Khi Học Bá Xuyên Thành Tiểu Thư IQ Thấp

chương 86

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ấn ☆☆☆☆☆☆☆

Ôn Niệm Niệm vốn nói giỡn, không ngờ tới nữ sinh truy tinh Ngu Tiểu Ngọc vì muốn chính mắt thấy idol, thật sự đi quỳ ɭϊếʍ Kiều Gia Gia.

Giúp đoàn bạn thân Kiều Gia Gia chạy chân mua trà sữa, mỗi buổi sáng giờ rời giường chạy đến thư viện chiếm vị trí cho cô ta, cơm hộp lấy chuyển phát nhanh, có tôn nghiêm không tôn nghiêm đều làm.

Kiều Gia Gia thoạt nhìn, giống như không hề có ý muốn bán tấm vé kia cho cô ấy.

Cầu người làm việc chính là thấp hèn, chủ ý Ngu Tiểu Ngọc đã quyết định, nếu làm thì làm, nhất định phải kiên trì, có công mài sắt có ngày nên kim, nhất định phải lấy được vé xem Văn Yến biểu diễn.

Buổi tối Ôn Niệm Niệm hẹn cơm với Quý Trì, nói chuyện này với cậu.

“Vân Yến không phải đồng học của tớ sao.” Quý Trì nói: “Gọi điện một chút, hỏi xem còn vé không, việc rất nhỏ.”

Ôn Niệm Niệm: “Cậu có số?”

Quý Trì lắc đầu.

Ôn Niệm Niệm: “Không phải bạch hạt, hiện tại người ta là đại minh tinh, một cái trường học nhiều người như thế, sao có thể nhớ rõ.”

Lại nói, Văn Yến ở thế giới này, cùng Ôn Niệm Niệm, nkhông có giao tình thế giới trước ……

Quý Trì ăn khoai tây phô mai, bỗng nhiên đập bàn một cái: “Tớ nhớ ra rồi, vị hôn phu trong nhà cậu không phải chuyên môn đào tạo minh tinh nghệ sĩ sao, nghe nói mẹ cậu ấy rất lợi hại, không ít công ty giải trí, cậu xin Giang Dữ giúp đỡ, không chừng có thể cho cậu vé.”

Đôi tay Ôn Niệm Niệm che lỗ tai lại: “A a a, miễn bàn ba chữ này!”

Từ lúc bại lộ việc giả mạo vị hôn thê, Ôn Niệm Niệm nhìn thấy Giang Dữ đều trốn tránh đi đường vòng.

Cảm thấy quá thẹn.

Không mặt mũi nào mà gặp.

“Thật sự, tớ nói thật.” Quý Trì làm như thật mà nói: “Lần trước tớ muốn tới Bắc Kinh xem biểu diễn của Trương Học Hữu, không mua được vé, là Giang Dữ cho tớ, loại thiên vương siêu sao này cũng có thể làm được, nghệ sĩ lưu lượng mới xuất đạo, chuyện nhỏ!”

Quý Trì nói như vậy, Ôn Niệm Niệm thật ra cũng động tâm, cũng không phải vì bản thân, chủ yếu là… Ngu Tiểu Ngọc vì chuyện này, đều sắp điên cuồng, mỗi ngày đi theo làm chân chạy việc cho Kiều Gia Giai, trì hoãn cả việc ôn tập lại.

“Không được, vẫn là không được…”

Hiện tại cô mà gặp Giang Dữ trêи đường, đều hận không thể đào cái hố chôn mình xuống, giờ lại nhờ giúp đỡ, đúng là không cái mặt này nữa.

Cách buổi biểu diễn không tới một vòng, buổi tối hôm đó, Ngu Tiểu Ngọc tức điên chạy về phòng ngủ, nói muốn dùng thanh đao cùng Kiều Gia Gia đồng quy vu tận.

Ôn Niệm Niệm vội vàng giữ chặt: “Sao lại trước mặt đồng học làm trò thưởng cậu ta cái tát?”

Ngu Tiểu Ngọc ngồi xuống, uống miếng nước, thở phì phì mà nói: “Kiều Gia Gia chơi tớ! Tớ trộm nghe được bạn cùng phòng của cô ta nói, đã sớm đem số vé dư cho chị gái hội học học sinh, thay đổi giấy khen xã đoàn ưu tú. Còn gạt nói muốn để lại cho tớ, làm tớ giúp cô ta nhiều chuyện như vậy, a a a a!”

“Thật là có chút quá mức ha.” Ôn Niệm Niệm nhìn phía Chu Manh Manh, Chu Manh Manh nhún nhún vai: “Hiện tại lau nước mắt, đều là nước mắt của nữ sinh truy tinh.”

Ngu Tiểu Ngọc quả thực tức giận sắp nổ phổi: “Tớ muốn quyết đấu cùng cô ta! Tớ muốn cùng cô ta đồng quy vu tận! A a a! Tiện nhân!”

Ôn Niệm Niệm cùng Chu Manh Manh đóng cửa sổ lại, sợ Ngu Tiểu Ngọc dưới sự tức giận làm ra chuyện gì đó.

Vào ban đêm, Ôn Niệm Niệm rốt cuộc gọi cho Giang Dữ.

Vài giây sau, Giang Dữ nghe.

“Ừm?”

“Xin chào.”

“Chịu liên hệ rồi?”

“Ách.” Ôn Niệm Niệm nghe đầu dây bên kia thật an tĩnh, vì thế cũng hạ giọng hỏi: “Cậu ở thư viện sao?”

Giang Dữ: “Không phải, mở họp ở công ty.”

Ôn Niệm Niệm nhớ tới, bộ phận lớn thời gian của cậu, kỳ thật thực tập ở công ty.

Đúng vậy, mấy tháng với cô mà nói, chính là đối với các bạn nhỏ, đã nhiều năm nhoáng lên rồi biến mất, đảo mắt đều trưởng thành.

“Cậu họp đi, không quấy rầy!”

Ôn Niệm Niệm nói xong sắp cúp điện thoại, Giang Dữ lập tức nói: “Không cần, không có việc gì, nói đi.”

Ngữ khí tựa hồ có chút dồn dập, cậu kéo kéo cà vạt, hoãn hoãn điệu: “Nói đi, tôi ra ngoài rồi.”

Ôn Niệm Niệm trịnh trọng: “Tôi phải xin lỗi cậu trước, hôm đó không nên miệng nhanh hơn não, ách… Nói ra những lời này, tổn hại danh dự của cậu, làm lời đồn truyền bà ở trường, cậu yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách làm sáng tỏ……”

Tuy rằng chuyện này, nếu không có Giang Dữ đáp lại, nhiều lắm chỉ là một hồi chê cười, nháo không lâu, nhưng Giang Dữ phá lệ mà đáp, mới làm sự tình càng ngày càng nghiêm trọng, càng nháo càng lớn.

Cho dù như thế nào, hiện tại cô là người có việc, nên nói hối lỗi, vẫn là yếu vế…

“Không cần làm sáng tỏ.” Giang Dữ nói: “Chuyện cậu muốn làm vị hôn thê của tôi, cũng không cảm thấy có tổn hại danh dự gì.”

Ôn Niệm Niệm đỡ đỡ trán, có loại cảm giác nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.

Thời điểm cô nói chuyện này, cũng không muốn làm vị hôn thê gì hết.

Nhưng những lời này của Giang Dữ, lại rất đủ đàn ông, cũng đủ ý tứ.

“Còn có việc sao?” Cậu hỏi.

“Cái kia… Chính là… Nghe nói nhà cậu là công ty giải trí.”

Bên kia điện thoại, nữ sinh nơm nớp lo sợ thử thăm dò: “Vậy là có thể nhìn thấy nhiều man minh tinh.”

Một thân Giang Dữ tây trang giày da, đứng cạnh cửa sổ sát đất, nhìn thấy không ít gương mặt nam tinh ở trong phòng luyện tập dưới lầu, khóe miệng giơ giơ lên: “Muốn ai ký tên?”

“Không phải ký tên, thì… mấy ngày nữa có minh tinh tới trường tổ chức biểu diễn, một vé khó cầu, bạn cùng phòng vì vé vào cửa của người ta, đã sắp tẩu hỏa nhập ma.”

Mắt cô nhìn Ngu Tiểu Ngọc ngồi xếp bằng trêи giường niệm tâm kinh cầu thần, bất đắc dĩ buông tiếng thở dài: “Thật sự sắp vào ma đạo.”

Giang Dữ cười cười, nói: “Tên.”

“Văn Yến.”

Nghe thấy cái tên này, Giang Dữ nhíu nhíu mày, trong lòng dâng lên một trận phản cảm.

Xác định là không quen biết, không biết cảm giác này đến từ đâu, thực không thoải mái.

Vào ban đêm, Giang Dữ cố ý bớt thời giờ trở về trường học một chuyến, đem vé tới, kêu Quý huynh chuyển cho Ôn Niệm Niệm.

Ký túc xá, lúc Ôn Niệm Niệm lấy được vé, đều sợ ngây người.

Thêm chỗ ngồi, mười vé, tội liên đới!!!

Quý Trì cũng nhịn không được cảm thán: “Mẹ nó thật đúng là ngưu bức Grass! Vốn dĩ đã không có vé, lại kêu ban tổ chức cho thêm mười chỗ phía trước! Cái thủ đoạn thông thiên gì đây, ngọa tào! Phim thần tượng cũng không dám diễn như vậy!”

Ôn Niệm Niệm cũng có chút không thể tin tưởng: “Vé này… Có thể vào sao?”

Không thể tin được!

“Giang Dữ cho cậu vé, không thể vào? Nói cậu ấy dỡ cả sân khấu tớ cũng tin.”

Ôn Niệm Niệm nhận vé, lại hỏi: “Làm sao cậu lại tới đưa, gọi điện đi, tớ tự mình sáng trường cậu lấy.”

Quý Trì cào cào cái ót: “Ách, cậu ấy nói không gặp cậu vài tuần, bỗng nhiên gặp mặt, có chỗ thẹn thùng.”

Ôn Niệm Niệm:……

Cậu xấu hổ cái gì chứ, người ngượng ngùng là cô mới phải.

“Nói nữa, trong khoảng thời gian này cậu ấy vẫn luôn thực tập ở công ty, không về trường học, hôm nay trở về lại chỉ vì đưa vé cho vị hôn thê, quá cảm động.”

“Ba chữ này! Cậu nhắc lại xem!!”

Một chân Ôn Niệm Niệm như gió xoáy, Quý Trì lui mấy bước, nói: “Cũng cho tớ một tấm, tớ đi xem minh tinh.”

Trong ký túc xá, Ôn Niệm Niệm đem mười tấm vé này dội vào tay Ngu Tiểu Ngọc, nói: “Có thể vào, nhưng cậu đừng tu tiên.”

Phản ứng Ngu Tiểu Ngọc nhìn thấy vé, giống như Ôn Niệm Niệm, mờ mịt hỏi: “Vé này, nhìn quái dọa người, có thể vào sao?”

“Yên tâm, có thể đi vào.”

Ngu Tiểu Ngọc quét mã chứng nhận,, mười tấm vé này thật sự có thể vào.

“A a a a! Niệm Niệm, quả thực là bạn cùng phòng bảo tàng!” Ôm Ôn Niệm Niệm một đốn cùng hôn tứ tung, dòng máu cả người Ngu Tiểu Ngọc như sống lại.

Ôn Niệm Niệm lau lau nước miếng, bất đắc dĩ mà nói: “Mười tấm vé, đều xong rồi, lưu cho bạn tớ một tấm.”

“Không thành vấn đề, hoàn toàn không thành vấn đề!”

Trưa hôm đó, Ngu Tiểu Ngọc cầm mấy tấm vé diễu võ dương oai trong diễn đàn, tuy Ôn Niệm Niệm kêu đừng khoa trương như vậy, nhưng cậu ấy bị Kiều Gia Gia chơi thời gian dài, sắp thành trò cười của lớp, sao có thể nhịn được.

Ngu Tiểu Ngọc: “Vé xem buổi biểu diễn, mọi người, còn có ai muốn không, đặt trước nào.”

Trần Duyệt: “A a a a, nhấc tay nhấc tay, mặc kệ thiệt hay giả, cho tớ một cái!”

Vạn Lăng: “Tớ cũng nhấc tay, lưu một tấm giuap tớ! Cảm ơn Tiểu Ngọc, yêu cậu moah moah.”

Trương Tiểu Mĩ: “Có thể cho tớ một tấm không!!!”

Ngu Tiểu Ngọc: “@ Trần Duyệt @ Vạn Lăng @ Trương Tiểu Mĩ, chốc nữa tới phòng ngủ của tớ lấy, còn thừa bốn tấm.”

Các bạn học đều hưng phấn, nhanh tay có chậm tay có, sôi nổi @ Ngu Tiểu Ngọc, mấy giây bốn tấm vé còn lại, đều được phát thành hồng bao lì xì, cảm ơn Ngu Tiểu Ngọc, cực kỳ náo nhiệt.

Kiều Gia Gia thình lình bỏ thêm câu: “Các cậu muốn xem biểu diễn đến điên rồi sao, vé giả rõ ràng như vậy nhìn không ra. 【 người da đen dấu chấm hỏi 】”

Bạn thân Kiều Gia Gia cũng liên tiếp xuất hiện: “@ Ngu Tiểu Ngọc, giải trí các bạn học, có ý sao?”

Ngu Tiểu Ngọc cũng lười cãi cọ, trực tiếp chụp ảnh official website nghiệm chứng, mười vé đều là thật.

Các bạn học nhìn, ảnh chụp đều được đánh dấu, không làm giả được.

Nhóm bạn thân Kiều Gia Giai lại nói: “Nói không chừng là P, mọi người đừng bị lừa, lần trước cậu ta vì lấy vé, đau khổ cầu xin Gia Gia vài ngày, Gia Gia cũng không cho, lúc này lấy vé từ đâu ra?”

(P/s: photoshop)

“Chuyện này khẳng định có gian dối.”

“Nói không chừng là muốm lừa tiền các bạn học, đừng bị lừa nha.”

Ngu Tiểu Ngọc cũng không vội, nói: “Vé ở đâu, xác thật tôi không có bản lĩnh lớn lấy được, đều là Niệm Niệm cho, đến nỗi thiệt hay giả, các cậu thích thì tin, không tin tôi cho người khác, đến lúc đó sẽ biết.”

Mấy nữ sinh Trần Duyệt Trương Tiểu Mĩ liên tục nói: “Tin, nhân phẩm Niệm Niệm chúng tớ tuyệt đối tin được, cậu ấy không bao giờ nói suông.”

“Nhưng mà, không giống nào đó người, lấy được mấy tấm vé, khoe khoang giống như khổng tước, không biết còn tưởng rằng thật sự quen Văn Yến.”

“Cô ta thật sự quen Văn Yến? Văn Yến có thể dễ dàng cho vé như vậy sao?”

“Ha ha ha ha, nói cũng phải.”

“Mặc kệ thiệt hay giả, nhân phẩm của Niệm Niệm, người nào đó đời này cũng không đuổi kịp.”

Phòng tự học, Kiều Gia Gia tức giận đến dậm chân, căm giận quay đầu nhìn Ôn Niệm Niệm một cái.

Ôn Niệm Niệm vùi đầu làm đề toán học, căn bản không để ý tới “Lục đục với nhau, đao quang kiếm ảnh” trong diễn đàn.

Ngu Tiểu Ngọc dơ cằm với Kiều Gia Gia, dương mi thổ khí.

Kiều Gia Gia thực không khách khí mà dùng khẩu hình nói: “Đến lúc đó, tôi xem mấy người đi vào như thế nào!”

“Vậy thì cứ chờ đi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio