Trong phòng khách, Đạt Hề Minh đang thay mặt chủ nhà tiếp chuyện với cô nương đó, bởi vì cô gái này cũng là bạn học với Đạt Hề Nguyệt ở Xích Mộc Võ Viện, đã từng gặp mặt ở Đạt Hề Thế gia, dù không thân thiết, nhưng vẫn có thể nói được với nhau dăm ba câu chuyện.
Đạt Hề Minh là người lanh lợi chỉ cần nói mấy câu đã có thể nhận thấy cô nương này có chút lo lắng. Chốc chốc lại nhìn ra cửa như sợ rằng Tần Vô Song sẽ từ chối gặp mình. Hắn nhìn thấy nhưng vì phép lịch sự nên cố ý không hỏi.
Đúng lúc này thì Đạt Hề Minh thấy Tần Vô Song từ xa bước tới, mỉm cười nói:
- Chủ nhân thực sự đến rồi, ngu huynh xin rút lui.
Cô nương kia thấy Tần Vô Song đến thì mừng ra mặt, cũng đứng dậy nói:
- Tần công tử, ta cứ nghĩ là công tử qua cầu rút ván không chịu gặp ta chứ.
- Cô nương chê cười rồi. Lần trước đi vội quá, không kịp hỏi cô nương tên gì?
Tần Vô Song ra hiệu mời ngồi.
- Bây giờ mới nghĩ ra chuyện hỏi danh tính bổn tiểu thư, có phải là muộn quá hay không?
- Đúng là ta sơ ý, mong cô nương bỏ qua cho.
Tần Vô Song vẫn vô cùng cảm kích cái tin tình báo mà cô ta cung cấp cho. May mà cô ta báo kịp thời, nếu không thì khó lòng tưởng tượng nổi Tần gia trang sẽ tổn thất ra sao. Mà chờ hắn hôm sau mới về thì chắc Hứa gia cũng sớm cao chạy xa bay rồi.
- Được rồi, thái độ của ngươi xem ra cũng thành khẩn, ta cũng không vòng vo nữa. Ta tên là Đồng Dao, ta chỉ nói một lần, ngươi nhớ cho kỹ vào.
- Đồng Dao?
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Tên của cô nương đặc biệt như vậy, muốn quên cũng không dễ dàng.
- Có gì đặc biệt đâu, chỉ là vô ý đặt trùng với hài âm thôi mà.
Bản thân Đồng Dao cũng không thích cái tên này lắm, đoạn nói giọng hơi ra lệnh:
- Ngày mai sẽ chém toàn bộ gia đình Hứa gia ở pháp trường quận. Ngươi không đi xem sao?
Tần Vô Song cười lớn:
- Gian tặc phản quốc thì có gì phải xem chứ? Nhưng chuyện này cũng may là có cô nương thông báo kịp thời. Nguồn:
Đồng Dao nét mặt đầy vẻ hài lòng, cũng mỉm cười hỏi lại:
- Có phải ngươi đang cảm thấy mắc nợ ta không?
- Đúng, đúng là một món nợ lớn.
Thái độ của Tần Vô Song vô cùng thành khẩn, lòng thầm nghĩ nếu cô ta đến đây đòi nợ thì tốt quá, trả luôn cả thể, đỡ lằng nhằng.
- Có muốn trả không?
Đồng Dao chớp chớp mắt.
- Xin cô nương cứ nói. Chỉ cần Tần Vô Song này làm được, món nợ này ta nhất định sẽ trả. Đại trượng phu ân oán rõ ràng, giọt nước chi ân, dũng tuyền tương báo.
() Nợ một giọt nước trả bằng dòng sông
Thấy thái độ Tần Vô Song thành khẩn như vậy, Đồng Dao có chút do dự, định mở miệng nói điều gì đó rồi lại im lặng nghĩ ngợi.
- Nếu như cô nương vẫn chưa quyết được thì mời ở lại Tần gia trang vài ngày, từ từ nghĩ.
Đồng Dao lắc lắc đầu như đang cố hạ quyết tâm:
- Được, vậy ta nói. Có một chuyện, trước mắt vẫn là cơ mật chỉ mong sau khi ta nói ra rồi, Tần công tử phải giúp ta giữ bí mật này.
- Tại hạ không có hứng thú nói đi nói lại chuyện của người khác.
- Được!
Đồng Dao cắn nhẹ môi, nét mặt vô cùng căng thẳng, trầm giọng nói:
- Ba tháng sau, Tứ Đại Lĩnh của Bách Việt Quốc sẽ cử hành một đợt Thí luyện Võ đồng trong phạm vi cả nước…
- Ồ?
- Đừng xem thường đợt thí luyện này, nó hoàn toàn khác với những khảo hạch trước đây. Đó là một cơ hội vô cùng đặc biệt.
Ngữ khí của Đồng Dao ngập tràn sắc thái thần bí.
- Có gì không giống? Và có chỗ nào đặc thù?
- Nói thế này, những Thí luyện Võ đồng trước đây đều được tuyển chọn trong phạm vi Bách Việt Quốc, rồi gửi đến Chân Võ Thánh Địa để đào tạo chuyên sâu. Chuyện này với Võ đồng được chọn mà nói khác gì một bước lên trời? Nhưng lần này, tiêu chí thí luyện lại vượt qua cả phạm vi Bách Việt Quốc. Bách Việt Quốc chúng ta chỉ phụ trách sàng lọc, tuyển chọn nhân tài. Nếu như kết quả thí luyện tốt, số lượng nhân tài đạt đến một mức độ nhất định thì Bách Việt Quốc chúng ta sẽ từ Công quốc trung phẩm lên thẳng Công quốc thượng phẩm!
Những lời này đã lập tức thu hút được sự chú ý của Tần Vô Song. Vượt qua phạm trù Bách Việt Quốc? Không lẽ còn có liên quan đến Đại chủ quốc của Bách Việt Quốc?
Đại chủ quốc của Bách Việt Quốc là Đế quốc trung phẩm, xếp hàng thứ hai trên thế giới, là sự tồn tại cao nhất trong cả đại lục này.
Trong cả cái Đại lục Thiên Huyền này, quốc gia cũng phân thành cấp.
Nhất đẳng là Đế quốc, phân thành thượng trung hạ ba phẩm. Nhị đẳng là Vương quốc, cũng phân thành thượng trung hạ ba phẩm. Tam đẳng mới là Công quốc, cũng có thượng trung hạ ba phẩm. Thấp nhất là Nô quốc với các loại bộ lạc nô lệ và lãnh địa nô lệ, tương đương cũng có ba phẩm.
Tứ đẳng mười hai phẩm tạo nên bậc thang thống trị của Đại lục Thiên Huyền. Như Bách Việt Quốc, chỉ là một Công quốc trung phẩm, trong cả cái Đại lục Thiên Huyền này, địa vị cũng là thấp rồi.
- Những điều này chỉ là lợi ích quốc gia. Còn với một người, một người được lựa chọn từ hàng ngàn hàng vạn người khác thì tiền đồ khó mà nói hết. Thấp nhất cũng được đào tạo trong Chân Võ Thánh Địa của Đại chủ quốc, người xuất sắc hơn thậm chí có thể hy vọng nhận được Linh duyên!
Linh duyên? Tiếp nhận Linh duyên? Tần Vô Song hơi giật mình, đây không phải là lần đầu tiên hắn nghe được từ này. Trước đây hắn đã từng nghe cha hắn nhắc qua, nhưng phụ thân hình như cũng không biết nhiều hơn hắn là mấy, nên giải thích cũng không được rõ ràng.
Dù giật mình thật nhưng Tần Vô Song cũng cố không thể hiện ra ngoài. Đồng Dao này đến Tần gia trang chắc chắn không đơn giản chỉ để tiết lộ cho hắn biết điều này.
Thấy Tần Vô Song im lặng không nói gì, Đồng Dao có vẻ hơi khó chịu:
- Tần công tử, sao công tử không nói gì, hay là không tin tình tình báo của ta?
- Tình báo của cô nương, ta đã lãnh giáo rồi. Nhưng với những loại thông tin cơ mật này, Hoàng thất và Chân Võ Thánh Địa còn chưa thông báo, sao cô nương biết được?
- Tần công tử, trước tiên đừng nói đến chuyện gia tộc của ta chính là sống dựa vào chuyện buôn bán tình báo. Bản thân ta được đào tạo trong Xích Mộc Võ Viện, giáo viên hướng dẫn của ta cũng chính là nhà sách lược cao cấp nhất của Xích Mộc Võ Viện. Ta đã cài được tay chân bên cạnh ông ấy, muốn xem được những thứ cơ mật chẳng phải chuyện khó. Mặc dù thông tin này vẫn chưa công bố ra nhưng cũng đã đến tai Tứ Đại Lĩnh rồi. Chỉ là các châu quận vẫn chưa biết thôi.
Đồng Dao nói vậy, Tần Vô Song càng thấy tin tưởng hơn. Cô gái Đồng Dao này muốn hắn trả nợ, chẳng lẽ món nợ này lại phải trả trong Thí luyện Võ đồng?
Đồng Dao rất nhạy cảm, cô biết Tần Vô Song đang nghĩ gì nên nói tiếp:
- Nếu như Tần công tử có hứng thú tham dự đợt thí luyện này, ta muốn công tử giúp ta một chuyện.
Nếu như chỉ là Thí luyện Võ đồng bình thường thì Tần Vô Song cũng chẳng có hứng thú, nhưng chuyện này có liên quan đến Linh duyên nên lại càng thu hút sự chú ý của Tần Vô Song.
Kiếp trước hắn là võ đạo đỉnh phong nhưng bị giới hạn bởi môi trường tu luyện trên Trái Đất nên chưa bao giờ vượt qua được bình cảnh, tiến vào Tiên Thiên cảnh giới.
Mà Linh duyên của thế giới này hình như đối ứng với Tiên Thiên cảnh giới của kiếp trước. Chuyện này khiến hắn vô cùng hứng thú.
- Giúp thế nào?
- Đệ đệ ta có tham gia vào đợt Thí luyện này. Yêu cầu cấp nhất phải là Võ đồng Thất đẳng, tuổi dưới . Tất cả Tứ Đại Lĩnh, châu, vài trăm quận trên Võ đồng Thất đẳng chí ít cũng phải có hai ngàn người. Mà đệ đệ ta cũng chỉ mới là vừa đủ điều kiện báo danh. Nên ta muốn trong đợt Thí luyện Võ đồng này, ngươi giúp đỡ đệ đệ ta, giúp nó giành được vài chiến thắng.
- Chuyện này…
- Có gì khó sao?
Đồng Dao thấy Tần Vô Song chần chừ vội hỏi.
- Khó thì không có gì khó, chỉ là chăm sóc giúp đỡ một người thôi. Cấp độ của Thí luyện Võ đồng tin là ta vẫn có thể làm được. Nhưng thực lực của đệ đệ cô vẫn chưa đến mức ấy, miễn cưỡng tham gia, ngộ nhỡ được chọn sau này biết đối phó thế nào?
- Chuyện này thì Tần công tử không phải lo, chuyện Linh duyên không những phải cần thiên phú mà còn cần cả cơ duyên nữa. Có vài Võ đồng giai đoạn đầu còn mạnh, nhưng bẩm sinh không có Linh căn nên cả đời chỉ có thể lòng vòng ở phạm trù Chân Võ Cảnh. Linh duyên còn chú trọng Linh căn nữa. Tần công tử nếu chịu giúp chỉ cần chăm sóc đệ đệ ta trong lúc thí luyện thôi. Những chuyện sau đó, không cần Tần công tử phải phí tâm.
Tần Vô Song trầm ngâm giây lát, gật đầu nói:
- Được, nếu như chỉ là chuyện này ta đồng ý.
Đồng Dao mừng rỡ:
- Chỉ có chuyện này thôi, nếu Tần công tử chịu giúp là đã đại ân đại đức rồi.
- Đồng tiểu thư kết thiện duyên trước, tại hạ sao không báo thiện quả được?
Đồng Dao cười rạng rỡ:
- Quy tắc thí luyện cụ thể rất phức tạp, nếu như ngươi muốn tham gia, ba tháng sau nhất định phải đến Xích Mộc Lĩnh tập hợp. Lúc đó, ta sẽ nói qua cho ngươi về quy tắc. Theo quy tắc, mỗi Võ đồng phải báo tên giả, mang mặc nạ, giấu thân phận thật của mình. Tránh tình trạng đấu xong, Võ đồng ở cùng một nơi tìm nhau trả thù.
- Được! Chỉ cần cho ta biết làm cách nào tìm thấy lệnh đệ ở chỗ thí luyện, những chuyện khác cứ giao cho ta.
Có được lời hứa của Tần Vô Song, Đồng Dao vô cùng hài lòng, đột ngột chuyển chủ đề:
- Bên ngoài đồn rằng Đạt Hề công tử và tiểu thư Tần gia qua lại thân mật. Chuyện này mọi người thật không sợ Tây Môn Đại phiệt sao? Thuận tiện tặng thêm cho Tần công tử một tình báo nữa, đám con cháu đủ tuổi của Tây Môn Đại phiệt đều phải bắt buộc tham gia thí luyện lần này, mà bọn chúng đều là Võ đồng Lục đẳng.
- Con cháu Tây Môn Đại phiệt tham gia hay không thì liên quan gì đến ta?
Đồng dao nở một nụ cười cổ quái:
- Theo tương truyền thì trong đợt quyết đấu tranh đoạt vị trí Hào môn, Tần gia đã có xô xát với Tây Môn Đại phiệt, mà trên thực tế là đã có đến mấy lần như thế. Không lẽ lời đồn là sai?
- Không có lửa làm sao có khói. Lời đồn chưa chắc đã là giả. Nhưng cũng không phức tạp như tưởng tượng.
Tần Vô Song không muốn nói quá nhiều về Tây Môn Đại phiệt trước mặt người lạ. Tuy rằng chuyện Tây Môn Đại phiệt uy hiếp Tần gia chỉ cần một cái miệng, Tần Vô Song có thể cho cả cái quận La Giang này đều biết. Nhưng cụ thể nội tình thế nào thì không ai hay.
Tần Vô Song không sợ Tây Môn Đại phiệt, nhưng cũng không muốn mọi người xúm đến Tần gia xem trò vui!