Đám người đó tiến lại chổ bọn nó mỗi ng trong đám đó đều nhìn tụi nó với ánh mắt sát khí ,Lam và Phương có chút do dự vì thấy vậy tuyv xưa nay ng có đánh nhau thật đó nhưng phải nói thật là bọn nó chưa hề có kinh nghiệm đối phó với đám xã hội đen .
Trong khi ng bạn đang dao động thì Lan lại nhìn đám ng đó với ánh mắt bình tĩnh một cách khác lạ mà chính đám ng đó nhìn với ánh mắt cực kì ngạc nhiên .
Bỗng tiếng của bà Hà vang lên như ra lệnh :
-Sao còn đứng đấy hả ,đánh cho bọn con nít ranh này chết cho tôi .
Nghe thấy vậy đám ng kia như giật mình bừng tỉnh lại và đồng loạt nhào vào Lam và Phương đang trong tư thế thủ sẳn chuẩn bị ra tay .
Chỗ Lam với sự bao vây của hơn tên áo đen nhìn thôi thì có thể nói lợi thế đang nghiên về phỉa bọn ng kia vì dù Lam có võ nhưng bọn này lại cứ đấm đá liên tục thể lực của Lam dường như đã giảm nhiều qua việc tránh lé những đòn hiểm dó đám ng đó đánh .
Trong lúc gần như Lam sắp ngục ngã do đuối sức thì bỗng nhiên có một ng tự nhiên nhảy ra đỡ đòn cho Lam nhìn nên Lam ngạc nhiên và thốt nên từ trước khi ngất trên tay ng đó :
-Huy .
Quay sang chổ Phương vì đang bị bao vây nên ko thể thấy tình hình của Lam .
Đám ng đó hơn ng cứ lao vào chỗ Phương khiến cho Phương vừa ra đòn vừa phải lé hết ng này sang ng khác bằng ng thể võ hết sức đẹp mắt và khác với tình hình của Lam thì Phương có phần yêu thế hơn vì nhưng tên áo đen đã gần như gục ngã dưới những thế võ karate của mình .
Trong khi đó bên Lan thì có thế nói là ko có gì khác hơn cô bạn mà có khi còn lao đao hơn vì hình như ng đám ng này như muốn đánh mẹ Phương hay sao đó mà hơn tên cứ thế mà lao vào chỗ Lan ,chính điều đó khiến cho Lan dù thấy nhưng cũng ko thể làm gì đc vì hình như đám ng này như muốn tách bọn nó ra hay sao đó.
Nhìn đám người này với ánh mắt khinh thường Lan nói :
-Tránh ra nếu ko muốn vào bệnh viện là đừng tránh tôi ko cảnh cáo trước .
Nghe vậy đám người đó bật cười giọng nói mang đầy tính chế nhạo :
-Hừ con gaí mà muốn đánh tụi tui sao ,có mà tụi này đánh các cô như cô bạn thân ngoài kia đi .
Nghe thấy vậy Lan rất tức trong lòng ko phải vì lời hứa với mẹ là ko đc đánh nhau dù ko muốn cũng ko được dù sao lời hứa ko thể bỏ đc .
Lan đang do dự ko biết làm sao vì đám người này đang quay quanh mình và họ như muốn giết ng thật sự nãy giờ Lan dù có ra tay thật đó nhưng những đòn đó ko thấm tháp gì với bọn ng này cả vì Lan thật sự đang ở trong suy nghĩa do dự có thật sự nên đáng hay ko .
Đúng lúc đó tự nhiên có ng từ đâu xuất hiện nhưng khuôn mặt của họ bị che bằng chiếc khăn màu đen họ nhìn Lan ,và thấy Lan gật đầu thì họ lao vào đám ng kia đáng cho đám ng đó lăn quay xuống đất ngất xĩu .
Trong khi đó ở chỗ Phuơng thì đã giải quyết gần hết đám người đó sau đó nhìn sang chỗ Lan thì ngạc nhiên khi xuất hiện ng bịt mặt kín mít kia khi thấy họ giải quyết đám ng của bà Hà một cách rất nhanh gọn khi chỉ trong vòng ′ mà hơn tên đã nằm ngất xĩu hoàn toàn dưới đất ,ko giống như mình nãy giờ phải chật vật nắm mới đánh đc hết đám ng này .
Thấy bên Lan tình hình có vẻ ổn định ,Phuơng nhìn sang Lam lúc này Phương mới ngạc nhiên khi thấy Huy xuất hiện ở đó ,trên tay Lam đang ngất xĩu nhưng mà trên mặt đất đã hơn chục tên nằm la liệt trên đất ,xem ra thì ko lo lắng gì nhiên đúng lúc đó tự nhiên có một tên cầm gậy tiến lại gần hình như muốn đập nên đầu huy thấy vậy Phuơng chạy lại .
Cùng lúc đó ko biết từ đầu có một chiếc phi tiêu phóng lại với vận tốc cực nhanh vào cây gậy cùng lúc đó Phuơng cũng tiến lại gần đc tên đó và cũng nhanh chân đạp cho một cú ngay lưng và tên đó ngục xuống và Phuơng hỏi :
-Huy có saoi ko ?
Nghe vậy Huy quay lại vì đang đỡ Lam dậy mà ,nghe vậy quay sang hỏi :
-Ủa sao bạn hỏi vậy .
Mỉm cười Phuơng hình như có thiện cảm hơn dành cho Huy nên nói :
-À ko có gì ý tớ là tình hình cô bạn của tớ tren tay cậu kìa .
Bật cười Huy nhìn Phuơng và cô gái trên tay mình Huy nói :
-Ko sao chỉ là đuối sức mà hình như Lamk bị cảm hay sao đó _giọng nói có chút lo lắng cùng chắc hờn .
Nghe vậy Phuơng biết Huy đang lo lắng cho Lam và chính bản thân cũng đang lo lắng cho bạn mình nên quay sang chỗ Lan hỏi :
-Đi thôi Lam bị cảm gất xỉu cần phải vào bệnh viện .
Lan nghe vậy thì lấy tay lén ra dấu với ng bịt mặt và ng đó vụt biết mắt khi ánh đèn khách sạn tự nhiên cúp .
Sau đó Lan quay sang và ngạc nhiên khi ko thấy bà Hà đâu , ng nhìn nhau và Phuơng thốt nên :
-Bà ta bỏ trốn rồi .
Ở bệnh viện Đà Lạt ,bọn nó đứng trước phòng cấm cứu Phương là người nóng ruột khi ko thấy bắc sĩ đi ra và hành động của Phương đã khiến cho mọi ng càng lo lắng cuối cùng Lan đàng nên tiếng :
-Phương cậu có thể ngồi xuống đc ko ,mình chống mắt khi thấy cậu đi qua đi lại như thế này đó .
Nghe thấy vậy Phương nhìn vào trong phòng cấp cứu và hỏi bằng giọng lo lắng nói :
-Lam chỉ ngất thôi mà sao bác sĩ ra lâu thế ,ko lẽ bệnh cũ của Lam tái phát ,chúng ta có nên nói cho ba mẹ của Lam biết ko ?
Lan nghe xong nói :
-Làm gì có bao năm rồi chắc ko sao đâu ,mà đừng nói bác họ có nhiều công việc vã lại sợ bác nghe xong lại lo lắng và sang đây thì to chuyện đó .
Thấy Lan nói cũng có lý Phương ko nói gì đi đến cho Lan ngồi ,còn Huy tuy đứng sát bên cánh cửa phòng cấp cứu trong tình trạng lo lắng nghe Lan và Phương nói chuyện thì ngạc nhiên nhưng khi thấy ng ko muốn nói nữa nên cũng ko tiện thể hỏi .
Cùng lúc đó chị họ của Lan chạy vào và nhìn Lan với anh mắt lo lắng :
-Em sao mà ở bệnh viện vậy ,nghe em gọi chị sợ quá trời _Vừa nói vừa nhìn Lan một cánh quan tâm xem Lan có bị làm sao ko .
Trước Ánh mắt quan sát tỉ mỉ của bà chị họ Lan lắc đầu nói giọng điềm tỉnh nói:
-Chị làm ơn đừng nhìn em bằng ánh mắt đó đc chứ ,em thì ko sao …
Đang nói Phương ở bên cạnh nên tiếng :
-Đúng đó lúc đó tự nhiên xuất hiện ng đến cứu chúng em nhưng rất tiếc là họ bịt mặt tiếc thật đó .
Nói xong thì Phương chìm trong suy nghĩ :ko biết họ là ai nhỉ ?
Trong khi đó Misaki nghe vậy thì nhìn Lan hỏi :
-Phải ng đó ko em ?
Nhìn và hiểu nên Lan gật đầu nhưng câu nói phát ra ở miệng Lan là :
-Chị vào xem tình hình của Lam như thế nào ,mọi ng lo quá .
Nghe vậy Misaki tiến vào phòng y tế và có một cô gái tiến lại nói :
-Xin lỗi đây là phòng cấp cứu nếu ko có chuyện thì ko thể vào đc ._giọng nói nhẹ nhành .
Mỉm cười với nụ cười nhẹ Misaki lấy trong túi xách ra một tờ giấy đưa ra và cô y ta mỉm cười nói :
-Mời bác sĩ vào .
′ sau Misaki đi ra ,thấy vậy mọi ng quay quanh bên cạnh dù có chút thắc mắc nhưng trước khi hỏi điều quan trọng bây giờ là Lam .
-Chị Ngọc (tên giả ) ,Lam có làm sao ko vậy ?
-Có phải bệnh lại tái phát rồi ko chị?
Misaki bị cô em gái quay quanh và mọi ng cứ nhìn mình chờ câu trả lời thì nói :
-Từ từ hỏi nhiều như vậy sao Cháu /chị trả lời cho đc .
Nghe thấy vậy mọi ng im lặng nhưng trên nét mặt vẫn thể hiện sự lo lắng dành cho Lam ,cuối cùng Misaki thấy thế thì nói ;
-Lam ko sao ,lần sau thấy Lam bị cảm thì tốt nhất các em đừng để cho Lam phải đánh nhau sẽ ko tốt cho sức khỏe đâu .
Phương nhìn chị họ của Lan và nên tiếng hỏi :
-Vậy khi nào Lam tỉnh hả chị ?
Misaki nghe vậy mỉm cười :
-Chắc sáng mai ,tụi em nên chuẩn bị thứ gì đó cho Lam ăn đi ,tốt nhất là cháo với ng bị cảm ăn cháo là tốt nhất .
Nói xong mỉm cưới và nhìn sang Lan nói:
-Thôi em ở đây nha chị có chút việc .
Sau đó đi qua Lan nghé sát tai Lan nói :
-Lần sau em đừng đánh nhau nữa ,để đến tai anh em là ko tốt đâu .
Nói xong bỏ đi .
Nhìn theo bước chân của chị họ Lan ,Phương bây giờ mới quay sang Lan hỏi :
-Chị cậu khó hiểu thật đó ,lúc dễ tình thì dễ cực kì nhưng có lúc lại như trở thành con ng khác vậy _Phương nhìn Lan và nói tránh thật ra ý của Phương là chị của Lan rất lạnh lùng .
Lắc đầu Lan nói :
-Chị ấy là vậy mà .
Mẹ Phương lúc này nhớ đến một chi tiết quan trọng nên hỏi :
-Hình như chị cháu tốt nghiệp ngành y tá mà sao giờ là bác sĩ .
Lan nghe vậy bình tĩnh trả lời vì đã lộ rồi :
-À chị cháu thích làm y tá hơn mà bác .
Phương nghe vậy nói :
-Chị cậu giỏi thật .
Nghe thấy vậy Lan nghĩ :đương nghiên là nghiệp của gia tộc rồi mà ,với lại chị ấy mà ko phải bác sĩ thì mới là đó ,chỉ là lâu lâu chị ấy mới phụ giúp mình khi thiếu ng kia bên mình thôi .Nghĩ là nghĩ vậy nhưng dại gì Lan nói ra .
Xong đâu đó Lan nên tiếng :
-Phương cậu về trước đi ,để mình ở lại trông Lam cho .
Nghe thấy vậy Phương nhìn Lan thắc mắc hỏi :
-Ủa sao cậu lại đuổi tớ về ,chúng ta là bạn của nau mà ,có phước cùng hưởng có nạn cùng chịu mà .
Lan lấy tay kéo Phương lại một góc khuất nhìn lén sang chổ mẹ Phương sau đó nói nhỏ vào tai Phương:
-Cậu nên đưa mẹ cậu về nghĩ ngôi đi ,tớ thấy mẹ cậu ko khỏe kìa ,yên tâm đi còn tớ ở dây mà .
Phương giật mình khi nghe Lan nói vậy và cũng hiểu ý của Lan ko chỉ có vậy nhưng cũng biết Lan ko nói nhiều nên đằng tiến lại chỗ của mẹ và ba mình nói với mẹ :
-Mẹ chúng ta về khách sạn thôi .
Nghe vậy bà Hoa nhìn chằm chằm Phương nói :
-Con vậy Lam có sao ko ?
Lan nhìn sang thấy Phương còn do dự nên đàng nói :
-Ko sao đâu mẹ ,sáng mai Lam tỉnh lại liền à ,mẹ mệt rồi nên về khách sạn nghĩ ngơi đi có con ở đây trông chừng Lam cho ,ở nhiều cũng vậy mà mẹ .
Sau đó Phương cùng cha mẹ mình về ,thấy vậy Lan thở phào nhẹ nhỏm đang đinh bước vào phòng của
Lam thì quay sang Lan giật mình lắp bắp nói :
-Huy cậu chưa về à .
Nghe vậy Huy nhìn ng trước mặt và ngạc nhien khi cô gái này biết tên mình nhưng Huy vẫn nói :
-Thì tại …_nói vđến đây ko biết nói sao nữa Huy đành cười cho qua chuyenj .
Thấy ánh mắt gian gian đó ,Lan mỉm cười một nụ cười bí ẩn sau đó cười :
-Ko có việc gì thì Huy cậu có thể về đc rồi đó .
Huy biết mình mà ko nói có khi bị đuổi về thật sự (mà thật ra là bị đuổi khéo rồi ):
-À thì tôi muốn xem Lam có làm sao ko ý mà .
Lan bình thản khi nghe vậy và thẳng bước mở cửa bước vào sau đó quay lại nói :
-Tùy muốn làm gì thì làm .
Nghe vậy Huy ko biết mình đang tiếp xúc với ai ′ trước là ng khá thoải mái mà giờ thì ….
Sáng hôm sau .
Phương bước vào bệnh viện thấy Huy đang ngổi ở ghế chờ thì ngạc nhiên khiến cho Phường tiến lại hỏi :
-Huy sao cậu ở đây .
Ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt vì từ tối hôm qua tới giờ Huy đã ngạc nhiên đến mấy lần rồi ,và nghe thấy câu hỏi của cô gái trước mặt và nói :
-À tôi lo cho Lam thôi.
Nghe vậy Phương ko hỏi gì nữa ,nhưng trước khi bước vào phòng bệnh của Lam ,Phương nói :
-Vậy thì vào thôi .
Trong phòng Lan và Lam đang nói chuyện thấy vậy Phương nên tiếng :
-Lam cậu khỏe chưa.
Đang ngồi dựa vào thành giường thấy tiếng của Phương, Lam vẫy tay nói :
-Khỏe rồi vào đi chứ sao đứng ở cửa làm gì vậy ?
Bật cười Phương giọng chí chóe nói :
-ko cần cậu phải xoắn tớ như thế đâu ?
Lan nghe vậy thì quay lại nói :
-Thì tại cậu ko vào đứng trước cửa làm ng mẫu cho tụi tớ xem đâu ,quen quá rồi .
Sau đó nhìn Lam nháy mắt đồng thanh nói :
-Đúng ko?
Biết có nói cũng ko nói lại ng đồng thanh tương ứng kiểu này thua đến % rồi ,tốt nhất là lái sang vấn đề khác cho an toàn tính mạng .
-Thì tại có ng đứng sau tớ nên bản cô nương mạng phép đứng đây cho các cậu chiêm ngưỡng .
Nghe xong Lan và Lam bật cười vì Phương đang nói xoắn lại mình ,nhưng bỗng nhiên Lan thốt nên :
-Ủa chưa về sao ?
Ngạc nhiên khi nghe Lan nói vậy Lam nói Phương :
-Cậu có thể lé sang bên cho tớ xem đó là ai đc không với lại ko cần cậu che bóng ng như thế đâu.
Lé sang bên Phương nói :
-Ok thôi chỉ có điều sợ cậu giật mình ..
Chưa nói xong thì tiếng của Lam đã vang nên :
-Ủa sao Huy lại có ở đây .
Phương nghe vậy nói :
-Ngay chóc tớ biết thế nào cậu ko hét nên như vậy % là như thế .
Trông khi Lam và Phương đang nói chuyện thì Lan lại nhìn Huy với ánh mắt sắc lạnh ý nói :sao còn im lặng thế ,làm cho Huy ko thể ko tự động khai:
-Tớ mới đến thôi.
Lan nghe xong nhìn con bạn buông câu;
-Gió mát nhỉ .
Nghe câu đó Huy ngơ ngác ko hiểu ,còn riêng Lam và Phương thì bịt miệng nén cười nói :
-Chém gió % ,đúng là Lan mà nói cũng ẩn ý ghê.
Nói xong Phương nhìn Huy đang với khuôn mặt ngu ngu nói :
-Nhìn kìa buồn cười chết .
Lắc đầu Lan nên tiếng :
-Thôi dừng lại đi ,Phương cậu đến đây làm gì vậy .
Nghe vậy Phương bước đến chiếc bàn duy nhất trong phòng để chiếc cà mèm nên và múc cháo ra bác sau đó tiến lại chổ Lam nói :
-Từ tối hôm qua cậu chưa ăn gì ,ăn cháo đi cho khỏe .
Đưa bát chaó ,Lam đưa một muỗng cháo vào miệng vào miệng và ăn xong thốt nên :
-Very good ,cháo gà ngon quá đi .
Mỉm cười Lan nói;
-Đương nhiên chuyên nghiệp mà .
Sau khi ăn xong Lan nên tiếng :
-Thôi cậu tiếp khách đi ,Tớ với Phương phải đi kiếm gì ăn đã tối qua tới giờ lo lắng cho cậu tớ chưa ăn gì rồi.
Nhìn Huy phương nói ;
-Nhờ cậu chông chừng Lam nha ,nhưng đừng nói nhiều còn để Lam nghĩ ngơi nữa đó .
Bước ra khỏi phòng để lại Lam ở trong phòng với Huy và sau lúc im lặng Lam là ng nên tiếng đầu tiên:
-Cảm ơn cậu hôm qua đã giúp tôi nha .
Huy cười ngượng và ngạc nhiên nghĩ:từ trước đến giờ mình có bao giờ bị khớp trước con gái đâu mà giờ lại ko biết nói gì là sao .
-À ko có gì đâu .
Rồi xong ng nhìn nhau vì ko biết nên nói vấn đề gì tiếp đây và ko khí trở nên rất ngột ngạt cuối cùng Huy đành nên tiếng ;
-Hình như cậu rất thân với cô bạn của mình nhỉ.
Nghe vậy Lam mỉm cười nói :
-Ừm .
Và ng như nói chuyện hợp ý hơn qua nhưng câu hỏi vô thưởng vô phạt như vậy .
Trong khi đó ở căn tin ngồi sát cửa sổ Lan nhìn Phương đang cười nói :
-Cậu ko cần giả bộ cười trước mặt tớ như vậy đâu ,tớ ko phải là Lam đừng cười như vậy khó chịu lắm .
Biết Lan ám chỉ gì cuối cùng Phương nói ;
-Biết làm sao mẹ tớ quyết ko tha cho ba tớ .
Cầm ly nước cam nên miệng Lan hỏi ;
-Vậy cậu có tha thứ cho ba mình ko đã .
Nhấm nháp ly nước nhưng thật ra Lan đang chìm trong suy nghĩ :tớ biết cậu rất khó tha thứ cho ba mình vì từ nhỏ cậu đã coi ba mình là thần tượng và muốn giống ba mình vậy mà ….
Trong khi đó Phương ko biết nghĩ sao nhìn những ng thân của bệnh nhân đang đi mua đồ nói :
-Con ng ko thể tránh đc lỗi lầm cũng như ko tránh đc sinh lão bệnh tử ,tớ ko biết mình có nên tha thứ hay ko nữa đây.
Nghe vậy Lan nhìn ra cửa sổ nói :
-Thế là hết chuyến picnic rồi .