Edit: Nguyễn Ngọc
Beta: Đậu Xanh
"Nghe gì không, lần này chưởng môn ra ngoài còn mang theo một đứa trẻ về."
"A? Thật không, chưởng môn không phải đi trừ ma sao, thế nào còn mang theo một đứa trẻ về?"Nam tử kia lưu loát thu kiếm cắm nó vào vỏ.
Một người khác mặc áo bào trắng nhìn hai người nói: "Các đệ đều không biết sao? Chuyện đã đã truyền khắp Đạo Diễn tông rồi, chưởng môn lúc này đang thu nhận đệ tử ở phía trên điện chính đó!"
"Thật là chuyện mới mẻ, sau này ta muốn đi điện chính xem sư đệ đó!"
Một người khác vỗ tay nói: "Ý kiến hay, ta cũng phải đi!"
Cây cối đan xen với núi non, vài nam tử mặc y phục màu trắng đi lại ở trong núi, dáng người thẳng tắp, quanh thân toát ra khí chất chính nghĩa của danh môn, tiếng cười nói vang vọng khắp rừng.
Đây là...... Đạo Diễn tông?
Sao nàng lại trở về rồi?
Mỹ nhân sư bá lại thu đệ tử?
Vài nam tử đó nói đến vui vẻ, thần thái sáng lạn, đi về phía chỗ Hạ Lan Vi.
Hạ Lan Vi nói: "Này mấy vị sư đệ......"
Liên tiếp vài lần, nhưng bọn họ chỉ lo nói chuyện của mình, không có ý tứ đáp lại nàng.
Nàng có chút nôn nóng, tiến lên ngăn bọn họ, ai mà ngờ mấy nam tử đó lại trực tiếp đi thẳng, xuyên qua thân thể của nàng.
Này....
Nàng ngẩn ngơ nhìn tay mình, đầu ngón tay phát ra ánh sáng kỳ dị dưới ánh mặt trời. Bây giờ nàng mới nhớ tới, lúc trước thời điểm mở hoàn hồn trận, làm hồn phách bản thân rời khỏi cơ thể.
Ngẩng đầu nhìn lại, thân ảnh mấy nam tử mặc y phục màu trắng đã sớm hòa vào giữa đám cây cối rậm rạp, mọi thứ trở nên mờ mờ ảo ảo.
Nàng lướt qua bọn họ, rồi nhanh chóng bay đến điện chính.
Điện chính, bậc thang dài trăm cấp nối thẳng đến đại điện, phía trước điện hùng vĩ đặt một cái lò ba chân bằng đồng thau.
Cửa đại điện bị người nhẹ nhàng đẩy ra từ bên trong, một đứa bé khoảng bảy tám tuổi mặc y phục màu trắng mộc mạc từ bên trong đi ra. Khuôn mặt vẫn còn có một chút béo béo của trẻ con, đầu nho nhỏ, đi còn có chút chưa chắc chắn, nhưng đôi mắt lại rất trong sáng kiên nghị.
Đây là...đây là sư phụ lúc còn nhỏ?
Hạ Lan Vi lập tức bất cười, không nghĩ tới sư phụ khi còn nhỏ đáng yêu như vậy.
Hi Loan đột nhiên quay đầu, đôi mắt không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Hạ Lan Vi.
Bước chân ngắn nhỏ lập tức hướng nàng đi đến.
Hạ Lan Vi hoảng sợ, chẳng lẽ sư phụ có thể thấy hồn thể nàng?
Hi Loan lại chỉ đi ngang qua Hạ Lan Vi, hướng về phía sau nàng. Hạ Lan Vi cũng bay theo sau.
Hai mắt Hi Loan tròn tròn, trên mặt non nớt xuất hiện biểu tình hoang mang.
Kỳ quái, nơi này lúc nãy rõ ràng có hơi thở dao động, thế nào lại không thấy nhỉ?
Chàng nghĩ nghĩ, rồi xoay người định rời đi, một cái thân ảnh trắng toát đột nhiên nhảy từ trên cây xuống.
Hi Loan lui về phía sau một bước.
Thiếu niên mặc y phục màu trắng đó cười cười, đôi mắt đào hoa cười đến rực rỡ lung linh, nhéo nhéo thịt trên mặt Hi Loan, hỏi: "Nghe nói ngươi là tiểu sư đệ mới tới?"
Đây là...mỹ nhân sư bá?
Hạ Lan Vi không nhịn được nhìn lâu một chút, nàng vốn dĩ cho rằng mỹ nhân sư bá đã đủ đẹp rồi, không nghĩ tới phiên bản hồi còn trẻ càng xuất sắc hơn, cặp mắt đào hoa kia hơi hơi nhướng lên, toàn thân tản ra ánh sáng sáng chói.
Hi Loan ngẩng khuôn mặt nhỏ lạnh lùng nhìn Túc Hòa, không nói lời nào, im lặng tránh né.
Túc Hòa lật người xuống, trực tiếp ôm người vào trong lòng ngực: "Đứa bé này, tuổi còn nhỏ đã không thú vị, mau gọi ta là sư huynh!"
Hi Loan nhìn chằm chằm người màu áo bào màu trắng thêu hoa văn màu vàng này, hơi xích thân mình ra, môi nhấp thành một đường thẳng: "Sư phụ chưa từng đề cập."
Túc Hòa nhướng mày, tiếp tục dỗ: "Nhanh, ngoan ngoãn gọi một tiếng sư huynh, ta sẽ đem cái này cho ngươi."
Hắn ta duỗi tay đưa một vật nhỏ ra, thế mà lại món đồ làm bằng đường có năm màu.
Hi Loan nhìn nhìn đồ chơi làm bằng đường, lại nhìn nhìn Túc Hòa, sau đó lắc đầu: "Ta không cần."
Túc Hòa cất đồ chơi làm bằng đường vào trong túi, chống nạnh nói: "Ôi, tên tiểu tử này, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Nếu hôm nay, ngươi không gọi ta một tiếng sư huynh! Ta sẽ......"
Hi Loan: "Ngươi sẽ như thế nào?" Khi nói chuyện ánh mắt chàng nhiều thêm một tia lạnh lẽo.
Túc Hòa chống nạnh tức giận hét: "Ta sẽ nói cho sư phụ!"
Hi Loan: "......"
Chàng yên lặng cúi đầu, không hề để ý Túc Hòa.
"Sợ rồi sao, yên tâm!" Túc Hòa cúi người xuống vỗ vỗ vai Hi Loan, an ủi: "Chỉ cần ngươi gọi ta là sư huynh, về sau ngươi sẽ có thể đi hiên ngang ở Đạo Diễn tông, cho dù là ông của sư phụ cũng quản không được ngươi......"
"Túc Hòa! Ngươi cái thằng nhóc chết tiệt còn ở kia làm gì! Không nhanh cút lại đây cho ta!"
Một thanh âm hùng hồn mang theo vài tia linh lực truyền từ đại điện tới.
Hi Loan dùng đôi mắt thanh triệt ngẩng đầu nhìn Túc Hòa.
Nụ cười Túc Hòa nhanh chóng cứng lại, sau đó thong dong nhéo nhéo mặt Hi Loan, cười gượng: "Sư phụ tuổi lớn, chính là như vậy, không xa được người ta ha ha ha." Nói xong lập tức phi thân, lóe cái đã vào trong đại điện.
Hi Loan ngơ ngác đứng tại chỗ, cũng không biết suy nghĩ gì, một lúc sau mới rời đi. Hạ Lan Vi định theo sau, lại phát hiện chính mình giống như bị nhốt ở trong một cái kết giới, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh nho nhỏ của Hi Loan đi xa.
Nàng thở dài một hơi, chán nản ngồi xuống, thiên địa tức khắc an tĩnh lại, toàn bộ thế giới như là bị người ta rút đi âm thanh, yên tĩnh đến đáng sợ.
Cũng không biết qua bao lâu, có tiếng bước chân như gần như xa vang lên.
Hạ Lan Vi ngồi dậy, hai thiếu niên cao gầy mặc áo có hoa văn màu vàng bên hông đeo bội kiếm, đi về phía điện chính.
Đến chỗ lò ba chân bằng đồng, một thiếu niên mặt lạnh lùng trong đó đột nhiên xốc vạt áo đằng trước lên thẳng tắp quỳ xuống.
Một thiếu niên khác sắc mặt ôn hòa nói: "Sư huynh, sư phụ chỉ mắng huynh vài câu, nhưng chưa nói muốn phạt huynh mà, huynh có tội gì đâu?"
Hạ Lan Vi ngưng mắt nhìn, người nói chuyện không phải là Vân Hoàn thời thiếu niên sao? Nàng đi xuống xem kỹ, quả nhiên phát hiện người quỳ chính là Hi Loan, phải nói là Hi Loan thời còn trẻ
Rõ ràng là vừa nãy khi nàng gặp sư phụ lần đầu thì người vẫn là đứa trẻ bảy tám tuổi, làm sao đã biến thành - tuổi?
Thấy Hi Loan không nói chuyện, Vân Hoàn tiếp tục: "Huống chi, huynh cũng không biết, cái đó là yêu vật......"
Hi Loan vẫn tiếp tục quỳ thẳng tắp, nói: "Mặc kệ như thế nào, là ta nhất thời mềm lòng thả nó chạy, mới có tai họa sau này, nên phạt."
Vân Hoàn thở dài, biết được khuyên không có ích gì, lắc đầu rời đi.
Hạ Lan Vi bay vài vòng bên người Hi Loan, quả nhiên mắt Hi Loan vẫn nhìn phía trước chằm chằm, căn bản nhìn không thấy nàng.
Nàng thoải mái nhìn ngắm Hi Loan.
Hi Loan lúc này cũng không khác về sau mấy, chỉ là trong cặp mắt thanh lãnh kia mang theo tinh thần nhiệt huyết thời niên thiếu.
Bởi vì không thể đụng vào, Hạ Lan Vi chỉ duỗi tay tinh tế vuốt ve theo đường nét lông mày chàng, sau đó là mũi cao thẳng, lại đến môi mỏng đang mím chặt phía dưới. Dần dần, nàng càng xích đến sát gần, môi mềm mại nhẹ nhàng ấn lên, lại bị một lực lượng đánh bay.
Nàng bay xa mấy mét, Hi Loan đỏ mặt nói: "Ngươi, ngươi diễm quỷ này, ta có lòng tốt không thu ngươi, ngươi cũng dám, cũng dám......"
Hạ Lan Vi kinh ngạc: "Người có thể thấy được con?"
Hi Loan nói: "Bảy năm trước, ta đã thấy ngươi rồi." Chàng nhìn chằm chằm một thân hồng rực của Hạ Lan Vi, nói: "Đạo Diễn tông không thích hợp với ngươi, nếu ngươi không muốn hồn phi phách tán, thì chạy nhanh đi!"
Hạ Lan Vi có chút dở khóc dở cười, cố ý nói: "Nếu con không đi thì sao?" Nói xong bay về phía trước một chút.
Hi Loan rút kiếm ra: "Ngươi đừng lại qua đây!"
Mặt chàng lại đỏ lên.
Nhìn thấy mặt thiếu niên giận đến tái đi, Hạ Lan Vi cúi đầu thở dài một hơi rồi im lặng.
Buồn quá, sư phụ hồi nhỏ sao khó dụ dỗ như vậy chứ?
Hi Loan thấy Hạ Lan Vi tuy là hồn thể, nhưng toàn thân lại sạch sẽ, không hề có một tia tà khí đứng ở đó một lúc lâu thì, mắt hơi lóe, nói: "Ngươi, ngươi vẫn là nhanh đi đầu thai đi, sớm nhập luân hồi, cũng miễn phải chịu hồn phi phách tán."
Hạ Lan Vi ngẩng đầu, hướng Hi Loan cười cười: "Được, sư phụ ~"
Tay cầm nhuận nguyệt kiếm của Hi Loan run lên, định mở miệng, lại bị người ở xa xa đánh gãy: "Sư đệ, ngươi đang làm gì đó?"
Túc Hòa nhàn nhã từ đằng xa đi tới, nói: "Vân Hoàn còn chạy tới nói với ta, tiểu tử ngốc nhà đệ nghĩ thông thông tự tới phạt quỳ." Hắn nhìn chằm chằm thân mình thẳng tắp của Hi Loan trêu ghẹo: "Khó có khi đệ tự nghĩ thông suốt được như lúc này." Hi Loan nhìn nhìn Túc Hòa, lại nhìn nhìn Hạ Lan Vi, Túc Hòa thấy vậy hỏi: "Tiểu tử này nhìn cái gì thế? Vừa nãy mới gặp người đã bắt đầu nhìn Đông nhìn Tây rồi?"
Hi Loan nhìn vẻ mặt mờ mịt của Túc Hòa, đôi mắt rũ xuống, nói: "Không sao, vừa thấy một con linh thú hoang nhỏ."
Hạ Lan Vi: "......"
Từ khi nào nàng lại trở thành thú?
Túc Hòa cười cười: "Không ngờ có khi một người nghiêm túc như đệ thích linh thú, ngày nào đó sư huynh sẽ bắt một con mang về cho đệ!"
Hi Loan: "......"
Chàng cụp mắt, vừa đi vừa nói: "Không cần, đa tạ sư huynh."
Túc Hòa rất là tự nhiên để tay lên vai chàng: "Tên tiểu tử này, cả ngày mà cứ giữ khuôn mặt lạnh đó với sư huynh. Về sau hơn nửa năm ngươi sẽ không nhìn thấy ta đó."
"Sư huynh muốn đi đâu vậy?"
Túc Hòa thoải mái kể: "Nghe nói nơi biên vực có yêu ma rất lợi hại, sư phụ phái ta đi xem."
Hi Loan trong lòng hiểu rõ, nghĩ nghĩ, vẫn là mở miệng quan tâm: "Sư huynh cẩn thận một chút."
"Yên tâm, sư huynh của đệ là ai, năm đó ta chính là......"
Hai thân ảnh càng lúc càng đi xa, tiếng nói chuyện với cũng dần dần nhỏ đi.
Hạ Lan Vi ngồi yên ở chỗ đó thở dài, hoàn toàn không chú ý tới, giây lát sau, cảnh sắc trở chung quanh nên vặn vẹo, chờ nàng vừa mở mắt, thì phát hiện xung quanh hoàn toàn thay đổi.
Nàng vừa ngẩng đầu, nhanh chóng trợn tròn mắt.
Cửa thành cao lớn màu son, âm thanh ồn ào ở bên trong truyền ra, người đến người đi, Túc Hòa thu hơi thở, một thân quần áo bình thường xen lẫn trong trong đám người, tuy rằng không có tiên khí, nhưng vẫn toát ra khí chất của một quý công tử thế gia.
Hạ Lan Vi bay vài vòng thì phát hiện mặc kệ bay như thế nào, chắc chắn sẽ không thể rời khỏi Túc Hòa mét, nàng lập tức ngoan ngoãn theo sau ở Túc Hòa, phát hiện cách ăn mặc trang điểm của người ở đây, dường như không giống lắm với bình thường.
Nàng đột nhiên nhớ tới, nơi này hẳn là biên vực, trước kia mỹ nhân sư bá có nói muốn tới biên vực trừ ma.
Túc Hòa nhàn nhã đi ở trên phố, tìm một quán rượu náo nhiệt ngồi xuống. Sảnh lớn ồn ào náo nhiệt, Túc Hòa ngồi ở nơi đó, cúi đầu, câu được câu không phẩm trà, giống như người xung quanh không có quan hệ gì với hắn.
Bỗng nhiên lầu hai truyền đến một tiếng rung trời vang, một bóng người từ lầu hai bay ra, nam nữ chưa biết, chỉ thấy một thân màu hồng đập vào mắt mọi người.
Mọi người còn đang ngây ngốc, thì Túc Hòa nhanh chóng nhẹ nhàng nhảy, phi thân tiếp được bóng màu hồng đó.
Hoá ra là một nữ tử trẻ tuổi.
Túc Hòa vững vàng hạ xuống đất, đôi mắt đào hoa mặt mang theo chút quan tâm: "Cô nương không sao chứ?"
Cô nương kia chưa không kịp định thần đã đối mặt với đôi mắt đào hoa rực rỡ kia của Túc Hòa, ngây ngốc nói: "Mỹ nhân......"
Dứt lời, nữ tử tựa hồ là ý thức được chính mình không ổn, nàng giữ một khoảng cách với Túc Hòa, trên mặt mang theo khách khí, cảm kích nói: "Đa tạ công tử cứu giúp."
Túc Hòa nhoẻn miệng cười, cả người sáng lên: "Cô nương không có việc thì tốt rồi."
Vài nữ hầu chạy từ xa lại, vây quanh nữ tử kia, la hét nói: "Điện hạ, ngài không sao chứ!"
Một tiếng "Điện hạ" này thật sự làm không ít người sợ hãi, ở biên vực có một điều tương đối đặc biệt chính là, từ trước đến nay vua của nước Mộc Lan luôn truyền thừa cho nữ, đương kim nữ hoàng dưới gối có ba nam một nữ, cho nên thân phận của nữ tử áo hồng này không cần nói cũng biết.
Nàng ấy lắc đầu rồi nhìn lại chỗ Túc Hòa, đã sớm đã không có bóng người.
Hạ Lan Vi bay ở phía sau Túc Hòa, tâm trạng rất hưng phấn. Không nghĩ tới, còn có thể thấy mỹ nhân sư bá làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Túc Hòa rời quán rượu, sắc mặt lập tức ngưng trọng rẽ trái rẽ phải đi tới một con hẻm nhỏ không người. Hạ Lan Vi thắc mắc, chẳng lẽ là thiếu nữ vừa mới cứu đó có vấn đề gì sao?
Mới nghĩ đến đó, nàng nhìn thấy Túc Hòa không biết lấy từ đâu một cái gương đồng tinh xảo ra, nhìn trái nhìn phải một lúc, một đôi mắt đào hoa nhướn lên, ánh mắt khoe khoang nói: "Đẹp, thật là quá đẹp."
Hạ Lan Vi: "......"
Quả nhiên, nàng không nên trong chờ vào mỹ nhân sư bá.