Nàng một thân áo cưới đỏ thẫm, trên người ánh hồng quang, ánh lên làn da trắng nõn, gò má ửng đỏ, một đôi mắt to trong sáng linh động, tươi cười kiều kiều, diễm động lòng người.
"Ừm, đẹp." Chàng từ từ nói.
Hi Loan biết nàng mặc màu đỏ đẹp nhất, như ngọn lửa, mãnh liệt thiêu đốt đáy lòng chàng. Chàng thích nhìn nàng mặc màu đỏ.
Hạ Lan Vi lăn lộn ở tiệm áo cưới một phen còn chưa đủ, ra cửa hàng lại xoay người kéo Hi Loan vào một cửa hàng trang sức.
Mới vừa vào cửa, một nhân viên đồ đen trang điểm khéo léo, tới chào đón, nhìn thấy là Hạ Lan Vi lập tức cung kính nói: "Thì ra là Hạ tiểu thư!"
Hạ Lan Vi ngẩng đầu, nhìn tiếp tân nói: "Gần đây có thứ gì mới không?"
"Có có!" Quầy viên vội vàng đáp lại, nói: "Số sản phẩm mới này đều giữ lại cho cô. Cô muốn đóng gói gửi về nhà giống như bình thường, hay..."
Nhân viên cẩn thận vừa dò ý Hạ Lan Vi vừa nhìn sắc mặt nàng.
Hạ Lan Vi móc từ bao túi ra một tấm thẻ vàng 24k, đưa cho nhân viên cửa hàng, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Đồ trong tiệm tôi mua hết, chờ tôi lấy mấy món mình thích, còn lại, các người tùy tiện cầm đi chơi đi."
Giọng điệu tùy ý như chỉ đang nói hôm nay thời tiết thế nào. Nhân viên cửa hàng mắt sáng lên, cảm động đến rơi nước mắt lui ra ngoài.
Bỗng nhiên hóa thân thành kim chủ, Hạ Lan Vi vẫn cảm thấy bình thường, nàng kéo Hi Loan, đi vào trước quầy, nói: "Sư phụ, chúng ta chọn một đôi nhẫn đi!"
"Nhẫn?"
"Đúng!" Hạ Lan Vi cười tủm tỉm nói: "Hôn lễ sao có thể thiếu nhẫn! Như vậy không được a!"
Hi Loan có chút thông suốt, chàng cúi đầu, ánh mắt dừng trên một đôi màu bạc. Đôi nhẫn kia cũng không có gì đặc biệt, bên trong chỉ là có khắc một hình trái tim, kiểu dáng đơn giản hào phóng, không có gì mới lạ, nhưng nó lại hấp dẫn mắt chàng.
Hạ Lan Vi thấy thế, giơ tay lên, nói: "Gói đôi nhẫn này lại!"
Chọn nhẫn thôi chưa đủ, Hạ Lan Vi lại tiếp tục kéo theo Hi Loan đi đặt mua một loạt đồ dùng cho hôn lễ. Hi Loan vốn cho rằng, ở trong mộng cảnh, kết hôn cũng chỉ như qua loa thôi, ngàn vạn lần không nghĩ tới Hạ Lan Vi lại để bụng, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, thế nhưng cũng làm chàng khá mong chờ vào buổi hôn lễ này.
Đại khái là có chờ mong, cho nên, đương nhiên sau khi Hi Loan ngủ một giấc dậy, phát hiện chính mình bỗng nhiên tới thời điểm vui nhất, tuy nhiên đây cũng chẳng phải ngoài ý muốn.
Chàng nhìn chung quanh, thấy mình đang ở trong một đại sảnh rộng lớn. Chàng đang đứng giữa trung tâm, một thân hỉ phục đỏ rực, xung quanh một đống người.
Vị trí bàn đầu tiên là một tên đầu xanh vô cùng kiêu ngạo, dáng người quyến rũ, bất phàm. Bên cạnh là một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt hòa hậu, bà hài lòng nhìn Hi Loan.
Là bà Hạ.
Một tiếng nhạc bất ngờ vang lên, cửa lớn bị người ta mở ra, vô số cảnh xuân rực rỡ từ bên ngoài ùa vào vào. Hạ Lan Vi mặc tú hòa phục, trên mặt trang điểm kỹ lưỡng, nàng kéo tay Hạ Kiến Quốc, từ từ từ đi vào.
Phía sau nàng tràn ngập cảnh xuân, xứng với một thân màu đỏ tú hòa phục, thật ra là có ý giống sắc hoa xuân rực rỡ. Đôi mắt nàng linh động, lóe tia giảo hoạt, trên mặt cười tươi, Hạ Kiến Quốc nắm tay đi về phía Hi Loan.
Hi Loan liếc mắt một cái đã bị Hạ Lan Vi thu hút toàn bộ lực chú ý. Nàng khuôn mặt kiều diễm, chậm rãi bước từng bước, khiến tim chàng đập lỡ một nhịp.
Hạ Kiến Quốc đem tay Hạ Lan Vi đặt vào trong tay chàng, có chút nghẹn ngào, từ từ nói: "Con gái, tuy ngày thường không nói gì, cả ngày cười đều cười vui vẻ, nhưng từ tận đáy lòng, tôi vẫn là hy vọng có người có thể chăm sóc nó, quan tâm nó, bảo vệ nó."
"Ba..." Hạ Lan Vi oán trách nói, đôi mắt đỏ lên.
Hạ Kiến Quốc hơi mỉm cười nhìn Hạ Lan Vi, tiếp tục nói: "Người là cha này cũng không yêu cầu nhiều, chỉ hy vọng về sau cậu có thể làm A Lan vui vẻ, thật sự hạnh phúc là được."
Hạ Lan Vi che mặt khóc, Hạ Kiến Quốc đau lòng lau nước mắt nàng, nói: "Lớn thế này rồi còn khóc, thật không biết ngại gì cả."
Hi Loan nắm chặt tay Hạ Lan Vi.
"Vâng." Chàng nói.
Lời nhẹ nhàng như vậy, giờ phút này nói ra lại rất nặng nề. Hạ Kiến Quốc cũng không biết nói gì thêm, chỉ vui vẻ gật đầu, ông giục Hạ Lan Vi: "Hôn lễ phải bắt đầu thôi, con đừng ngây ngốc ở đây nữa."
Hạ Lan Vi gật đầu, thu lại tâm tình, xoay người nắm tay Hi Loan, đi lên đài cao. Hạ Kiến Quốc nhìn hai người cầm tay nhau đi xa, lưng cong xuống, dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau khóe mắt.
Đúng lúc này, bầu trời cao bên ngoài bỗng xoay tròn điên cuồng. Vị mục sư tóc vàng mắt xanh vui mừng nhìn hai người hạnh phúc tươi cười, khóe miệng cũng không tự giác mà cong lên.
Thấy hai người đi đến trước mặt, mục sư mở miệng: "Hạ Lan Vi, con có nguyện ý gả cho vị tân lang này soái khí này không? Sau này dù nghèo khổ hay giàu có, khó khăn hay thuận lợi, dù mạnh khỏe hay bệnh tật, vui sướng hoặc là ưu sầu, các con đều sẽ nắm tay đối mặt, đồng tâm hiệp lực, không rời không bỏ?"
"Con nguyện ý." Hạ Lan Vi nói.
"Hi Loan, con có nguyện ý nghênh đón tân nương mỹ lệ, thú vị này không? Sau này dù bần cùng hay giàu có, khó khăn hay thuận lợi, dù mạnh khỏe hay bệnh tật, vui sướng hoặc là ưu sầu, các con đều sẽ nắm tay đối mặt, đồng tâm hiệp lực, không rời không bỏ?"
Hi Loan kéo tay Hạ Lan Vi, nói: "Ta nguyện ý."
"Được, tiếp theo có thể trao tín vật rồi."
Mục sư nhẹ nhàng cười.
Hi Loan lấy cái nhẫn màu bạc kia ra, nhẹ nhàng đeo vào ngón tay trắng nõn mềm mại của Hạ Lan Vi. Chiếc nhẫn màu bạc vừa mới vào không quá đầu ngón tay, "Kẽo kẹt" một tiếng, cửa lớn bị người ta mở tung ra.
"Hai người không thể kết hôn được!" Lam Ly Hạo từ bên ngoài bước vào, mặt mày sắc bén, nặng nề.
Hạ Lan Vi theo bản năng xoay người, tay cũng khẽ nhúc nhích, chiếc nhẫn còn chưa vào hẳn đã bị rơi xuống mặt đất, bắn ra xa vài mét.
Lam Ly Hạo nói: "Hai người không thể kết hôn!"
Khách khứa dưới đài lập tức nghị luận sôi nổi, cả hội trưởng xôn xao. Hi Loan nhìn Lam Ly Hạo, ánh mắt nặng nề tức khắc trở nên sắc bén vô cùng.
"Lam Ly Hạo, cậu làm cái gì vậy?" Hạ Lan Vi cao giọng chất vấn.
"Cô và Hi Loan không thể kết hôn được!" Lam Ly Hạo lại nói lớn, ngữ khí mạnh mẽ: "Hai người chính là anh em! Không thể kết hôn!"
Hạ Lan Vi cười cười, nói: "Cậu hôm nay tới đây là định phá hôn lễ của tôi sao?"
Lam Ly Hạo lấy ra một phần báo cáo giám định, nói: "Cô tự nhìn đi! Trên đây viết rất rõ, cô và Hi Loan là anh em ruột, Hi Loan chính là anh trai vừa sinh ra đã bị bọn buôn người bắt cóc của cô!"
"Cô và anh ta chính là anh em ruột!"
Các nàng ơi, bây giờ đang xuyên về hiện đại nên mình không biết để mấy từ ngữ xưng hô của hiện hay cổ đại, cuối cùng để hiện đại nên mọi người chịu khó tí nhá♥️
Đường quên vote+cmt cho Đậu ra chương nhanh hơn♥️