Khí Phách Thành Chủ Sỏa Đại Phu

chương 8

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Kháo, ngươi cho là giả chết chúng ta sẽ buông tha cho ngươi? Hừ, đã chết ta cũng muốn cho ngươi khoái hoạt một phen!” Hắc y nhân cầm đầu không thèm quan tâm nói, bọn hắn kéo Vu Nguyệt Khánh ra giữa dòng suối, bàn tay tại gương mặt trơn nhẵn vuốt ve: “Oa, làn da thật tốt, MMD, so với các cô nương Di Hồng viện cũng không kém!”

Năm tên kia thấy vậy cũng chảy nước miếng, đồng loạt vươn tay đến, chuẩn bị xé bỏ quần áo của Vu Nguyệt Khánh.

Trong đó một bàn tay vô ý kéo rơi cây trâm gài tóc của Vu Nguyệt Khánh, mái tóc óng mượt như tơ, đen như mực hỗn độn xoả tung xuống, tùy ý lay động, vài phần dụ nhân, vài phần mị hoặc, vài phần yêu diễm, vài phần say lòng người.

Thấy thế tất cả mọi người ‘ dục ’ động, bạch y kia, là tiên? Hay tinh (yêu tinh)?

“Dừng tay! !” Một tiếng hô to, làm cho tất cả mọi người ngừng lại, sáu gã Hắc y nhân ngẩng đầu nhìn người đứng ở chỗ xa xa, như anh hùng với thanh trường kiếm đi tới, từng đợt gió mang theo lá cây quấn quanh người hắn, làm tôn lên ngũ quan coi như anh tuấn kia, rất có khí thế đại hiệp.

“Hừ, mấy tên hỗn đản các ngươi, ban ngày ban mặt cư nhiên đùa giỡn một cô nương tay trói gà không chặt, thật sự quá mức .”

Sáu gã Hắc y nhân sửng sốt, thằng cầm đầu nói: “Hắn là nam nha. . . . . .”

“A? Này. . . . . . Nam cũng không được! Lũ ác đồ các ngươi, xem kiếm của bổn thiếu gia!” Nói rồi, nam nhân không chờ bọn chúng phản ứng, rút kiếm đâm tới, kiếm đường cắt ngang, chỉ thấy bạch quang chợt lóe, sáu gã Hắc y nhân còn không có lấy lại tinh thần đã cảm thấy phía dưới thân mình một mảnh lạnh lẽo, đồng loạt cúi đầu nhìn xuống, nguyên lai là quần bị chặt đứt!

“A! !” Sáu thằng cùng la lên một tiếng, xoay người lộ ra cái mông chạy như bay.

“Hanh hanh, cho các ngươi biết lợi hại của bản công tử!” Nam nhân hưng phấn hất đầu, đi đến bên người Vu Nguyệt Khánh: “Ngươi nên cảm tạ ta, coi như ngươi may mắn, bản công tử vừa vặn lạc đường. . . . . . Trời ạ, người này nam sao? Này. . . . . . Này. . . . . . Rất không công bình, nguyên lai còn có tên gia khỏa so với ta anh tuấn, thật sự là. . . . . . Sớm biết thế không cứu ngươi , hừ!”

Nam nhân tuy rằng nói như vậy, nhưng vẫn là nhìn chăm chú Vu Nguyệt Khánh hồi lâu. Hắn nhíu mi, ngồi xổm xuống, nâng tay của Vu Nguyệt Khánh lên: “Là Kiếm Công Tán? Tên ngu ngốc này, nhất định lúc trước sử dụng quá nhiều nội lực, bằngkhông sao lại té xỉu, hơn nữa nếu không tái giải dược, chỉ sợ một thân nội công này sẽ bị phế bỏ, Hanh! Quả nhiên, cuối cùng vẫn là dựa vào bản đại hiệp mới có thể cứu hắn. Bất quá phải tìm một nơi sạch sẽ, tốt hơn hết là phải có người chiếu cố mới được, ai, tiểu bạch kiểm, theo bổn soái ca đi một chuyến nha!” Nói rồi, nam nhân một phen ôm lấy Vu Nguyệt Khánh, hướng về một địa phương mà đi.

Nói tiếp, Hùng Đại vất vả thu thập hảo dược thảo sau đó cuống quít đi dọc theo bờ suối, không có lạc đường xem như rất may, nào biết hắn vừa về, chỉ nhìn thấy mỗi bộ hắc y, ngay cả một bóng người cũng không có.

Gương mặt ngăm đen dính đầy bùn đất tràn ngập mất mác. Hắn đi rồi ư? Không. . . . .. Không đúng, hắn vừa rồi dùng nội lực, hiện tại hẳn là lúc độc phát, sao có thể rời đi được?

Đem dược trong tay cất kỹ, Hùng Đại cất lên giọng hét lớn kinh người: “Vu Nguyệt Khánh, ngươi ở đâu a? Vu Nguyệt Khánh. . . . . .”

Nhất thời, chim tước tề phi, trừ bỏ thanh âm của thác nước, toàn bộ rừng rậm xung quanh Hùng Đại vang vọng lại tiếng hét của hắn.

Chỉ thấy ánh sáng chợt lóe, luồng khí lưu chợt hiện, sát khí quen thuộc làm cho Hùng Đại vui vẻ, cao hứng mà quay đầu nhìn lại: “A! ! !”

“. . . . . . Là ngươi?” Lại là một thằng hắc y nhân bịt mặt ( gấu: ta thấy việc cải danh kêu 《 hắc y nhân bịt mặt 》 quên đi. . . . . . Mỗ vũ: muốn chết. . . . . . )

Nhìn cái thằng đột nhiên xuất hiện này, Hùng Đại mặt mày trầm xuống. Không, không phải, không phải Vu Nguyệt Khánh, hương vị trên người không đúng, ánh mắt cũng không đúng, hắn. . . . . . Rốt cuộc đi nơi nào ?

Hắc y nhân kéo khăn xuống: “Ngươi cư nhiên dám gọi thẳng tục danh bản minh thánh chủ? Hừ, thật to gan!”

“Ai?” Hùng Đại mở trừng hai mắt, người này sao quen mặt như thế a?? Nhìn kỹ lại, nguyên lai chính là Thanh Y xuất hiện ở chương thứ nhất rồi sau đó lại biến mất a! Cái thằng bị lĩnh trượng trái lại còn tạơn.

“Đúng rồi, ngươi là người cùng đi với Vu Nguyệt Khánh, ngươi có thấy hắn không? Hắn hiện tại ở đâu? Độc trong người hắn rất mau phát tác, nếu như không. . . . . .”

“Cái gì? Độc? Thánh chủ trúng độc lúc nào?” Thanh Y vẻ mặt mờ mịt.

“Ngươi không biết a? Thì ra ngươi không cùng một chỗ với hắn? Thật là, trúng độc nặng như thế, còn chạy loạn khắp nơi, giống y như một tiểu hài tử, thật làm cho người ta lo lắng.”

“Uy, đồ ngốc, kể rõ đến nhất ngũ nhất thập cho ta.” Thanh Y nghiêm mặt, hung tợn kéo áo Hùng Đại.

“Nguyên lai là như vậy. . . . . . Đáng chết, ta cư nhiên không biết.” Thanh Y vẻ mặt tự trách.

“Ai, ngươi có biết hay không cũng vậy thôi, ngươi cũng không phải đại phu.” Hùng Đại bĩu môi, chuyện Vu Nguyệt Khánh biến mất làm cho hắn rất không vui.

Thanh Y trừng mắt liếc nhìn tên ngu ngốc này, hơn nữa vừa rồi thử qua hắn không có võ công sau lại càng thêm xác định việc thánh chủ mất tích cùng hắn không có liên quan gì, hơn nữa người này còn biết phối giải dược, cho nên ngôn hành đối với thái độ của Hùng Đại nên tốt thêm một chút.

Cúi đầu xem xét y phục trên mặt đất, Thanh Y ngẩng đầu thực khẳng định nói: “Thánh chủ trước mắt hẳn là không có việc gì.”

“A? Ngươi sao biết?”

“Quần này phải là của địch nhân, theo miệng vết rách hẳn là do kiếm khí chặt đứt. Hình dạng vết máu trên mặt đất, phải là do thánh chủ phun, nếu thánh chủ lúc ấy đã muốn độc phát, thì sao có thể dùng nội lực? Hơn nữa kiếm này lại từ đâu mà đến? Điều này nói lên hẳn là có võ lâm cao thủ đem thánh chủ đi, ta chỉ lo lắng. . . . . .” Nắm chặt khăn che mặt trong tay, mặt trên còn có máu nhiễm ướt.

“Lo lắng cái gì?” Hùng Đại ngồi xổm xuống hỏi, mắt nhìn Thanh Y trên tay nắm thứ gì đó lúc sau mới bừng tỉnh đại ngộ: “Ác, ngươi là lo lắng người khác nhìn thấy diện mạo đáng sợ của Vu Nguyệt Khánh?”

“A?” Thanh Y sửng sốt, hiển nhiên là nghe không hiểu được Hùng Đại giảng cái gì.

Hùng Đại lại nghĩ Thanh Y muốn giấu diếm, bởi vì người nọ là cái gì thánh chủ của bọn hắn, vừa nghe đã biết địa vị rất cao rồi. Mà người trong võ lâm phần lớn coi trọng mặt mũi, tự tôn lại cao. Cho nên vỗ vỗ bả vai Thanh Y, an ủi: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không đem bộ dáng của thánh chủ các ngươi nói ra. Cho dù bộ dạng hắn có khó coi, ngũ quan bị hủy, hoặc là thiếu răng hàm lệch mũi, ta cũng sẽ không nói ra. Nhất định, ta cũng cùng hắn cộng hoạn nạn bảy tám ngày rồi . Cho dù người trong thiên hạ đều chán ghét hắn, ta Hùng Đại cũng sẽ làm bằng hữu với hắn.”

Thanh Y vẻ mặt kinh ngạc, nhìn chăm chú Hùng Đại, nửa ngày cũng nói không ra một câu.

Hùng Đại lắc lắc đầu, trong lòng thầm than: “Ai, cư nhiên vì chuyện này khiến cho hắn cảm động đến nói không ra lời, thật sự là hổ thẹn hổ thẹn!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio