thế mà không thấy bối rối.
“Cảm ơn anh. Em sẽ cắm chúng vào nước. Mike, sao anh không mang rượu vang vào trong bếp đi?”
“Okay, được thôi.”
Mike vừa thấy nhẹ nhõm vừa thất vọng về sự xuất hiện của Rich. Một mặt, việc này sẽ giúp anh kiềm chế bản thân, nhưng mặt khác có vẻ như Annabelle đã lên kế hoạch riêng của cô, và kiềm chế không phải là một phần của nó. Anh có cảm giác kế hoạch của cô nàng còn hào hứng hơn của anh nhiều. Và nếu như cô chẳng hề lo lắng tới chuyện mọi thứ diễn ra quá nhanh, anh cũng nên học cách làm quen với điều đó.
Phải, không có gì bất ổn hết.
Dường như cô nàng đã bỏ ra không ít công sức. Cả căn hộ rõ ràng đã được sắp xếp để trở thành một khung cảnh lãng mạn - ánh sáng dịu, bàn ăn được sắp sẵn cho hai người. Giai điệu nhạc jazz êm ái vang lên làm nền, và mùi tỏi phảng phất trong không khí. Mọi thứ đều hoàn hảo cho bữa tối và... tráng miệng, ngoại trừ ông anh trai Annabelle lù lù ngoài phòng khách. Anh ta thực sự làm giảm đi đáng kể hương vị phần tráng miệng của buổi tối này.
Mike đi theo cô vào bếp, cố không nhận thấy chiếc váy cô mặc đang ôm khít lấy vòng ba hiếm có của cô mà không để lộ ra chút dấu vết nào của quần lót - hoặc cô nàng không mặc, hoặc đang mặc quần lót dây. Việc anh đã dừng tay trước khi tìm ra câu trả lời cũng chẳng thể giúp huyết áp anh khỏi lao vọt lên vùng nguy hiểm. Anh cố quên đi cách những múi cơ đùi cô căng lên theo mỗi bước chân, cũng như sợi dây chuyền đeo dưới cổ chân thật hấp dẫn của cô. Anh bận rộn với chuyện cố quên đi tới mức đụng vào cô khi cô dừng lại để mở một ngăn kéo ra. Hai cánh tay anh ôm lấy cô để tránh không làm cô ngã. Cái cách cô đứng tựa lưng áp vào ngực anh, trong lúc mùi hương từ cơ thể cô bao trùm lấy anh như những con sóng trùm lên một kẻ đang chết đuối khiến anh thầm tự hỏi liệu mình có qua khỏi được thử thách này không. Cán cân so sánh không hề ngả về phía có lợi cho anh.
Bước ra xa, Mike đặt rượu vang lên quầy bar ngăn cách khu bếp nhỏ khỏi khu vực kê bàn ăn. Annabelle quay lại, giậm mạnh đôi chân trần xuống sàn, và ngoái đầu tìm tới đôi mắt anh. “Em muốn giết chết anh ta. Em xin lỗi.”
Mike cầm lấy cả hai bàn tay cô, và chuẩn bị hôn dữ dội lên đôi môi cô khi Rich bước tới quầy bar, thản nhiên ngắm nghía mấy chai rượu vang như thể chúng là của anh ta. Mike đã từng chứng kiến qua những tay vệ sĩ ít khó chịu hơn thế.
Anh đảo mắt đi và khiến cô gái mỉm cười. “Nếu lúc này không phải là thời điểm thích hợp, anh có thể hiểu. Em có muốn chút thời gian riêng tư với anh trai em không?”
“Không, không cần đâu. Để lại em một mình với anh ấy lúc này cũng chẳng ích gì. Để thực hiện vụ án mạng hoàn hảo cần phải có thời gian lên kế hoạch. Hơn nữa, anh ta không thể ở lại mãi mãi được.”
Mike không chắc lắm về chuyện này.
Rich đi vòng qua quầy bar, tự lấy đĩa bát cho mình. Anh ta tự thu xếp chỗ cho mình vào giữa những chiếc đĩa Annabelle đã sắp ra. Ông anh trai ném về phía Mike một nụ cười tinh quái. “Em chuẩn bị món gì vậy, Annabelle?”
“Antipasto, mì với búp ác-ti-sô, bánh mì tỏi và xa lát.”
“À, anh biết ngay rẽ vào đây là một ý tưởng hay mà. Tốt nhất em hãy đun sôi chỗ nước kia lên. Em biết em cần phải đun sôi nước mà... phải không nào?”
Annabelle chiếu về phía Rich một tia nhìn hẳn sẽ biến một kẻ trần tục bình thường thành tro bụi. Ông anh phá quấy sục hai ngón tay cái vào túi quần jean, ngả người ra sau trên hai gót chân, rồi mỉm cười. “Anh chết đói rồi đây này.”
Cô đặt nồi nước lên bếp để đun sôi rồi ngoảnh sang Mike. “Anh có thể mở rượu vang không?” Cô liếc mắt về phía ông anh trai. “Em muốn dùng một chút.” Sau khi tìm thấy cái vặn nút chai, cô đưa nó cho Mike.
“Trắng hay đỏ? Chai vang trắng vẫn chưa được mát.”
Cô lấy xa lát ra khỏi tủ lạnh, chẳng nói chẳng rằng đưa cho Rich. “Vậy sao anh không mở chai vang đỏ, em sẽ để chai kia vào tủ lạnh.”
“Kế hoạch nghe được đấy.”
Trên đường quay trở vào bếp sau khi bày pho mát ra bàn ăn, cô tặng cho Rich một cái bạt thật mạnh vào mé trên đầu. Anh ta chỉ mỉm cười.
Mike rót rượu vang ra, mang hai ly vào bếp. Tảng lờ Rich, anh đưa Annabelle một ly rồi giơ ly của mình lên. “Vì em.” Anh cụng ly với cô và nhấp một ngụm vang Cabernet trong khi nhìn thẳng vào mắt cô.
Rich giơ ly của anh lên. “Chúc sức khoẻ.”
Annabelle rên lên và đưa ly uống một hơi. Khuôn mặt cô chuyển màu sang cũng đỏ ửng như rượu vang. Chúa ơi, cô mới dễ thương làm sao.
Khi ba người ngồi xuống dùng bữa chiều, Annabelle chiếm chỗ ngồi ở giữa, và hẳn Mike sẽ biết ơn cô mãi mãi vì điều này.
Vẻ cảnh cáo răn đe của Rich có thể nhận thấy rõ. Mike cảm thấy như anh đang quay lại tuổi mười lăm để lần nữa chịu đựng cái nhìn động-đến-con-bé-và-ta-sẽ-giết-anh-bạn từ phía ông bố cô bạn gái anh đang hẹn hò.
“Vậy anh là Mike. Đúng là Mike, phải không nào?”
Mike gật đầu. Rich hầm hừ, rồi ném một cái nhìn buộc tội về phía Annabelle. Cô mỉm cười đáp lại thật bình thản, nhưng đôi mắt cô lại kể một câu chuyện khác hẳn. Mike ngờ rằng hai anh em đang chơi trò đá chân nhau dưới gầm bàn - với những cú đá đủ để lại vết bầm.
Rich lấy antipasto cho mình rồi đưa sang Mike, còn anh lại mời Annabelle trước.
“Không, anh lấy đi, Mike. Khách trước hết.”
Cho tới lúc này, Annabelle đã dẫn trước hai điểm. Mike thích thú ngồi theo dõi màn kịch. Là con một, anh luôn muốn có một anh chị em để trông cậy, trêu đùa và chăm lo. Anh ngờ rằng chuyện đó chẳng phải lúc nào cũng vui vẻ, song hiển nhiên không hề nhàm chán.
Mike lấy antipasto vào đĩa của mình và ăn một miếng. Rich cầm khăn ăn lên lau miệng. “Mike, anh đi làm chứ?” Mike nuốt một nĩa đầy. “Tất nhiên.”
“Anh làm công việc gì vậy?” Annabelle liếc mắt nhìn anh trai cô. “Anh ấy là bác sĩ.”
“Tôi là bác sĩ chuyên khoa phổi,” Mike nói thêm. Annabelle và Rich cùng tròn mắt nhìn anh - Annabelle với vẻ bối rối, còn Rich trông như thể vừa khám phá ra một bí mật bẩn thỉu. Rich nháy mắt với cô em gái. “Một bác sĩ về phổi.” Cô cắm nĩa vào một quả ô liu như thể trên đó có in hình khuôn mặt Rich. “Em biết điều đó nghĩa là gì.”
“Anh đã học ở đâu vậy?”
“Học đại học tại New York, trường y, Columbia. Tôi học chuyên khoa và nội trú tại Presbyterian.”
“Anh đã bao giờ kết hôn chưa?”
“Chưa, còn anh?”
Rich lắc đầu. “Có con chưa?”
“Chưa, còn anh?”
Rich không hề ngừng ăn. “Chưa.”
Annabelle lau miệng. “Richie, anh có thể làm ơn chấm dứt màn hỏi cung được không? Anh chỉ còn thiếu có đèn lóa, còng tay nữa thôi đấy. Đủ rồi.”
Ông anh trai gật đầu.”Chắc rồi, anh sẽ rất vui thay đổi chủ đề.” Rich cầm lấy bát tô đựng mì, rắc pho mát lên trên, rồi trưng ra trên mặt một nụ cười vô tội khiến linh cảm của Mike vụt trở nên cảnh giác như nghe thấy còi báo động phòng không.
“Được lắm, Annabelle. Vậy thì Ben là thế nào?”
Cô tiếp tục ném ra một cái nhìn sắc như dao nữa trước khi trả lời. “Ben Walsh là sếp của em.”
“Annabelle là nhân viên bán hàng tại phòng trưng bày nghệ thuật của anh ta.”
“Không, em quản lý phòng trưng bày. Em có làm phần bán hàng, nhưng em cũng tìm kiếm các nghệ sĩ, quảng bá tác phẩm của họ, lên kế hoạch cho các triển lãm, và quản lý đội ngũ bán hàng.”
Rich đưa mắt nhìn Mike trước khi tiếp tục. “Annabelle từng đính hôn cho tới tận vài tuần trước.”
À, quả là một tin đáng chú ý. Mike quan sát cô gái. Dường như cô nàng có vẻ bối rối hơn là đau khổ khi chuyện đó được nhắc tới. Anh biết nói gì bây giờ? Tôi lấy làm tiếc ư? Nhưng Mike chẳng hề cảm thấy thế. Tốt nhất cứ ngậm miệng lại.
Rich tiếp tục sứ mệnh tự chỉ định của anh ta. “Ben và Annabelle rất thân mật với nhau.”
Ngụm rượu vang vừa uống lập tức làm Annabelle bị sặc. Cô ho dữ dội, nước mắt ràn rụa. Cả Mike và Rich cùng đứng bật dậy khỏi ghế, thi xem ai sẽ đến kịp để vỗ lưng cho cô trước. Cô giơ hai tay lên để ngăn cả hai lại. “Em không sao.”
Rich dường như chẳng áy náy chút nào khi làm khó cô em gái như thế. “Đúng thế mà, anh nghe nói Ben đã hối hả quay về thành phố ngay khi anh ta nghe tin em lại trở lại cô đơn.”
“Anh ta đã lên kế hoạch từ trước cho chuyến đi. Em có thể đảm bảo với anh nó chẳng dính dáng gì đến em cả. Ben có thể là nhiều thứ, nhưng anh ta không phải loại bạch mã hoàng tử. Mà em cũng chẳng cần một anh chàng như thế. Một bạch mã hoàng tử.”
Rich gật đầu. “À phải. Chắc rồi.”
Cô tảng lờ Rich và nắm lấy bàn tay Mike. “Ben là sếp và bạn của em. Thế thôi.”
Sự im lặng của Rich còn nói lên nhiều hơn hàng tràng diễn thuyết.
Annabelle cựa người trên ghế. “Mike, bố mẹ anh làm gì?” “Mẹ anh là phóng viên tòa án.”
Cô mỉm cười. “Ái chà. Hẳn là rất thú vị. Mẹ em chỉ làm nội trợ. Bà chưa làm gì bên ngoài nhà mình.”
Rich lại lên tiếng. “Bố mẹ anh vẫn sống cùng nhau chứ?” Mike cầm khăn ăn lau miệng. “Không, họ không còn sống chung nữa.”
“Thế bố anh làm gì?”
“Ông ấy là bác sĩ. Một bác sĩ tim mạch. Tôi chưa bao giờ gặp ông ấy.”
“Chẳng lẽ anh không tò mò muốn biết về bố mình sao?”
Mike nhún vai. “Thực ra là không. Tôi biết mọi thứ tôi cần biết về ông ấy. Ông ấy đang học nội trú khi hẹn hò với mẹ tôi. Hai người đã bàn tới đám cưới. Ông ấy quay về nhà nghỉ lễ Phục sinh khi mẹ tôi phát hiện ra bà có thai. Bà đã đợi bố tôi quay lại để đích thân báo cho ông biết tin. Hai người có thể hình dung cú sốc mẹ tôi phải chịu khi bà đọc được thông báo về lễ đính hôn của bố tôi với một người khác trên các trang xã hội của báo chí. Bố mẹ bà không mấy thoải mái trong việc chấp nhận chuyện đó. Mẹ tôi quay về Ireland sống cùng cô ruột và sinh tôi. Hai mẹ con tôi chỉ quay lại Mỹ khi tôi hai tuổi. Bố tôi thậm chí còn không biết tôi tồn tại, và với tôi thế cũng tốt.”
Rich lấy khăn ăn lau miệng. “Phải, tôi hiểu ý anh. Vậy anh là cổ động viên của Met hay Yankee?”
“Met.”
“Islanders hay Rangers?” “Rangers, Giants, và Knicks.”
Rich gật đầu, không khí bên bàn ăn có phần thay đổi, và Annabelle rõ ràng rất nhẹ nhõm. Dường như cô cảm thấy hạnh phúc với anh. Anh không rõ mình đang cố gây ấn tượng với ai nhiều hơn, Rich hay Annabelle.
Mike biết đủ nhiều về những ông anh trai để không coi thái độ thiếu tin tưởng và vẻ hoài nghi công khai kia có gì đó cá nhân, và cách Annabelle phản ứng với Rich mới tuyệt làm sao. Nhiều cáu kỉnh hơn trả miếng, cô nàng không hề thiếu phần đảo mắt lảng tránh hay ném về phía Rich những cái nhìn chua cay, song cuối cùng dường như cô cũng để ý tới sự quan tâm của ông anh tới mức biến mình thành cái gai trong mắt anh ta. Mike tôn trọng anh trai cô cả vì điều đó nữa, vì chính anh cũng có thái độ bao bọc tương tự với mẹ mình. Anh ngờ rằng lo lắng cho một cô em gái chắc còn phiền phức hơn, nhất là vì mẹ anh chẳng bao giờ hẹn hò với ai.
Sau bữa ăn và món tráng miệng, đã quá rõ là Rich không hề có ý định ra về trước khi Mike về.
Annabelle đứng dậy, Mike cũng đứng lên theo và bắt đầu thu dọn bát đĩa trên bàn.
“Để anh dọn bàn cho.”
Annabelle không tin nổi vào tai mình. “Không, không cần đâu. Em sẽ lo dọn dẹp.” Thường khi đàn ông giúp đỡ, tất cả những gì họ giúp được là bày ra nhiều việc hơn. Lau dọn bếp bản thân nó đã đủ vất vả ngay cả khi không có những sự “giúp đỡ” đó.
“Anh đề nghị đấy. Em cứ thưởng thức rượu vang đi, và để anh lau dọn. Đó là điều tối thiểu anh có thể làm khi em đã nấu ăn.”
Annabelle nhún vai. Cô không muốn tỏ ra thô lỗ. Cô cầm lấy ly rượu vang, ngồi xuống quầy bar, và đoán chỉ năm phút nữa cô sẽ buộc phải vào cuộc.
Cô đã lầm. Mike hoàn toàn biết phải làm gì trong bếp. Còn Rich, như một kẻ quấy phá thứ thiệt, thay vì để yên hai người với nhau, chiếm lấy phần không gian còn lại, lấy cớ muốn giúp một tay. Anh ta gần như ép cô phải rời khỏi bếp.
Mike nháy mắt với cô, rồi yêu cầu Rich chạy lòng vòng đúng vai của một kẻ trợ thủ vô tích sự. Thật không may, Rich chẳng hề tiếp nhận được thông điệp. Mike vắt một cái khăn lau đĩa lên vai, xắn hai tay áo sơ mi lên, và bắt tay vào một cuộc lau rửa nghiêm túc.
Cô thực sự ước gì Rich biến khỏi nơi này. Ông anh cô nhanh chóng mất hứng thú giả vờ của mình, và sau năm phút anh ta đã biến mất khỏi bếp, an vị trước tivi, và bật một trò chơi lên. Khi anh ta hất đôi giày khỏi chân và lên tiếng đòi một chai bia, đã hai năm rõ mười là ông anh cô sẽ không chịu nhúc nhích đi đâu nữa.
Annabelle mang bát xa lát từ phòng ăn vào bếp, lấy một cái khăn từ trong ngăn kéo ra và bắt đầu lau khô bát đĩa.
Mike dừng việc anh đang làm, khóa vòi nước và cầm lấy cái khăn từ tay cô. “Không, em không cần động tay vào đâu. Sao em không rót đầy ly rồi đứng cạnh đây nói chuyện với anh?”
“À, ừm... được thôi.” Annabelle chưa bao giờ nhận ra quan sát một người đàn ông làm việc trong bếp lại khiến cô hứng thú đến vậy. Có lẽ vì cô chưa từng thấy ai tương tự. À phải, ngoại trừ các đầu bếp trên tivi. Emeril chưa bao giờ làm việc này cho cô, song Mike quả là một câu chuyện khác.
“Em có thể đưa cho anh mấy cái ly kia không?”
Annabelle chớp mắt và bừng tỉnh khỏi dòng suy tưởng. “Tất nhiên rồi.”
Cô đưa mấy cái ly cho anh, từng cái một, trong lúc anh rửa chúng, cẩn thận không để những cái ly va đập vào nhau dưới chậu rửa như những anh chàng khác. Anh rửa bát đĩa một cách tuần tự. Anh làm một cách thong thả, cẩn thận. Lau chúng thật khô trước khi xếp lên giá.
“Mẹ và anh luôn chia sẻ công việc trong bếp, nấu nướng và dọn dẹp, nhưng phần lớn thời gian anh là người đảm trách việc này. Mẹ anh luôn phải làm việc rất cực nhọc.”
“Tốt quá. Ở nhà em, Richie là hoàng tử, còn bố em là vua. Chẳng ai trong hai người chịu động cựa lấy một ngón tay. Rosalie và em được kỳ vọng sẽ học hỏi để trở thành những bà nội trợ giỏi. Song chẳng ai trong hai chị em em đáp ứng được kỳ vọng quá cao của mẹ em.”
Mike bật cười trong lúc anh quay lại rửa cái nồi luộc mì. Chiếc áo sơ mi căng lên dịch qua dịch lại trên lưng anh. Quả thực anh có hai bàn tay rất đẹp, và khi anh cúi xuống cất nồi, cô lại nhìn thấy cặp mông vạm vỡ của anh hằn lên dưới chiếc quần jean bạc màu. Cô chợt muốn phát thật mạnh lên đó. Thỉnh thoảng, anh ngừng việc đang làm dở, lau tay, và chuyển sự chú ý sang cô, như thể anh có thể đọc được trong đầu cô. Khi anh chuyển sang lau chùi bếp, ánh đèn phía trên bếp chiếu xuống loé sáng trên mái tóc vàng, làm nổi bật đường nét những múi cơ trên cẳng tay anh. Annabelle chỉ cho Mike biết nơi cất những món đồ cô hay dùng. Mỗi cử động của bàn tay anh lại khiến cô cảm thấy như có luồng điện chạy qua người. Cả động tác khi anh đứng sau lưng cô và cất những cái ly uống rượu vang lên ngăn tủ trên cao - và cơ thể anh lướt đi cọ vào người cô - dường như giống một màn dạo đầu kỳ lạ cho cuộc yêu đương. Cô chưa từng biết chạm vào người ai đó trong bếp lại có thể kích thích đến thế. Khi cái nồi cuối cùng được lau khô và cất đi, hơi thở của cô đã trở nên nặng nề gấp gáp.
Anh gấp những cái khăn lau lại và treo lên tay nắm cửa tủ lạnh. “Thế là xong.”
Khi anh quay lại, Annabelle đã chuẩn bị để anh gặp cô đang chờ sẵn. “Cảm ơn anh đã giúp.”
Mike nuốt khan, hai cánh tay anh ôm vòng quanh hông cô, kéo cô lại gần, ngay trước khi anh cúi xuống hôn cô.
Nụ hôn của anh chàng này cứ như một giấc mơ vậy. Anh ta không phải là một anh chàng tới gần bạn với cái lưỡi đã thè ra thèm muốn, hay loại người cho rằng anh ta cần ép chặt miệng lên môi bạn để thể hiện ra anh ta đang khoan khoái. Không, Mike là sự kết hợp hoàn hảo, dịu dàng nhưng dứt khoát, nóng bỏng nhưng có kiểm soát, và trời ơi, anh ta thật biết cách tận hưởng thời gian của mình. Anh ta hôn cô như thể có cả buổi tối, trêu đùa môi cô bằng đôi môi của mình cho tới khi cô không thể chịu được nữa và ngấu nghiến lấy anh ta. Anh ta biết cách cùng hòa theo sự dẫn dắt của cô, và nhờ đó có được một cái hôn trực diện trọn vẹn. Phải, mọi thứ như đang chìm trong nhạc điệu. Thật không may, đang lúc họ quên khuấy Rich thì anh ta lại tới tủ lạnh để lấy thêm một chai bia nữa. Annabelle thất vọng tới mức cô chỉ muốn gào lên, còn Mike chẳng thể làm gì ngoài đứng đằng sau cô.
Annabelle tiễn Mike ra cửa. “Cảm ơn anh đã tới. Em rất tiếc vì... Thế đấy, anh cũng biết rồi.”
Anh vẫy tay chào tạm biệt Rich và hôn lên má cô. “Cảm ơn vì bữa chiều. Anh sẽ gọi cho em sau vài ngày nữa.”
Annabelle có thể chắc chắn về hai điều. Thứ nhất, cô sẽ không bao giờ gặp lại Mike nữa. Thứ hai, Rich sẽ không bao giờ quấy phá thêm buổi hẹn hò nào của cô nữa, vì ngay khi Mike rời xa quá tầm tai nghe, cô dự định sẽ giết Rich. Thật chậm rãi và đau đớn.
Cô quay lại chỉ để bắt gặp Rich đã mặc áo vest vào người và đặt một bàn tay lên nắm đấm cửa. “Ồ không, anh không thể. Anh sẽ không đi đâu hết cho tới khi em đã giết chết anh!”
“Thôi nào. Em còn muốn anh làm gì đây? Mẹ cứ lải nhải mãi không thôi về chuyện em hẹn hò với một anh chàng bác sĩ. Làm sao anh biết được anh chàng này không phải là một trong những gã mắc dịch mẹ luôn đẩy tới trước mặt em và Rosalie? Anh không thể làm ngơ với nguy cơ em kết thúc với một phiên bản dư dả đầu óc hơn chút ít của Johnny DePalma.”
Thậm chí cô chẳng tìm cách biện hộ cho Johnny. Anh ta đúng là đồ chết tiệt. “Rich, chính vì anh là anh trai em...”
“Xem nào, anh hứa sẽ không quấy quả em nữa trừ khi em bắt đầu hẹn hò với một gã khác. Mike có vẻ là một gã tử tế. Nếu anh biết cậu ta là bạn Nick, hẳn anh đã để em yên. Nhưng vậy đấy, anh chàng này dường như chẳng mấy bận tâm chuyện anh phá ngang buổi hẹn hò của hai người.”
“Phải, nhưng em thì có đấy. Em rất bực. Em sẽ phải cực kỳ may mắn nếu còn dịp gặp lại anh ấy, và nhờ anh đấy.”
Rich đưa hai cánh tay ôm quanh người cô và kéo cô lại ôm thật chặt. “Đừng lo, công chúa, anh ta sẽ gọi. Anh chàng tội nghiệp đâu có rời mắt nổi khỏi em. Anh ta dính sét nặng rồi.” Ông anh trai hôn lên hai bên má cô trước khi quay người bước ra khỏi cửa.
Cô thay bộ đồ tập chạy lên người. Cô chắc chắn cần xả bớt một chút bực bội và thất vọng.
Vì chẳng có gì hay hơn để làm và cần một chút khuây khỏa, Mike đi bộ tới căn hộ của mẹ anh. Nếu về nhà, chắc anh sẽ ngồi đó nghĩ về Annabelle và tất cả những gì anh muốn làm cùng cô và với cô.
Cái hôn anh dành cho cô thậm chí trước khi kịp nói lời chào khiến anh sững lại, nhất là khi anh đã dành cả đoạn đường tới nhà cô để lên lớp cho mình. Anh là một bác sĩ. Anh được biết đến vì khả năng kiểm soát và sự ổn định. Đó là trước khi anh gặp Annabelle Ronaldi. Anh nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa kính tòa nhà nơi mẹ anh sống và tự hỏi cái gì đã thay đổi.
Anh leo cầu thang lên lầu ba và bước vào căn hộ của mẹ mà không gõ cửa, như thể anh chưa hề rời khỏi đây. “Mẹ, con đã về.” Anh thật sáng suốt. Anh muốn tránh xa khỏi nghĩ tới Annabelle, và anh đã thành công. Không có bất cứ cách thức nào cho phép anh nuôi dưỡng những ý nghĩ xếp loại dành riêng cho người lớn về bất cứ ai - kể cả Annabelle - trước mặt mẹ anh.
Colleen Flynn vừa bước ra khỏi bếp vừa lau khô hai tay. “Michael, một ngạc nhiên mới tuyệt làm sao. Nói cho mẹ biết đi, con đã ăn chiều chưa?”
Anh ôm hôn bà theo đúng bổn phận và đợi cho tới khi bà lau son môi khỏi má anh. “À, con ăn rồi. Con đang trên đường về nhà. Cũng lâu rồi con chưa gặp mẹ, vậy là con chợt nghĩ muốn ghé vào đây.”
“Con có một tối không phải trực đúng không?”
“Haiz. Con đã lên lịch chúng từ trước để có thể dự đám cưới Nick tối qua và không bị gọi tới bệnh viện sớm sáng nay. Song cuối cùng con vẫn cứ phải tới bệnh viện.”
“Lần cuối cùng con có hai ngày nghỉ liền mà không phải tới bệnh viện hay phòng khám là từ khi nào vậy?”
Anh nhún vai. Anh không nhớ nổi nữa.
Mẹ anh đặt một ấm nước lên bếp để pha trà, rồi lấy một chiếc bánh từ trong tủ lạnh ra. “Được thôi, mẹ rất vui vì con có mặt ở đây, cho dù lý do là gì đi nữa. Mà con cũng đâu cần lý do để quay về nhà của mình. Con biết thế mà, phải vậy không?”
Mike lấy tách uống trà và đĩa ra khỏi tủ bát. “Mẹ, con biết chứ.”
Anh để chiếc bánh lên trên chồng đĩa, và trước khi bê tất cả khỏi bàn bếp, anh nhón lấy một miếng vụn bánh mì và lập tức được một cú đánh vào bàn tay.
“Michael Christopher Flynn, con phải biết hơn thế chứ. Giờ hãy bày mọi thứ lên bàn trong khi mẹ pha trà.”
Mike tới ngồi xuống bên bàn, quan sát mẹ anh đong trà, như anh từng quan sát trước đó cả triệu lần. Bà nhìn anh mỉm cười trước khi ướm lượng lá trà cho vào ấm.
“Trông con thực sự mệt mỏi đấy. Con đã làm việc cả ngày lẫn đêm, hay con chưa hề chợp mắt sau đám cưới của Nick?”
“Cả hai. Mẹ biết mà. Con cần làm việc cật lực cho tới khi có được một vị trí chính thức, sau đó mọi thứ sẽ chậm lại.”
“Mẹ đã quan sát con ép mình nỗ lực từ khi con còn là một cậu bé. Nỗ lực để có kết quả học tốt, để nhận được học bổng, để vào trường y, chọn đúng chuyên khoa, đúng khóa nội trú, và giờ là một vị trí chính thức. Khi nào con mới thôi thúc ép bản thân để bắt đầu sống đây?”
“Tối nay con sẽ ngủ một chút. Con sẽ không phải quay lại bệnh viện cho tới ca sớm ngày mai.”
Mẹ anh bước tới bàn, đặt ấm trà lên bếp.
Mike đứng lên trong lúc mẹ anh ngồi rót trà, rồi tiếp tục khuyên nhủ anh hệt như khi anh còn nhỏ.
“À, con luôn là một cậu bé ngoan, Michael của mẹ. Mẹ rất mừng vì tối nay con sẽ ngủ, nhưng mẹ lo lắng hơn về cuộc đời con kia. Chẳng lẽ con không muốn gì hơn trong cuộc đời mình ngoài công việc sao?”
Anh uống trà, thiếu chút nữa bị sặc khi nhớ tới lúc Annabelle ngủ chẳng có gì trên người ngoài một cái tất nịt. Phải, anh muốn nhiều thứ hơn công việc. Rất nhiều. “Con muốn hơn thế. Con chỉ không biết liệu đã tới lúc thích hợp chưa.”
“Sẽ chẳng bao giờ là lúc thích hợp đâu.” Mẹ anh cắn một miếng bánh, uống trà, rồi đặt mạnh tách xuống đĩa. “Con không thể lên kế hoạch lúc nào nên bắt đầu có một cuộc sống. Con cần phải có một cuộc sống rồi lên kế hoạch làm việc vào lúc nào. Mẹ đang hy vọng con gặp được ai đó cho phép tâm trí con bứt ra khỏi công việc một thời gian. Chưa có ai trong các cô gái con từng hẹn hò cho tới lúc này khiến trái tim con rung động cả.”
“Thực ra con đã gặp một người tại đám cưới. Cô em vợ mới của Nick.”
“Thật sao? Vậy thì cô bé này cũng có một cái tên chứ?”
“Annabelle Ronaldi. Hôm nay con vừa ăn chiều với cô ấy.”
Mike tấn công chiếc bánh cà phê của mình rồi chiêu nó xuống bằng tách trà của anh. Những cái tách uống trà này nhỏ xíu, chỉ hai ngụm là tách của anh đã cạn hết. Anh nhìn chằm chằm xuống cái tách của mình, quan sát những lá trà chìm xuống đáy.
“Bữa ăn diễn ra không trôi chảy sao?” “Không phải. Ổn cả. Sao mẹ lại hỏi vậy?”
“Bây giờ vẫn còn sớm. Nếu nó diễn ra suôn sẻ đến thế, sao lúc này con lại ngồi đây?”
“Anh trai cô ấy ghé qua, và ba là quá nhiều.”
“Vậy con sẽ gặp lại cô gái này chứ?” Mẹ anh dùng bàn tay gạt vụn bánh trên mặt bàn, nhặt chúng lên, rồi bỏ xuống đĩa của bà.
Những hình ảnh Annabelle trong chiếc váy nhỏ khêu gợi đó lướt qua trong đầu anh như một màn trình chiếu. “Chắc chắn con hy vọng là thế.”
“Vậy thì tốt nhất con nên làm gì đó nhiều hơn ngồi hy vọng.” Mẹ anh cầm tách trà của bà lên uống ngụm cuối cùng trước khi thu dọn đĩa lại thành chồng và xếp luôn tách của anh lên đó. “Có lẽ con nên gọi điện cho cô ấy và đề xuất một cuộc hẹn trước khi quá nhiều thời gian trôi qua.”
“Con không muốn tỏ ra quá nóng lòng.”
Mẹ anh bật cười. “Con sẽ chẳng có thời gian để có vẻ quá nóng lòng đâu. Hãy gọi cho cô ấy và hẹn hò lần nữa. À, mà sẽ rất có ích nếu con thực sự có mặt vào ngày giờ đã hẹn.”
Mike đứng dậy mang ấm trà vào trong bếp và cảm thấy đang bị thúc vào mông. Mẹ anh bước lại hôn anh. “Giờ con hãy đi đi, gọi điện cho cô gái đó của con, rồi ngủ đi một lúc.” Bà đã thực sự đẩy anh tới cửa và ra khỏi căn hộ của mình.
Anh đút hai tay vào túi, ngẫm nghĩ về những lời mẹ anh vừa nói. Có lẽ mẹ biết điều gì là tốt nhất.
Annabelle chạy năm dặm quanh công viên cho tới khi cô đã thực sự mệt lử. Khi cô moi chìa khóa nhà ra khỏi túi quần soóc, đèn đường bắt đầu lác đác bật lên. Cô thầm thấy mừng vì thời gian ban ngày đang kéo dài ra.
Dưới vòi hoa sen, cô nghĩ lại cuộc gặp gỡ suýt nữa trở thành hẹn hò của cô và Mike đến lần thứ một trăm. Cô không đừng được tự hỏi chuyện gì đã xảy ra nếu Rich không chường mặt tới và làm hỏng hết mọi thứ. Mặc dù thành thực mà nói, Mike chẳng hề có vẻ muốn lặp lại những gì diễn ra tối hôm trước sau khi đã trừ đi đám cưới, champagne và tình trạng say xỉn của cô. Khỉ thật, với tư cách một phụ nữ, cô đã kiệt sức hoàn toàn.
Cô quấn chiếc khăn tắm quanh mái tóc, bôi kem dưỡng da lên chân và tay, rồi cố gắng hướng tâm trí mình vào thứ gì đó khác hơn Mike Flynn. Cô từng nghe nói mặc những món đồ lót hấp dẫn sẽ giúp phụ nữ cảm thấy tự tin hơn vào bản thân và sức hấp dẫn giới tính của họ. Cô không nuôi nhiều hy vọng, nhưng vẫn quyết định thử. Bất cứ điều gì cũng tốt hơn cảm giác hoàn toàn kiệt quệ, vậy là cô mặc vào một chiếc áo ngủ ngắn khêu gợi màu đỏ và một cái quần lót ren đồng bộ.
Cô không nhớ liệu mình đã kéo các rèm cửa lại chưa, vì thế cô mặc lên người chiếc váy lụa ngắn và thư thái tận hưởng cảm giác làn lụa mát rượi lướt trên làn da nhạy cảm của mình. Có lẽ cô đã đứng dưới vòi hoa sen quá lâu từ lúc mơ về Mike cùng chút ký ức cô còn nhớ về lúc làm tình với anh ta. Mà cũng không phải họ là làm tình. Họ đã quan hệ tình dục. Chắc chắn chuyện này không hề giống những gì cô và Chip đã làm cùng nhau, và trong tâm trí cô như thể cũng không phải là không hay. Nhưng cảm xúc của cô không hề dự phần vào nó. Không có nghĩa là chúng sẽ không dự phần trong tương lai, nhưng quả thực, nói gì thì nói, ngay lúc này cô chỉ muốn tình dục. Một điều hoàn toàn mới mẻ với cô.
Quyết định hướng tâm trí sang chuyện khác, cô ra khỏi phòng ngủ và rót cho mình một ly rượu vang trước khi co người lại trên trường kỷ. Cô lướt qua ba trăm kênh truyền hình mà chẳng tìm được kênh nào để xem.
Thất vọng, cô vào mạng để kiểm tra email của mình. Cô bấm vào email với dòng “ảnh mẫu” trên chủ đề. Tuyệt, vì cô đã lên kế hoạch cho đám cưới và ký tất cả các hợp đồng, tay thợ ảnh có địa chỉ email của cô và gửi cho cô đường dẫn cùng mật khẩu để truy cập vào trang chủ nơi cô có thể tải ảnh mẫu về. Annabelle gửi chuyển tiếp đường dẫn tới cho Nick và Rosalie, và vì không có gì hay hơn để làm, cô tải các ảnh mẫu về. Có một bức ảnh rất đẹp của Nick và Mike. Hai anh chàng hoàn toàn có thể là một đôi người mẫu với Nick trong bộ đồ chú rể, còn Mike trong bộ vest rất đẹp. Trông anh có dáng vẻ của một người cũng thoải mái bên trong một bộ vest như khi không có nó. Và từ những gì cô biết về chàng bác sĩ, điều này quả cũng không sai. Có một bức ảnh anh quỳ gối trước mặt cô, kéo chiếc tất nịt lên đùi cô. Ánh mắt anh cũng hệt như lúc anh hôn cô chiều hôm ấy. Một bức ảnh hai người trên sàn nhảy. Trông họ ăn nhập với nhau thật hoàn hảo. Một bức ảnh khác chụp họ đang nhảy với nhau, cô ngước mắt lên nhìn anh và đang cười.
Cô thoát ra khỏi trang web và vô thức nhìn đăm đăm lên màn hình máy tính. Cô không hề nhớ từng nhảy với Chip. Annabelle đắm chìm trong hồi ức, một điều cô đã né tránh suốt hai năm qua. Chương trình bảo vệ màn hình gồm tất cả những bức ảnh cô lưu trong máy tính lướt qua như một câu chuyện về cuộc đời cô. Cô ngắm nhìn và tự hỏi cuộc đời đó đã có thể ra sao. Một bức ảnh của Becca chụp trên bãi biển choán hết màn hình. Cô gái cao, gầy, với đôi chân dài và một thân hình hầu hết người khác phải dành ra cả đời trong phòng tập thể thao để có được. Nhưng Becca thì không; cô rất năng động nhưng chưa bao giờ thực sự luyện tập. Hẳn là bất hợp pháp khi có ngoại hình như thế mà chẳng phải chịu khó luyện tập. Annabelle lắc đầu. Mái tóc bạch kim cắt ngắn của của Becca được gió thổi tung lên thật hoàn hảo. Nếu không phải chính Annabelle đã chụp bức ảnh này, hẳn cô sẽ thề rằng một tay thợ ảnh đã dùng đến quạt để tạo ra cho Becca khuôn hình hoàn hảo. Mái tóc gần như màu trắng của Becca cùng nước da hấp dẫn cô nàng có được sau hai ngày họ cùng trải qua trên bãi biển chỉ càng làm nổi bật lên đôi mắt màu xanh lục sâu thẳm. Cô gái đang nở một nụ cười tinh quái, và Annabelle nhớ lúc đó hai người đang cười những cử chỉ pha trò của một anh chàng cứu hộ bãi biển tại Bethany muốn tìm cách thu hút sự chú ý của Becca.
Một bức ảnh Becca và Chip chụp trước khi anh mắc ung thư xuất hiện trên màn hình, và chính vào lúc đó cô sững người vì vỡ lẽ.
Nụ cười của Mike trông có vẻ quen thuộc vì cô đã nhìn thấy nụ cười đó cả nghìn lần rồi. Nụ cười của Mike hoàn toàn giống hệt Becca.
Ôi, trời ơi.
________________________________________
[] Dennis the Menace, nhân vật trong một xê ri truyện tranh thiếu nhi nổi tiếng của Mỹ.