Viên Tư Ngữ luôn cảm thấy rằng những người chạy ra ngoài chơi bóng dưới ánh mặt trời vào mùa hè đều là thần thánh.
Ví dụ như Thẩm Gia Hữu.
"Nóng quá."
Vu Thiển Thiển cầm ô ngồi trên ghế đá. Chiếc ô màu đỏ tươi và chiếc váy trắng xòe khiến cô trông giống như một cây nấm.
À, chính là loại "nấm đỏ, cuống trắng, ăn xong là nằm trên tấm ván".
Viên Tư Ngữ trợn mắt: "Biết nóng mà vẫn lôi mình ra ngoài."
Rõ ràng cô đang yên ổn ở trong phòng máy lạnh, cô gái này không biết sao lại nhất
quyết kéo cô ra ngoài đưa nước.
Đúng, đưa nước cho Thẩm Gia Hữu.
"Rốt cuộc là việc quái gì mà khiến cậu nghĩ đến việc đưa nước cho cậu ta vậy."
Vu Thiển Thiển hừ một tiếng: "Không phải tại cậu sao."
"Mình?"
Viên Tư Ngữ cảm thấy rất vô tội.
Chính là tại cậu!
Chỉ vì lần trước cô kéo Viên Tư Ngữ ra ngoài trong bộ đồ ngủ, tên khốn Thẩm Gia Hữu này uy hiếp cô, làm trâu làm ngựa cho anh ta một tháng, nếu không sẽ nói với ba cô chuyện cô đi hộp đêm.
Lão già cổ hủ đó nhất định sẽ cắt tất cả thẻ của cô.
Cô không thể vui vẻ chi tiền cho nhóm cún con nữa.
Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét!
Vu Thiển Thiển càng nghĩ càng tức giận, chai nước khoáng trong tay phát ra tiếng cọt kẹt.
Viên Tư Ngữ nhìn cô nghiến răng, lặng lẽ di chuyển vài bước.
Đừng gây sự với một người phụ nữ đang tức giận.
Đúng lúc này, trên sân vang lên một tiếng còi, đã đến giờ nghỉ giải lao. Các cầu thủ tụ tập trên sân tản ra xung quanh, các cô gái cầm khăn và nước ở bên sân cũng bước tới tìm bạn trai hoặc đối tượng mục tiêu của mình.
Vu Thiển Thiển không nhúc nhích, để cô đến đây giao nước đã là cực hạn rồi, còn muốn cô giao đến tận nơi luôn sao?
Không thể nào.
Muốn uống nước? Có thể.
Tự đến đi.
Có chết cô cũng không bỏ mũ của mình, à không bỏ dù của mình.
Viên Tư Ngữ không muốn vào chốn đông người, giơ tay lên trán để che nắng, gieo mắt tìm kiếm Thẩm Gia Hữu trong đám đông.
Trên thực tế, không khó để tìm ra nơi có nhiều cô gái tụ tập nhất.
Thẩm Gia Hữu cao ráo, nổi bật giữa các cô gái. Anh ta mặc một chiếc áo không tay, quần đùi dài đến đầu gối, tóc ướt đẫm mồ hôi, hai má ửng hồng vì vận động mạnh.
Ngay cả Viên Tư Ngữ, người đã quen nhìn khuôn mặt của anh, cũng phải thừa nhận rằng trông anh như thế này thật sự rất quyến rũ.
Thẩm Gia Hữu nhanh chóng phát hiện ra bọn họ, lịch sự cảm ơn những cô gái xung quanh, từ chối lòng tốt của họ, sau đó xuyên qua đám đông đi về phía bên sân.
Anh quay lưng về phía mặt trời, dưới ánh sáng, dáng người của anh càng cao lớn hơn. Rõ ràng là không thể nhìn rõ, nhưng Viên Tư Ngữ có thể cảm nhận được ánh mắt anh đang rơi vào cô, khiến cô khó thở.
Một bước, hai bước...
Với những bước đi vững vàng của anh, khoảng cách được rút ngắn lại từng chút một, ánh mắt dường như càng lúc càng nóng hơn.
Cuối cùng Viên Tư Ngữ không thể chịu đựng được nữa, nhìn đi chỗ khác, cô không biết tại sao tim mình lại đập mạnh như vậy, có lẽ là do nắng quá gắt, thời tiết quá nóng, khiến cô hơi bực bội.
Cô quay người đá vào chiếc ghế đá nơi Vu Thiển Thiển đang ngồi: "Có người tới."
"Mình biết."
Vu Thiển Thiển không hiểu được, "Mình không bị mù mà."
Nói chuyện là được rồi, ghế nó vô tội mà.
Đang nói, cuối cùng, Thẩm Gia Hữu cũng đi tới trước mặt bọn họ, đưa hai tay về phía Vu Thiển Thiển, nhìn Viên Tư Ngữ: "Sao cậu lại tới đây, không phải sợ nóng à?"
"Tôi cũng không muốn đến."
Viên Tư Ngữ bất lực chỉ vào Vu Thiển Thiển.
Kỳ lạ thay, khi Thẩm Gia Hữu đi đến trước mặt cô, trái tim đang đập thình thịch của cô đột nhiên trở lại bình thường, lúc này cô bình tĩnh như việc tim đập mạnh khi nãy chỉ là giả.
"Tôi cũng sợ nóng, sao cậu lại bảo tôi mang nước đến?"
Vu Thiển Thiển liếc mắt.
"Đã nói là một tháng, không dùng thì phí."
Thẩm Gia Hữu cây ngay không sợ chết đứng, lắc bàn tay đang mở ra: "Nước đâu?"
"Đúng là mắc nợ cậu."
Vu Thiển Thiển thì thầm, đang định đưa cho anh chai nước bị cô làm hỏng bao bì, lại thấy một chai nước khác, không phải của cô, lạnh đến mức bốc hơi đưa vào tay anh.
Ô trời.
Viên Tư Ngữ phát hiện ra nguồn gốc của chai nước khoáng sớm hơn cả hai người.
Đó là một cô gái mặc áo thể thao, cột tóc đuôi ngựa gọn gàng.
Có vẻ cô ta cũng vừa chơi bóng xong, bước tới, đưa nước vào tay Thẩm Gia Hữu, ung dung đặt tay lên vai anh, nhưng do chênh lệch chiều cao nên động tác thân mật này rất kỳ lạ.
Viên Tư Ngữ rất tò mò về điều này.
"Giơ tay lên cao như vậy có mỏi không cô gái?"
Đáng tiếc cô gái không nghe được suy nghĩ của cô, cảm thấy cảnh hành động này không tệ, nhìn thấy Vu Thiển Thiển đưa nước cho Thẩm Gia Hữu thì nghĩ mình đã tìm được mục tiêu rồi.
Vì vậy, Thẩm Gia Hữu bỗng nhiên bị ai đó đặt tay lên vai, chưa kịp vùng ta thì tay kia bị rút về như điện giật.
"Anh Hữu, đây là chị dâu sao?
Vu Thiển Thiển:...Không, tôi không phải, đừng nói nhảm.
Cô ta không cho Vu Thiển Thiển cơ hội phủ nhận, sốt sắng nói: "Ngại quá, chị dâu, bình thường em với anh Hữu tùy tiện quen rồi, chúng tôi là anh em, chị không để bụng đâu đúng không?"
Nếu Vu Thiển Thiển thật sự là bạn gái của Thẩm Gia Hữu, có lẽ sẽ để bụng.
Nhưng cô ấy không như vậy, thậm chí, cô ấy thấy vậy còn thấy rất vui vẻ.
Còn dùng ánh mắt giao tiếp với Viên Tư Ngữ: Bạn ơi, đây có phải là "em gái mưa" không?
Viên Tư Ngữ gật đầu.
"Đúng vậy, đúng vậy."
Đúng cái gì?
Chỉ nghe được suy nghĩ của Viên Tư Ngữ, nên không thể hiểu được sự ăn ý của cô với Vu Thiển Thiển, khiến Thẩm Gia Hữu bối rối.
Xem biểu diễn đủ rồi, cuối cùng Vu Thiển Thiển cũng bắt đầu nhận vai: "Cô hiểu lầm rồi, tôi không phải bạn gái của cậu ấy."
"À, vậy nhất định không còn xa nữa."
Cô gái không tin, biện minh: "Trước giờ tôi chưa từng thấy anh Hữu nhận nước từ ai cả, cho nên tôi mới theo thói quen đem cho anh ấy một chai, nhưng xem ra sau này không cần nữa rồi."
Cô ấy đang đề cập đến cảnh Thẩm Gia Hữu đưa tay đến chỗ Vu Thiển Thiển để lấy nước.
Đồng thời, trong lời nói của anh cũng ám chỉ rằng Thẩm Gia Hữu đối xử với cô ta khác với những cô gái khác.
Cô ta tin rằng Thẩm Gia Hữu sẽ không phản bác, dù sao những gì cô nói đều là sự thật, Thẩm Gia Hữu không nhận nước của người khác, hơn nữa cô còn mang nước cho anh mỗi ngày, cô chỉ không nói rằng Thẩm Gia Hữu cũng từ chối nước của cô mà thôi.
Đồng thời, cô ta cũng tin rằng Thẩm Gia Hữu không hiểu được ẩn ý của cô, dù sao, trải qua mấy ngày quan sát, Thẩm Gia Hữu là trai thẳng 100%.
Ai có thể trông cậu một trai thẳng nghe được ẩn ý trong lời nói của con gái chứ?
Họ chỉ nghe được ý nghĩa bên ngoài thôi.
Tuy nhiên, những trai thẳng thắn khác không có khả năng đọc suy nghĩ, nhưng Thẩm Gia Hữu thì có.
Người phiên dịch của anh đnag ở bên cạnh xem kịch, đồng thời cẩn thận chú thích ý nghĩa từng câu của cô gái này.
Thế là.
"Cô ấy không phải là bạn gái của tôi, sau này cũng không phải."
Đầu tiên anh bác bỏ thân phận của Vu Thiển Thiển, sau đó nói với cô gái: "Cô không cần đem nước cho tôi, tôi không uống nước của người lạ."
Người lạ?
Cô gái không tin được nhìn anh.
Mỗi ngày cô ta phải chịu đựng cái nắng gay gắt, phả thoa kem chống nắng thật dày, chạy khắp sân bóng với một đám đàn ông hôi hám, vì sao không để lại chút ấn tượng gì cho Thẩm Gia Hữu trên sân bóng, bây giờ chỉ đổi lại được một câu "người lạ".
Cô tức giận đến mức gần như mất bình tĩnh, nhưng với tinh thần chuyên nghiệp, cô vẫn giữ được vẻ mặt hơi buồn bã: "Em tưởng chúng ta là bạn bè."
Thẩm Gia Hữu xem như không thấy, thậm chí còn nói: "Chỉ cần cùng nhau chơi bóng, đến chó cũng có thể là bạn."
Nhưng ngoài sân bóng thì đừng lôi kéo quan hệ.
"Phốc."
Vu Thiển Thiển và Viên Tư Ngữ không thể kiềm chế được.
Cô gái không chịu được nữa, lập tức trừng mắt, ném chai nước vào mặt anh: "Chết tiệt, anh mới là chó!"
Sau khi ném xong thì xoay người rời đi, còn nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó, hình như là đang mắng người.
Nhưng không phải vậy.
Viên Tư Ngữ nghe rõ những gì cô ấy lẩm bẩm khi đi ngang qua cô.
"Nhiệm vụ nhảm nhí, bà đây không làm nữa!"
Nhiệm vụ?
Cô hơi nhướng mày.