Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

chương 111:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Điện thoại vẫn vang lên như cũ, Duẫn Miên biết Lạp Lạp sẽ không tắt, cho dù có tắt cũng sẽ gọi lại lần nữa, bật cười: “Anh Kình à! Anh có quyền gì mà tức giận chứ? Nhanh nhanh nhận đi! Nếu Lạp Lạp không chờ được nữa là tắt máy luôn đấy!”

Lôi Kình mím môi cười một tiếng, nhưng mà nụ cười dường như rất khó coi, bởi vì phân nửa khuôn mặt bị bọc bởi băng gạc: “Các cậu đều bảo mình nhận, vậy thì cũng nên nhận rồi.”

Tô Lạp ngồi trong taxi, nhìn cả nửa ngày mà không người nào nghe điện thoại, chân mày nhíu chặt lại, làm sao vậy? Gấp gáp kiểu gì mà gọi bốn, năm cuộc điện thoại liền một lúc, bây giờ lại không nhận?

Lôi Kình cầm điện thoại lên, nhìn dáng vẻ ngạc nhiên mang theo chút giễu cợt của bọn họ, bắt máy.

"Ách! Nhận!" Tô Lạp nhìn lên màn hình của điện thoại di động rồi đặt bên tai: "Tiểu Miên! Thật tốt quá! Cậu có chuyện gì muốn nói với tớ à! Tớ có chuyện tốt muốn kể cậu nghe này! Cậu nói trước hay là tớ nói trước, ha ha….” Cười vui vẻ đến mức không còn gì vui hơn.

Lôi Kình nghe thấy đầu kia cực kỳ hưng phấn mà sững sờ, cắn môi, cơn tức giận càng mọc tràn lan hơn nữa, ngoắc tay gọi Duẫn Miên đến, che điện thoại lại, nhỏ giọng nói với Duẫn Miên: “Em hỏi cô ấy, có chuyện gì mà vui vẻ đến thế, cười ghê tởm! Dâm đãng như vậy!”

"Uhm! Được!” Lôi Kình thả tay ra, Tô Lạp vẫn còn đang hưng phấn ở bên trong: “Nhanh lên một chút đi! Cậu không nói thì mình nói đấy! Tớ có chuyện tốt, không nhịn được phải nói với cậu!”

Duẫn Miên nhìn Lôi Kình một chút, vuốt tim, nói với Lạp Lạp: “Lạp lạp hả! Cậu cứ nói trước đi! Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến cậu vui vẻ đến vậy? Cậu phải thận trọng nha, bởi vì cậu cũng biết mình đang ở đâu mà!”

"Cốp…” Lôi Kình ký lên đầu Duẫn Miên một cái rõ đau.

Tô Lạp thoải mái nhàn nhã ngồi trong taxi, dựa người về sau: “Cái đó! Khả Phàm gọi điện thoại cho tớ, hẹn tớ ngày mai đi ra ngoài, cậu nói xem…..Nếu như anh ấy muốn bày tỏ gì vớ tớ…..Tớ nên làm như thế nào? Đồng ý! Hay là chờ thêm một thời gian nữa?”

"Cô ấy nên làm cái gì? Đồng ý hay là chờ thêm một thời gian nữa?" Hiện giờ Duẫn Miên tựa như đang bị Lôi Kình móc sợi dây thừng vào cổ giật giật, đến hô hấp cũng phải chờ anh cho phép, trước tiên ngẩng đầu hỏi Lôi Kình đang muốn lấy mạng người.

"Tiểu Miên, cậu nói cái gì?" Tô Lạp nghe thấy âm thanh quái dị bên trong, hỏi.

"Ách! Không có gì! Tiếng vang…..Mình đang suy nghĩ, cậu nên làm cái gì?” Đôi mắt của Duẫn Miên hoàn toàn cố định tại cặp mắt sâu thẳm của Lôi Kình, còn miệng thì dính vào trên điện thoại.

"Nói cho cô ấy biết! Từ chối! Tên Lâm Khả Phàm kia không phải là người tốt! Hơn nữa cô ấy đã là bạn gái của người khác rồi, tại sao lại dám làm càn như vậy, dám đi gặp gỡ người đàn ông khác! Chuẩn bị làm cái gì? ‘Hồng hạnh vượt tường’, người phụ nữ của Lôi kình không dám làm điều đó đâu!” Lôi Kình chỉ vào Duẫn Miên đang bịt chặt lấy điện thoại, nói, lại còn đi hỏi mình làm thế nào? Người đàn ông đi chiếc Bentley đứng ở ven đường, chính là người ở nước Pháp ư, đã từng ăn cơm với anh một lần – Lâm Khả Phàm, anh ta đã sớm biết cô nhóc này trước mình?

Duẫn Miên nuốt một ngụm nước bọt, nắm lấy cổ của mình, khó khăn mở miệng, cô cũng không muốn đi chia rẽ người ta, Lạp Lạp rất quan tâm đến chàng hoàng tử bạch mã nước Pháp ấy, cô biết rõ chứ!

“Lạp Lạp à! Từ chối đi! Lôi Kình nói, Lâm Khả Phàm không phải là người đàn ông tốt, cậu là bạn gái của anh ta, tại sao lại còn càn rỡ như vậy, dám đi gặp gỡ người đàn ông khác, điều này cô gái như cậu không có can đảm đâu.”

Duẫn Miên huyên thuyên nói xong một hồi, nhìn Lôi Kình: “Em nói đúng không?”

Lôi Kình cực kỳ im lặng nhận lấy điện thoại, có loại cảm giác muốn giết chết Tiểu Miên ngay tức khắc, còn chưa đợi Lôi Kình mở miệng, đầu bên kia đã truyền đến tiếng hét của Tô Lạp, chứng tỏ đã tức giận đến mức nào. Đoán chừng ở đầu bên kia cũng muốn nổ xe taxi rồi.

“Lôi Kình! Chơi đánh lén hả? Ai là bạn gái của anh? Tôi nói đến n+ lần rồi, với anh! Mẹ ơi! Nhiều lắm chỉ là tình hai đêm, nhưng nhìn lại biểu hiện của anh xem, ý kiến của anh hiện giờ giống như chỉ tô điểm cho đẹp mặt anh, anh chỉ là người đàn ông bị tôi ‘chơi gái’ hai lần thôi, không hơn không kém, tôi yêu ai, tìm ai, gặp ai thì thế nào? Tiếp tục làm chướng ngại vật cản trở tôi, cẩn thận tôi chém rớt cái trán của anh! Không thèm nói nữa! Gặp lại sau.”

"Bốp!” Điện thoại bị Tô Lạp hung hăng cắt đứt, ném lên ghế xe, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, ánh mắt độc ác nhìn chiếc điện thoại: “Tiểu Miên chết dẫm, cậu là giặc bán nước. Anh ta cầm đao gác trên cổ cậu rồi hả? Hùa theo trêu đùa tớ!”

“Anh và Lạp Lạp đã……Đã cái kia? Còn tình hai đêm? Lạp Lạp tấn công anh sao? Vậy thì anh……? Thôi!” Duẫn Miên không thể tưởng tượng nổi há to mồm, cái này nếu như không nghe chính miệng Lạp Lạp nói, cô còn chưa tin đâu. Mặc dù biết phụ nữ vây quanh anh ta rất nhiều, nhưng mà người có thể khiến cho anh ta động đến, ít lại càng ít. Chủ yếu chỉ là mang ra ngoài chơi đùa một chút, trở lại liền không biết ai là ai.

Mà Tô Lạp lại càng không thể, từ trước đến nay chưa có một người đàn ông nào có thể khiến cậu ấy xem trọng, ngoại trừ đại thiếu gia Trần Thần, còn không thì chính là bạch mã hoàng tử của nước Pháp rồi! Loại đàn ông như Lôi Kình, hẳn là không vừa mắt cậu ấy.

"Ồ! Em nhớ ra rồi! Ngày đó ở khách sạn."

Duẫn Miên lộ vẻ khó tin vả vào miệng, ngày đó Lạp Lạp đã bị anh ta tấn công. Giữa bọn họ có gian tình lớn như vậy, cô là chị em tốt kiểu gì mà chờ bạn thân của mình hét lên một tiếng sau mới biết.

"Nếu như một người muốn đánh, một người tình nguyện chịu đựng! Đến nước này thì chẳng còn liên quan đến em nữa. Em đi, đưa điện thoại cho em…….” Duẫn Miên vuốt mồ hôi lạnh, giành lại điện thoại từ trong tay Lôi Kình đang bị mất hồn, sải bước chạy ra khỏi phòng bệnh.

"Cậu thật sự khiến cho bọn mình phải nhìn với cặp mắt khác xưa.” Vi Luân và Duẫn Trạch đối mặt nhìn nhau, đồng thời giơ ngón tay cái lên nhìn Lôi Kình.

"Khác xưa?" Lôi Kình quay đầu, vốn còn tưởng rằng trận hò hét như điên của Tô Lạp ban nãy sẽ dẫn đến đông đảo ánh mắt khi dễ, nhưng hình như bây giờ nhìn lại thì không phải. Tất cả đều thay đổi cách nhìn đối với anh. Anh rất là bản lĩnh đúng không? (QA: anh bệnh tự kỷ nặng quá!=)))

"Đúng! Bây giờ nhìn cậu với cặp mắt cực kỳ khác xưa. Cậu không hề cho phép phụ nữ lấn lướt nằm trên mình, đã lâu rồi chúng tớ mới thấy đó! Nhất định là cậu rất thích cô bé này mới để cô ấy nằm trên như vậy!” Kẻ phát ngôn bỉ ổi Vi Luân bắt đầu bẻ ngón tay nói qua.

"Thích?" Lôi Kình mím cánh môi mỏng: “Ừm! Hình như là rất thích, rất lỗ mãng, khó thu phục, bây giờ là thích, nhưng mà không biết, sau khi chinh phục rồi còn giữ được sự nhiệt tình như thưở ban đầu hay không, dẫu sao thì cô bé này. Nhiều khi…….”

"Không ai quản chuyện ban đầu hay là không ban đầu của cậu, chính vào lúc này, nếu như cậu thích, vậy mà đã lâu như thế rồi mới chỉ có hai lần, xem ra còn là con gái người ta chủ động. Bằng không tại sao lại bị cô ấy chơi gái những hai lần? Không thể không làm cho người ta nhìn con ngựa ngủm với ánh mắt khác xưa! Chỉ có hai lần, chậc chậc…….” Vi Luân nói xong, nhìn Duẫn Trạch, cả hai cùng nhau gật đầu.

"Hai người các cậu cũng muốn tự đâm đầu vào chỗ chết phải không? Hai lần thì thế nào? Còn nhiều thời gian! Gấp cái gì?" Lôi Kình kích động lắc mình một cái, suýt nữa rơi xuống bệ cửa sổ, vốn tưởng rằng bọn họ khâm phục mình, bây giờ lại biến thành trò hề.

~Hết Chương ~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio